» Chương 3214: Đã thành lồng giam
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 6, 2025
Giới rụt cổ lại, làm ra vẻ như sắp khóc.
“Không được ư?” Lữ Thiếu Khanh giận dữ, đưa tay búng vào trán Giới, mắng: “Trừ ăn ra, ngươi còn có ích gì?”
“Lão đại,” Giới chỉ hận mình không có nước mắt, trông chưa đủ đáng thương, “có một luồng lực lượng đang giam giữ nơi đây, không cách nào ly khai.”
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, cảm nhận một chút. Giới là tiên khí của hắn, Giới cảm nhận được thì hắn tự nhiên cũng có thể cảm nhận được.
Không gian trong Tiên Giới này không có bất kỳ trở ngại nào, có thể tự do qua lại. Nhưng muốn rời khỏi Tiên Giới, trong hư không lại có một tầng bình chướng vô hình ngăn cách. Thông qua Giới, Lữ Thiếu Khanh có thể cảm nhận rất rõ ràng. Tầng bình chướng này, dựa vào thực lực của hắn thì không thể phá vỡ được.
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức âm trầm xuống. Hắn mơ hồ đoán được nguyên nhân: Thiên đạo đã ra tay. Tiên Giới bị giam cầm, như một bức tường thành, có thể đi vào nhưng lại không thể ra được. Định một mẻ hốt gọn những người trong Tiên Giới sao?
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời âm u. Hắn cảm giác như có một đôi mắt đang theo dõi mình từ trên trời, tâm trạng cũng dần trở nên nặng nề.
“Không thể rời khỏi sao?” Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong mắt ngược lại mang theo vài phần ý cười: “Xem ra trời cao cũng không cho ngươi rời đi.”
“Ngươi cút!” Lữ Thiếu Khanh rất khó chịu, “Thời gian thế này thì biết làm sao?” Hắn lại quay sang nhìn Nguyệt: “Ngươi có phương thức liên lạc với Thiên đạo không?”
“Đưa ta!”
“Ngươi muốn làm gì?” Nguyệt cau mày.
“Ta muốn liên hệ một chút với nó, xem đầu hàng có được tha hay không.”
Nguyệt càng thêm mãnh liệt muốn lôi Đế khí ra đập chết Lữ Thiếu Khanh.
“Cút!” Nguyệt cắn răng.
Lữ Thiếu Khanh vô cùng thất vọng: “Không được thật sao?” Sau đó ngửa mặt lên trời thở dài: “Đầu hàng cũng không xong, thế thì phải làm sao bây giờ?”
Trán Phục Thái Lương nổi gân xanh. Mấy kẻ trong môn phái kia dạy dỗ người thế nào vậy? Làm sao lại dạy ra được một tên đệ tử hỗn đản như thế này? Phục Thái Lương thật muốn trở về, trở về dạy dỗ một trận thật tốt mấy tên trong môn phái kia. Đến cả đệ tử cũng không biết cách dạy.
“Hỗn đản!” Phục Thái Lương tức giận đến nghiến răng, “Ngươi im đi!”
“Tổ sư nương, người xem tổ sư quát ta kìa.”
Phốc!
Phục Thái Lương thổ huyết bại lui. Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, hắn, người tổ sư này, cũng là bó tay không có bất kỳ biện pháp nào.
Quản Vọng ở bên cạnh tràn đầy đồng tình nhìn Phục Thái Lương. Thật là thảm! Đường đường tổ sư thế mà cũng không làm gì được đệ tử của môn phái mình. Ngô, cũng không biết đại lão đối xử với tên tiểu lão hương hỗn đản kia thế nào nhỉ. Không biết có thể trị được hắn không. Sau này gặp mặt phải hảo hảo thỉnh giáo một chút mới được.
“Thiếu Khanh, đi thôi, đừng đùa nữa,” Phong Tần cười nói với Lữ Thiếu Khanh, “Tiếp theo định làm thế nào?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không biết.”
“Nếu có thể trở về thì không còn gì tốt hơn, nhưng mà…” Hắn nhìn đám người một chút, mới mở miệng nói: “Dù sao thì, các ngươi quá yếu…”
Nếu như có thể đưa sư muội bọn người trở về Hạ giới, hắn đi theo Kế Ngôn ở Tiên Giới cũng không có gì. Tiêu Y bọn người rời đi, hắn cùng Kế Ngôn ở đây mới có thể tránh được lo âu về sau. Bất quá, rất đáng tiếc là, Tiên Giới đã trở thành một tòa tường thành.
Lời nói của Lữ Thiếu Khanh tuy không dễ nghe, nhưng đó lại là sự thật. Nửa bước Tiên Đế nghe thì rất lợi hại, nhưng ở trước mặt chân chính Tiên Đế, chẳng khác gì cấp thấp tu sĩ.
Tiêu Y lập tức nói: “Nhị sư huynh, người yên tâm, ta sẽ không kéo chân sau của người.”
*Ta không cản trở, cho nên, mang ta lên đi.*
Trong số những người không muốn trở về, ngoài Kế Ngôn ra thì Tiêu Y là ghét nhất. Cho dù biết địch nhân đáng sợ, nàng cũng không muốn trở về. Trở về thì làm được gì? Đâu có sướng bằng đi theo bên người hai vị sư huynh?
“Nơi này yếu nhất chính là ngươi.” Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí nói: “Đến lúc đánh nhau, ta sẽ giết chết ngươi trước, để tránh ngươi bị người ta giết chết một cách thuần thục, làm mất mặt chúng ta.”
Tiêu Y trên mặt lộ ra vẻ không phục, chỉ vào Ân Minh Ngọc đang xanh mặt, nãy giờ không nói gì bên cạnh, nói: “Ta mạnh hơn nàng ấy!”
Ân Minh Ngọc lạnh lùng nhìn Tiêu Y một cái, không muốn nói chuyện.
Lữ Thiếu Khanh càng thêm tức giận: “Ngươi lấy cái gì mà so với người ta?”
À?
Biểu cảm của Ân Minh Ngọc có chút biến hóa. Trong lòng thắc mắc, chẳng lẽ trong lòng tên hỗn đản này, ta còn mạnh hơn con nha đầu đáng ghét kia sao? Qua nhiều năm như vậy, lương tâm phát hiện rồi? Quyết định muốn ăn ngay nói thật sao?
Tiêu Y bị chọc tức, nước mắt rưng rưng, không phục nói: “Nàng ấy đánh không lại ta!”
Ân Minh Ngọc nổi giận: “Vậy thì đi thử một chút xem sao!”
Đánh không lại ngươi? Nếu không phải sợ chó săn bên cạnh ngươi đánh lén, ta sẽ sợ ngươi sao? Đã tên hỗn đản này nói ta lợi hại hơn ngươi, vậy thì ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy, tên hỗn đản kia nói không sai.
Tiêu Y không cam lòng yếu thế: “Tốt, chẳng lẽ lại sợ ngươi!”
Lữ Thiếu Khanh lại một búa bổ tới: “Đánh cái gì mà đánh? Đánh nhau tính là anh hùng gì? Ngươi có thể cùng nàng ấy so miệng quạ đen không?”
Tiêu Y sững sờ, lập tức cười lên.
Móa!
Ân Minh Ngọc thổ huyết. Nói ta lợi hại là nói cái này sao? Đáng ghét!
“Mẹ!” Quản Vọng tức giận đến chửi ầm lên, “Hỗn đản, ngươi muốn làm gì?”
“Đừng có ở đây mà bắt nạt đồ đệ của ta!”
“Ngươi còn nói thêm một câu nữa, có tin ta thu thập ngươi không?”
Quản Vọng hận a, đáng lẽ ra lúc trước gặp mặt nên ra tay thu thập tên tiểu lão hương hỗn đản kia một trận rồi. Đỡ phải bây giờ thực lực của mình đã không cách nào đánh thắng được hắn.
“Đồng hương, ta nói là lời thật!” Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với Quản Vọng: “Miệng quạ đen, là trấn phái chi bảo của phái các ngươi! Trong tương lai, có lẽ sẽ cần dùng đến, rất có lợi cho chúng ta.”
“Ngươi cũng phải hảo hảo luyện tập, đừng thua đồ đệ, ta rất coi trọng ngươi, đừng làm mất mặt quê nhà…”
“Mẹ!” Quản Vọng giận dữ, chẳng khác nào công kích vô sai biệt đúng không? “Ta giết ngươi!”
Quản Vọng tức chết lao thẳng tới Lữ Thiếu Khanh, lại một lần nữa trở nên đằng đằng sát khí. Giết ngươi, để tránh ngươi làm mất mặt quê nhà mới đúng.
“Hoắc!”
Lữ Thiếu Khanh lật tay lại, thân ảnh Quản Vọng lần nữa biến mất trước mắt mọi người.
“Thật là, tính tình lớn thế…” Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm một tiếng, thấy đám người xạm mặt lại.