» Chương 3202: Thế giới hai người không được
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 6, 2025
Trong một không gian tiên khí phiêu miểu tựa chốn Tiên cảnh, một thanh âm vang lên:
“Ai nha!”
“Thời gian cứ thế này thì bao giờ mới kết thúc đây!”
Thanh âm mang theo phiền muộn, mang theo bất đắc dĩ.
Một tiểu nha đầu ghé người trên lưng một con Bạch Hổ, trông hữu khí vô lực.
Bên cạnh, một thanh âm truyền đến: “Ngươi nha đầu này, tu luyện xong chưa? Cả ngày chỉ biết kêu than ở đây.”
Từ một cái cây cách đó không xa, Quản Vọng mở to mắt.
Người than thở chính là Tiêu Y. Nàng ghé người trên đầu Đại Bạch, chẳng buồn nhúc nhích, hữu khí vô lực trả lời: “Đã đến nửa bước Tiên Đế, thì còn tu luyện làm gì nữa?”
“Tiên Đế, nào có dễ dàng như vậy chứ. . .”
Trước câu trả lời của Tiêu Y, Quản Vọng cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Kể từ ngày ấy, thời gian đã trôi qua hơn hai nghìn ba trăm năm.
Nơi đây hoàn cảnh tu luyện rất tốt, những người tu luyện bọn họ đều đã bước vào cảnh giới nửa bước Tiên Đế.
Hơn hai nghìn năm thời gian, đối với người tu luyện mà nói có lẽ bất quá chỉ là trong chớp mắt.
Tất cả mọi người đều bước vào nửa bước Tiên Đế, tốc độ nhanh đến mức như bật hack vậy.
Quản Vọng nhìn cái bộ dạng nửa sống nửa chết của Tiêu Y, như thể thấy được dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ bực tức.
Hỗn đản tiểu lão hương, đúng là làm hư người!
Hắn không kìm được mà nâng cao giọng, quát: “Ngươi thiên phú cao như vậy, hãy hảo hảo tu luyện!”
Tiêu Y thường ngày trông như một tiểu nha đầu đơn thuần vô tri, trên thực tế nàng lại là người có thiên phú tốt nhất trong đám.
Đặc biệt là về phương diện tu luyện đạo tâm, khiến lão nhân gia Quản Vọng từng nghi ngờ Tiêu Y phải chăng là một lão yêu quái chuyển thế đang giả bộ ngây thơ.
Cho nên, Tiêu Y cũng là người đầu tiên trong đám bước vào nửa bước Tiên Đế.
Nàng độ kiếp đem lại cho mọi người một tham khảo, để mọi người hiểu rõ làm thế nào để vượt qua thiên kiếp của nửa bước Tiên Đế.
Vì vậy tất cả mọi người có thể thuận lợi bước vào nửa bước Tiên Đế, ngoài Tiên Đế kết tinh ra, công lao của Tiêu Y cũng không hề nhỏ.
Nghe Quản Vọng nói vậy, Tiêu Y ngẩng đầu lên: “Quản gia gia, chẳng lẽ người lại nghĩ ở chỗ này trở thành Tiên Đế sao?”
Rồi lại gục đầu xuống: “Quên đi thôi, làm sao có thể chứ?”
“Hai vị sư huynh của ta đều còn chưa thể trở thành Tiên Đế, chúng ta làm sao có thể trở thành Tiên Đế được chứ?”
“Ai nha, mà nói mới nhớ, hai vị sư huynh rốt cuộc đang làm gì vậy? Lâu quá rồi. . . .”
Tiêu Y lẩm bẩm trong lòng: “Hai vị sư huynh song túc song phi, ân ái đến mức quên tu luyện rồi sao?”
“Ai nha, thế giới hai người không ổn rồi. Dễ sa đọa lắm.”
“Phải mang ta theo mới đúng, để ta, tiểu sư muội này, giám sát ở bên cạnh mới được chứ.”
“Bỏ xuống chúng ta hưởng thụ thế giới hai người, thật quá vô trách nhiệm.”
Quản Vọng hừ một tiếng, hung hăng lườm Tiêu Y một cái: “Ngươi nha đầu này, đừng có tự coi nhẹ bản thân.”
“Hoàn cảnh nơi này cực kỳ phù hợp cho việc tu luyện, tốt hơn Tiên Giới gấp trăm lần, so với nơi hai vị sư huynh của ngươi đang ở càng tốt gấp vạn lần. Ngươi cố gắng tu luyện, biết đâu sẽ đi trước một bước trở thành Tiên Đế.”
“Ngươi không muốn cho bọn hắn một bất ngờ, hoặc là một phen kinh hãi sao?”
Quản Vọng mang theo nụ cười gian xảo, dần dần dẫn dụ, trong giọng nói mang theo sự dụ hoặc, như một lão hồ ly.
Quản Vọng cho rằng với tính cách của Tiêu Y, ắt hẳn sẽ vô cùng hứng thú với đề nghị này của hắn.
Thế nhưng sự thật lại là, Tiêu Y sau khi nghe xong, đến cả cử động cũng chẳng buồn.
“Quản gia gia, người tu luyện thời điểm, đầu óc có phải đã không hoạt động, bị rỉ sét rồi không?”
Tiêu Y ghé người trên đầu Đại Bạch, giọng nói hữu khí vô lực: “Ta làm sao có thể cùng hai vị sư huynh so sánh.”
“Bọn họ còn chưa thể trở thành Tiên Đế, ta làm sao có thể trở thành Tiên Đế? Những người khác làm sao có thể trở thành Tiên Đế?”
“Quản gia gia, người nằm mơ cũng đừng mơ loại mộng này!”
Nói chứ, mạnh nhất, lợi hại nhất trong suy nghĩ của Tiêu Y chính là hai vị sư huynh của nàng. Hai người bọn họ còn chưa thể trở thành Tiên Đế, người khác làm sao có thể trở thành Tiên Đế?
Không có khả năng có người nhanh hơn bọn họ, mạnh hơn bọn họ.
Tiêu Y lẩm bẩm trong lòng: “Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh thiên phú vô địch, lại còn song tu, động một tí là lại đánh nhau, ai có thể hơn được bọn họ?”
Giọng nói hữu khí vô lực của Tiêu Y khiến Quản Vọng nghe xong liền nổi lửa trong lòng. Hắn cảm thấy mình như đang nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh. Chẳng nói được hai câu, lửa đã bốc ngùn ngụt.
“Ngươi cứ như vậy không có chí khí sao?”
“Tin tưởng mình có được không?”
“Một nha đầu tốt thế này, sao lại bị dạy thành ra thế này chứ?”
“Cố gắng tu luyện, chưa chắc đã kém hơn bọn họ đâu!”
“Bọn họ đã là nửa bước Tiên Đế, ngươi cũng là nửa bước Tiên Đế, mọi người đều đã đứng ở cùng một vạch xuất phát, đừng ủ rũ, không được phép nghĩ rằng mình không thể mạnh hơn bọn họ. . .”
Quản Vọng như một lão phụ thân, lải nhải, hận không thể dồn hết mọi thứ vào đầu Tiêu Y.
Kế Ngôn cùng Lữ Thiếu Khanh thì sao chứ? Hai người đang ở trong Đăng Thiên Thê, nơi đó chỉ có quái vật, chẳng có chút tiên khí nào, không phải là một nơi phù hợp để tu luyện.
Mà những người như Quản Vọng và Tiêu Y đang ở một nơi tốt hơn Tiên cảnh gấp trăm lần. Thiên địa đại đạo vô cùng rõ ràng, là một Thánh địa tu luyện, tu luyện ở đây tiến triển thần tốc, nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với trước kia.
Ở chỗ này, Quản Vọng cảm thấy nếu mình cố gắng tu luyện, thật sự có cơ hội đột phá trở thành Tiên Đế. Tiêu Y thiên phú tốt hơn ông ta, tỉ lệ đột phá càng lớn hơn.
Chỉ tiếc Tiêu Y có vẻ đã chẳng còn chút đấu chí nào. Trở thành nửa bước Tiên Đế về sau, cả ngày ở chỗ này than thở, chỉ hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
Loại hành vi này khiến Quản Vọng vô cùng ghét cay ghét đắng, hận không thể dốc hết tâm can chỉ bảo, hảo hảo uốn nắn tư tưởng sai lầm của Tiêu Y.
Đúng lúc này, Tiêu Y khẽ động, nàng lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn Quản Vọng: “Người thật là Quản gia gia sao?”
“Người độ kiếp thời điểm, bị đoạt xá?”
Quản Vọng nghe xong, suýt nữa thì té cắm đầu xuống từ trên cây.
“Nương, hỗn trướng!” Quản Vọng tức điên người: “Ngươi nói cái gì?”
“Không phải sao?” Tiêu Y bĩu môi: “Bình thường Quản gia gia hẳn phải biết rõ hai vị sư huynh của ta lợi hại đến nhường nào, chúng ta không thể nào hơn được bọn họ.”
“Cho nên, ta không thể không hoài nghi. . .”
“Nương! So với ta, thì ngươi mới đúng là nha đầu bị đoạt xá đó!”
Thanh âm Ân Minh Ngọc vang lên, xuất hiện trước mặt Tiêu Y: “Hừ, đồ ngu ngốc. . . .”