» Chương 3206: Lữ Thiếu Khanh xuất hiện
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 6, 2025
Ân Minh Ngọc lòng thấp thỏm không yên, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm hình ảnh. Nàng vừa xem vừa mong chờ.
“Trời Linh Linh địa linh linh, phù hộ ta! Chỉ cần nửa canh giờ nữa là ta thắng.”
Thời gian từng chút một trôi qua, một khắc, hai khắc… Rất nhanh chỉ còn lại một khắc cuối cùng. Lòng Ân Minh Ngọc cũng dần trở nên nhẹ nhõm theo thời gian trôi qua.
Vừa nghĩ tới chỉ còn một khắc cuối cùng là nàng sẽ thắng cược, từ nay về sau Tiêu Y cái xú nha đầu ghê tởm kia sẽ không còn có thể gọi nàng là đồ miệng quạ đen nữa, trên mặt Ân Minh Ngọc liền không kìm được nở nụ cười.
Nàng không nói gì, ánh mắt đầy đắc ý nhìn Tiêu Y.
Tiêu Y gác cằm lên đầu Đại Bạch, thỉnh thoảng liếc nhìn hình ảnh ở đằng xa.
“Hừ!” Ân Minh Ngọc thầm cười lạnh trong lòng, “Ngươi cũng đang rất lo lắng phải không? Ta sẽ để cho ngươi biết mùi vị thất bại. Miệng quạ đen? Ô Nha Đại Đế? Ta đều không phải!”
Tiêu Y phát giác ánh mắt của Ân Minh Ngọc, liếc nhìn nàng một cái, nhìn thấy sự đắc ý trong mắt Ân Minh Ngọc. Tiêu Y không chút nào khẩn trương, vẫn cứ ung dung, “Đừng cao hứng quá sớm a, thời gian vẫn còn sớm chán!”
“Còn sớm?” Ân Minh Ngọc lạnh lùng nhìn Tiêu Y cười, không nói một lời. “Một khắc, không đúng, bây giờ đến một khắc cũng không còn, ngươi còn mong chờ điều gì?” Nàng cố gắng không nói gì, phòng tránh sự trùng hợp.
Quản Vọng ở bên cạnh không kìm được thở dài, “Các ngươi a…”
Tiêu Y đối Quản Vọng nói, “Quản gia gia, người cũng không coi trọng đệ tử của người, có phải không?”
“Nương!” Quản Vọng không kìm được liếc nhìn nàng. “Ta không coi trọng nàng? Ta còn không coi trọng ngươi đây. Kể từ khi tiểu hỗn đản đó bước chân vào Tiên Giới, nha đầu ngươi càng ngày càng không đáng yêu. Hơn hai nghìn năm thời gian cũng không thể khiến ngươi đáng yêu trở lại.”
Quản Vọng hừ lạnh một tiếng, “Nha đầu nhà ngươi biết cái gì? Còn lại chưa tới một khắc, ngươi còn muốn thắng? Làm sao có thể?”
Tiêu Y cười khà khà, “Đại sư huynh từng nói, không đến cuối cùng một khắc, ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói trước!”
“Ngươi thua chắc rồi,” Quản Vọng lắc đầu, lại nhìn về phía hình ảnh xa xa, “Ngươi cứ chấp nhận…” Nhưng mà hắn đột nhiên trừng to mắt, những lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra được.
“Rống…”
Trong hình ảnh đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong động sâu đen kịt, sương mù Luân Hồi cuồn cuộn. Sau tiếng gầm giận dữ, một thân ảnh khổng lồ từ trong động sâu vọt thẳng lên trời. Thân thể cao lớn khiến phong bạo nổi lên khắp trời, gây chấn động cả thiên địa. Một quái vật Đọa Thần có thân ảnh kinh khủng xuất hiện trong hình. Đôi mắt đỏ như máu, hình dạng dữ tợn, móng vuốt sắc bén… dù cách hình ảnh, người ta vẫn có thể cảm nhận được khí tức bạo ngược mà nó tỏa ra.
Thân ảnh của nó xuất hiện giữa thiên địa, như một Ma Thần từ địa ngục xông ra.
“Chuyện gì xảy ra?” Phục Thái Lương và Phong Tần, những người vốn đã tản đi, lại xích lại gần, khẽ cau mày nhìn quái vật Đọa Thần trong hình ảnh.
“Quái vật Đọa Thần tỉnh giấc, sắp xuất thế ư?” Phục Thái Lương không kìm được suy đoán, cảm thấy rất có thể là những người vừa rồi đến tìm Bảo Tiên đã đánh thức Đọa Thần đang ngủ say. Quái vật Đọa Thần nổi giận vì bị đánh thức, muốn ra ngoài tàn sát vài Tiên nhân để hả giận.
“Không đúng!” Phong Tần, người cẩn thận hơn, chỉ vào hình ảnh và nói, “Các ngươi nhìn, con mắt của nó…”
Đôi mắt to lớn đỏ như máu, vốn dĩ phải tràn ngập khát máu, tàn nhẫn, nhưng giờ phút này, mọi người lại nhìn thấy sự sợ hãi trong đó. Ban đầu họ còn hơi không dám tin. Đọa Thần quái vật cũng sẽ sợ hãi? Nhưng sau khi nhìn kỹ lại, họ phát hiện mình không hề nhìn lầm. Đọa Thần trong mắt quả thực tràn đầy sợ hãi.
Mà Đọa Thần xuất hiện về sau, lập tức hướng phía xa xa bỏ chạy, tựa như có một tồn tại đáng sợ nào đó dưới động sâu khiến nó phải tránh xa.
“Xảy ra chuyện gì?” Mọi người kinh hãi, càng thêm nghiêm túc nhìn chằm chằm hình ảnh.
Luân Hồi sương mù bao trùm lấy động sâu to lớn, đen như mực, tĩnh mịch, tựa như dẫn thẳng xuống Địa Ngục.
Động sâu vốn đen như mực, u ám thâm sâu, bỗng nhiên bùng lên ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng trắng từ phía dưới lóe lên, sau đó xuyên thủng bóng tối, thẳng tắp lên trời, không ngừng khuếch tán, quét sạch mọi hắc ám xung quanh.
“Rống…” Trong bóng tối, rất nhiều quái vật phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó lần lượt biến mất trong ánh sáng.
Sau vài hơi thở, ánh sáng mãnh liệt mới từ từ tan biến. Sau khi ánh sáng tiêu tán, một thân ảnh từ phía dưới lao vọt ra.
“Móa, đừng chạy!”
Thanh âm quen thuộc, thân ảnh quen thuộc, khiến Tiêu Y không kìm được kêu lên, “Nhị sư huynh!”
Không sai, từ động sâu phía dưới xuyên qua ra ngoài chính là Lữ Thiếu Khanh.
Tất cả mọi người kinh ngạc. Ân Minh Ngọc chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, nàng bỗng nảy sinh một ước muốn, ước muốn thế giới này hủy diệt.
Làm sao lại trùng hợp như thế? Ân Minh Ngọc nhìn Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trong hình ảnh, khóc không ra tiếng.
Trong hình ảnh, Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, vươn tay về phía xa, một tay che trời, tựa như bao phủ cả thế giới vào trong lòng bàn tay.
Sau một khắc, Đọa Thần quái vật đã chạy trốn lại xuất hiện trong hình ảnh. Một màn này khiến đám người đứng trước hình ảnh đều kinh ngạc ngây người. Đọa Thần quái vật là nửa bước Tiên Đế, nhưng cũng giống như tu sĩ Tiên nhân bình thường bị trong nháy mắt kéo trở lại chỗ cũ.
Sau đó hắn thò tay vào hư không tóm lấy.
“Rống…” Đọa Thần quái vật kêu thảm một tiếng, sau đó nổ tung ngay tại chỗ rồi biến mất.
“Thằng nhóc này, thằng nhóc này…” Phục Thái Lương há hốc mồm, nhất thời không biết phải nói gì.
Phong Tần ôn hòa nhìn Lữ Thiếu Khanh, “Tiểu gia hỏa, trở nên lợi hại thật.”
Đâu chỉ trở nên lợi hại? Quả thực là quá lợi hại!
Quản Vọng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, “Hắn, hắn rốt cuộc là cảnh giới gì, thực lực thế nào?”
Một Đọa Thần nửa bước Tiên Đế đó, một Đọa Thần nửa bước Tiên Đế đó! Trước mặt hắn lại như một đứa trẻ con, bị nhẹ nhàng thu thập sạch.
Thu thập xong Đọa Thần quái vật về sau, Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, rất không hài lòng nói, “Móa, ít quá, không đủ ăn.”
Mặc dù là Đọa Thần nửa bước Tiên Đế, nhưng lượng bản nguyên nó có thể cung cấp cho Lữ Thiếu Khanh đã không đủ. Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng nói, “Ai, thịt muỗi thì cũng là thịt vậy…”