» Chương 3212: Cái gì là người tốt?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 6, 2025

Lữ Thiếu Khanh với giọng điệu kiên định, khẩn thiết, khiến Kế Ngôn cau mày hỏi: “Có vấn đề gì?”

“Không phải chỉ là một kẻ hư hư thực thực Tiên Đế tồn tại sao?”

“Ta muốn chiếu cố hắn…”

“Sẽ cái lông gì chứ!”, Lữ Thiếu Khanh rất muốn cầm Xuyên Giới Bàn vả cho Kế Ngôn một cái vào đầu, “Ngươi có biết người ta lợi hại đến mức nào không? Trước mặt một tồn tại bậc này, ngươi cùng thực lực của ngươi buồn cười như nhau.”

Kế Ngôn thản nhiên cười: “Thế thì đã sao? Chưa đến bước cuối cùng, ai thắng ai thua vẫn chưa biết chừng.”

Lữ Thiếu Khanh tức giận đến nghiến răng: “Mẹ kiếp, đầu óc ngươi tuyệt đối bị úng nước rồi! Ta thật sự là số khổ, lại có ngươi một kẻ sư huynh đầu óc bị úng nước thế này.”

Tiêu Y chớp chớp mắt, xen vào cuộc nói chuyện của hai người: “Nhị sư huynh, Thương tiền bối đối với chúng ta đâu có địch ý, đâu cần phải sợ hắn chứ? Ta cảm thấy hắn là phe chúng ta…”

“Bốp!”, lời còn chưa dứt, đã bị Thiết Quyền của Lữ Thiếu Khanh trấn áp.

“Ngu xuẩn!”, Lữ Thiếu Khanh mắng, “Ngươi biết cái gì chứ? Ngươi cảm thấy hắn là người tốt thì hắn là người tốt sao? Thế nào là người tốt, ngươi có hiểu không hả?”

“Thiếu Khanh, không được bắt nạt sư muội.” Phong Tần đứng ra nói.

Tiêu Y lập tức chạy đến sau lưng Phong Tần. Nhị sư huynh quá bạo lực. Nhất định phải để tổ sư nương trừng trị hắn.

Lữ Thiếu Khanh đối với tổ sư nương vẫn vô cùng kính trọng, hắn nói: “Tổ sư nương, đâu phải ta muốn đánh nàng, ai bảo nàng ngốc như thế chứ? Không đánh không được.”

“Ta thấy ngươi là đang bắt nạt nàng!”, Phục Thái Lương cũng đứng ra làm chủ công đạo cho Tiêu Y. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh. Tiểu gia hỏa này cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá khiến người ta tức giận.

Lữ Thiếu Khanh lập tức nhìn sang Phong Tần: “Tổ sư nương, ngươi nhìn kìa, tổ sư đang bắt nạt ta.”

Phong Tần trừng mắt Phục Thái Lương một cái: “Ngươi cùng tiểu hài tử tức giận cái gì?”

Phục Thái Lương thổ huyết, đúng là một tiểu hỗn đản.

“Ngươi biết cái gì chứ?”, Quản Vọng đột nhiên hỏi. Dù rất muốn đánh Lữ Thiếu Khanh một trận, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Quản Vọng biết rõ Lữ Thiếu Khanh đang giấu một chút bí mật. Thân là Thiên Cơ giả, Quản Vọng có được một lòng hiếu kỳ.

Vừa nghe thấy câu hỏi của Quản Vọng, Tiêu Y lập tức từ sau lưng Phong Tần xông tới. Lòng hiếu kỳ của nàng thậm chí còn mãnh liệt hơn cả Thiên Cơ giả. Tiêu Y mắt lóe lên vẻ hiếu kỳ, tiến đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, như một con chó con thè lưỡi: “Nhị, nhị sư huynh, ngươi và Đại sư huynh đã gặp cái gì vậy?”

Trước đó, cảnh quay sân khấu đã khiến nàng không thể xem được những chuyện xảy ra sau đó, cũng không biết Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã đi đâu, làm gì.

Mọi người đều nhìn Lữ Thiếu Khanh, rất muốn biết một vài chuyện.

Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh lại lộ ra một biểu cảm quen thuộc với cả đám: “Ngươi đoán xem!”

Ta đi! Mọi người không nhịn được thầm mắng.

Phục Thái Lương tức chết: “Hỗn đản, ngươi không thể nói ra sao?”

Quản Vọng hận không thể nhào tới bóp chết Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi cố ý chọc tức chúng ta, đúng không?”

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, ta là đang bảo vệ các ngươi.”

Bảo vệ chúng ta? Quản Vọng muốn phun Lữ Thiếu Khanh. Ngươi khiến chúng ta tức đến muốn thổ huyết, thế này gọi là bảo vệ chúng ta sao?

Quản Vọng tức giận đến nghiến răng: “Nói hươu nói vượn.”

“Ai”, Lữ Thiếu Khanh không vui, “Đồng hương, ngươi đối với ta hiểu lầm quá sâu. Ta không nói cũng là vì tốt cho các ngươi, có một số chuyện nói ra chỉ khiến các ngươi sợ hãi chứ không còn tác dụng gì khác.”

“Hừ”, Quản Vọng không tin, “Ngươi cứ nói xem, chúng ta còn bị dọa sợ được sao?”

Tiêu Y gật đầu: “Đúng vậy a, nhị sư huynh, có gì ngươi cứ nói thẳng đi, chẳng lẽ trời còn có thể sập?”

Lữ Thiếu Khanh lại thở dài: “Nói ra thì dài lắm…”

Quản Vọng: …
Tiêu Y: …
Những người khác: …

Tất cả mọi người đều hiểu rất rõ ý nghĩa của bốn chữ “Nói ra thì dài lắm” của Lữ Thiếu Khanh. Ngay lúc đang định “ân cần thăm hỏi” Lữ Thiếu Khanh một trận, Kế Ngôn bỗng nhiên mở miệng: “Nói đi, để mọi người biết rõ là chuyện gì xảy ra.”

“Muốn nói thì ngươi tự ngươi nói, ta mới lười nói.” Lữ Thiếu Khanh không có hứng thú: “Trừ khi ngươi đồng ý đi theo ta trở về.”

Kế Ngôn cười lạnh một tiếng: “Cho dù trời sập, ta cũng không đi. Không phải chỉ là Tiên Đế sao?”

Lời này nghe thật bá khí. Sau khi nghe, Quản Vọng và những người khác đều lặng im, không cách nào than thở. Nếu là người khác nói những lời này, tất nhiên sẽ bị coi là đồ đần. Kế Ngôn thì khác, hắn nghe tuy cuồng vọng, nhưng thực chất là tràn đầy bá khí. Dù có người muốn phản bác, nhưng nghĩ đến chiến tích của Kế Ngôn, mọi lời phản bác hay than thở đều không thốt nên lời.

Phục Thái Lương thì lo lắng: “Đừng làm loạn. Tiên Đế cường đại, không phải chúng ta có thể ngăn cản được. Thiếu Khanh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói đi…”

Hai tiểu gia hỏa này thiên phú hơn người, là hy vọng tương lai của môn phái, Phục Thái Lương không muốn bọn họ gặp phải bất kỳ ngoài ý muốn nào. Thời gian còn rất nhiều, không cần sính cái dũng nhất thời.

“Nói ra thì dài lắm a…”, Lữ Thiếu Khanh vẫn là câu nói đó, tức giận đến Phục Thái Lương muốn đánh người.

Phong Tần mở miệng: “Thiếu Khanh, có thể nói một chút được không?”

Giọng Lữ Thiếu Khanh liền chuyển: “A, được thôi…”

Tức giận đến Phục Thái Lương trợn trắng mắt.

Quản Vọng nói với Phục Thái Lương: “Ngươi nhịn được sao? Đánh hắn đi. Ngươi là tổ sư, ngươi sợ cái gì? Cứ đánh hắn một trận!”

Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn bên này: “Còn ồn ào nữa là ta không nói đâu.”

Tiêu Y vội vàng nói: “Nói, nói, nhị sư huynh, ngươi từ từ nói…”

Lữ Thiếu Khanh sau đó kể lại những chuyện hắn biết được từ tiểu đệ ma quỷ: Thiên đạo, Tiên Đế, hủy diệt chúng sinh!

Mỗi từ Lữ Thiếu Khanh thốt ra đều khiến sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch.

Đợi đến khi Lữ Thiếu Khanh nói xong, một khoảng lặng bao trùm. Sắc mặt mọi người khó coi, trầm mặc không nói, đang cố gắng tiêu hóa những điều Lữ Thiếu Khanh vừa nói. Những chuyện Lữ Thiếu Khanh kể khiến bọn họ khó mà chấp nhận. Bọn họ tuyệt đối không muốn chân tướng giữa thiên địa lại là như vậy. Đối với bọn họ mà nói, không nghi ngờ gì đây là một cú sốc cực lớn.

Tuy nhiên, có một người không hề bị sốc. Nguyệt, nàng đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nhìn thẳng hắn: “Ngươi nói những điều này, không sợ bị biết rõ sao?”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3416: Tiêu Y muốn đột phá

Chương 3415: Ngươi không p Hải Thần

Chương 3414: Làm Tiên Quân cũng rất tốt