» Chương 3209: Tiền bối cũng không địch lại huyền học?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 6, 2025
Ầm ầm!
Thiên địa vốn yên bình bỗng nhiên chấn động, sự rung chuyển ngày càng dữ dội. Nước trong hồ trôi ngược lên trời, hình ảnh trên không trung dần tan biến. Hào quang sáng chói bắt đầu rút đi, từ đằng xa xuất hiện một màu đen. Bóng tối như thủy triều ập đến, nhanh chóng bao trùm toàn bộ không gian.
Chỉ trong khoảnh khắc, mọi người dường như từ Tiên cảnh lạc vào Địa Ngục. Bóng tối ập đến, khiến mọi người cảm thấy từng đợt khó chịu. Cảm giác lạnh lẽo thấu xương xuyên thẳng linh hồn, khiến ai nấy đều không nhịn được run rẩy.
“Chuyện gì… đang xảy ra vậy?”
Đám đông kinh hãi tột độ.
Riêng Ân Minh Ngọc, sắc mặt nàng chợt trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ ấy lộ rõ mồn một trong bóng tối.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ân Minh Ngọc lẩm bẩm trong lòng, không thể nào như thế này được. Không thể nào có chuyện trùng hợp đến vậy. Không thể nào!
Trong bóng tối, sự chấn động vẫn tiếp diễn. Khe nứt trên mặt đất ngày càng rộng, không ngừng khuếch tán về bốn phía. Trước mắt mọi người, dần dần hình thành một hố sâu khổng lồ màu đen, nối thẳng Cửu U.
“Cái này…”
Đám đông ngỡ ngàng nhìn nhau.
“Đây có phải là dấu hiệu cho chúng ta rời đi không?”
Dù không có Đăng Thiên Thê, nhưng hố sâu màu đen trước mắt lại giống hệt với hình ảnh khi họ đến, và cả hình ảnh vừa nhìn thấy trong tranh. Phải chăng từ đây đi vào, sẽ ra được ở nơi Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đang ở?
Dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng lúc này ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Ân Minh Ngọc. Ngay cả Quản Vọng cũng hơi há hốc mồm, nhìn chằm chằm đồ đệ của mình. Chẳng lẽ ta lại thu được một đồ đệ phi phàm đến vậy sao? Nàng sở hữu một sức mạnh huyền học mà người khác không hề hay biết ư?
Đối mặt với ánh mắt của đám đông, Ân Minh Ngọc suýt nữa sụp đổ. Chẳng lẽ ta muốn ngồi vững danh xưng này sao?
“Sư phụ, đây chỉ là… trùng hợp thôi.”
Quản Vọng gật đầu, “Đúng vậy, đích thực là trùng hợp.”
Quản Vọng nhìn mọi người và nói, “Xem ra Thương tiền bối vẫn luôn ở đây, thấy hai người họ trở về, tất nhiên là muốn chúng ta quay về đoàn tụ với họ. Thương tiền bối chỉ quan tâm đến hai người họ, chúng ta chẳng qua là những kẻ vô danh tiểu tốt, vừa khéo có chút liên quan đến hai người họ mà thôi.” Đồ đệ của ta, ta tự khắc phải thương. Quả thực, mọi chuyện đều quá trùng hợp. Chắc chắn không phải là loại sức mạnh huyền học nào cả.
Tiêu Y không nói gì, chỉ đứng bên cạnh cười hắc hắc, tiếng cười đầy ẩn ý không cần nói cũng biết. Khiến Ân Minh Ngọc tức giận đến muốn giết người, cũng làm Quản Vọng phải trợn mắt nhìn nàng một cái đầy hung dữ. Tiểu nha đầu này càng ngày càng không đáng yêu.
“Có nên đi vào không?” Phục Thái Lương cau mày, nhìn xuống hố sâu bên dưới và hỏi.
Phía dưới hố sâu đen kịt một mảng, thăm thẳm không thấy đáy, tỏa ra khí tức đáng sợ khiến người ta rợn tóc gáy. Nó tạo cho người ta cảm giác như có quái vật đáng sợ đang há to miệng chờ đợi những con mồi tự chui đầu vào lưới.
Tiêu Y nhìn xuống dưới, “Không đi xuống thì ở lại đây cũng vô ích thôi.” Nơi này đã chẳng còn là Tiên cảnh hay một nơi tu luyện tốt đẹp nào nữa. Giờ đây nó chỉ còn là một mảng tối tăm, không tiên khí, không thiên tài địa bảo, thậm chí không có cả nơi đặt chân. Xung quanh thì bóng tối bao trùm, chẳng ai biết khi nào sẽ có kẻ địch đáng sợ xông ra.
Ánh mắt đám đông đều đổ dồn về phía Nguyệt. Mặc dù tất cả mọi người đã là nửa bước Tiên Đế, nhưng Nguyệt vẫn là người có thâm niên nhất tại đây. Khi đối mặt với chuyện quan trọng, mọi người vẫn phải nghe theo ý kiến của Nguyệt.
Thần sắc Nguyệt vẫn lạnh nhạt, dường như trời long đất lở cũng không khiến nàng biến sắc. Đứng giữa bóng tối, thân thể nàng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại tỏa ra uy áp cường đại. Nguyệt Ngôn, lẳng lặng nhìn xuống dưới, cuối cùng cất lời: “Đi!” Nàng là người đầu tiên mở miệng, trực tiếp lao thẳng xuống hố sâu.
***
Trong Tiên giới, Kế Ngôn nhìn những con chữ chậm rãi biến mất, hắn hơi chút im lặng nhìn thoáng qua bầu trời. “Ngươi liền không sợ hắn tới tìm ngươi tính sổ sách?” Một tiếng “đồng hương” gọi ra, nhưng làm ra sự tình lại có thể khiến đồng hương tức chết. Cho dù là người tốt bụng đến mấy cũng muốn đánh Lữ Thiếu Khanh một trận.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, “Hắn đâu phải là quỷ, có thể lập tức tới đánh ta?” Hơn nữa, “Ta mạnh như vậy, hắn đánh thắng được ta sao?”
Lời này nghe rất ngông cuồng, rất muốn ăn đòn. Nhưng Lữ Thiếu Khanh nói cũng đúng sự thật. Hiện tại Lữ Thiếu Khanh đã là nửa bước Tiên Đế đỉnh phong, người cùng cảnh giới đã không phải là đối thủ của hắn. Tiến thêm một bước chính là cảnh giới Tiên Đế. Quản Vọng dù lợi hại, nhưng vẫn chưa đủ sức là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.
Kế Ngôn rất thẳng thắn vòng qua đề tài này, “Bây giờ đi đâu?”
“Về nhà đi!” Lữ Thiếu Khanh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời, “Ra ngoài lâu như vậy dù sao cũng phải về xem xét.”
“Ngươi hãy hứa với ta, sau khi về rồi đừng ra ngoài nữa, bên ngoài nguy hiểm lắm.”
Kế Ngôn chỉ coi như không nghe thấy, “Dài dòng! Nói chuyện chính sự.”
“Con mẹ ngươi!” Lữ Thiếu Khanh giận dữ, một đầu đụng tới, “Đây chính là chính sự đó!”
“Ngươi bớt ở đây giả câm vờ điếc cho ta.”
“Ngươi có biết địch nhân là ai không? Ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại sao? Cái công phu mèo ba chân của ngươi trong mắt người khác tính là cái gì chứ? Không tính là cái gì cả.”
“Người ta thổi một hơi, ngươi liền không còn chút cặn bã nào.”
Kế Ngôn nghe vậy hứng thú, ánh mắt sáng rực, lóe lên chiến ý, “Xem ra ngươi biết không ít chuyện. Địch nhân là ai?”
“Đại ca ngày xưa của ta!”
Kế Ngôn đầu tiên là sững sờ, sau đó cười đến rất vui vẻ, “Thiên Đạo ư? Rất tốt!”
“Tốt cái đầu ngươi!” Lữ Thiếu Khanh lần nữa một đầu đụng tới, “Ngươi biết không biết nguy hiểm hả? Ngươi kiếp trước đều đánh không lại, bây giờ ngươi còn muốn đánh thắng được sao?”
Kế Ngôn mặt không biểu cảm, đối với thuyết pháp này của Lữ Thiếu Khanh không có chút nào cảm mạo, “Ta là ta, không tồn tại cái gì kiếp trước.”
“Ngươi phủ nhận cũng vô dụng, ngươi có thể trùng sinh tính ngươi gặp vận may, ngươi chớ cô phụ phần cứt chó này, sống cho tốt.”
“Đi thôi, chúng ta trở về, có lẽ còn có thể gặp phải tiểu sư đệ xuất thế, ngươi còn có cơ hội tắm tã…”
“Đi thôi!” Kế Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua xung quanh, vẫn như cũ tự động xem nhẹ Lữ Thiếu Khanh, “Đi tìm sư muội một chút.”
“Tìm lông,” Lữ Thiếu Khanh khó chịu mắng, “Đều không có ở Tiên Giới, ngươi bớt ở đây giả bộ cho ta.”
“Chạy loạn khắp nơi, đồng hương không chút nào đáng tin cậy…”
Đột nhiên, phía dưới quang mang tăng vọt, một đạo cột sáng xông thẳng chân trời! Một thân ảnh từ trong cột ánh sáng giết ra đến, “Hỗn đản, ta và ngươi liều mạng…”