» Chương 3223: Lão đại, chúng ta không thích hợp
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 6, 2025
“Thiên đạo mảnh vỡ!”
Bốn chữ ấy khơi gợi ký ức của nàng. Ánh mắt nàng khẽ ngước lên, trông thấy tinh không trên đỉnh đầu, rồi mê ly chìm vào hồi ức.
Lữ Thiếu Khanh không thúc giục, chờ đến khi nàng hạ tầm mắt mới nói: “Văn nghệ xong chưa? Xong rồi thì nói chính sự, lề mề mãi…”
Gân xanh trên trán nàng lại giật giật. “Thật đáng ghét, tiểu hỗn trướng này!” Nàng hừ một tiếng: “Lúc ấy chúng ta năm người liên thủ, cho dù nó là trời, cũng bị chúng ta đánh cho chật vật không chịu nổi.”
“Thiên đạo mảnh vỡ, ngươi có thể hiểu là huyết nhục từ thân thể nó rơi xuống…”
Lữ Thiếu Khanh nghe được, gật đầu lia lịa: “Oa, thật lợi hại…” Nàng bình tĩnh nhìn hắn.
Nếu là người khác tán dương thì nàng sẽ chấp nhận. Nhưng đây là lời tán dương của Lữ Thiếu Khanh, nàng biết chắc chắn hắn còn có điều muốn nói.
Lữ Thiếu Khanh kéo dài vài hơi thở, nhìn nàng, cuối cùng lắc đầu không nói gì. Nàng giơ tay lên: “Ngươi muốn nói cái gì?” Ánh mắt này nàng đã gặp qua, chẳng phải muốn nói nàng vô dụng sao? Thật là vô liêm sỉ!
“Không,” Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, “Nào, nói chính sự. Nếu là thân thể của nó, ta lấy ra dùng, không có vấn đề gì chứ?”
Lữ Thiếu Khanh có mối liên hệ rất sâu với thiên đạo mảnh vỡ. Trước đó, hắn từng lợi dụng thiên đạo mảnh vỡ để gây dựng lại nhục thân, đạt tới cảnh giới gần như vô địch. Về sau, khi độ thiên kiếp nửa bước Tiên Đế, hắn cảm nhận được sự dị thường của Thiên đạo, liền quả quyết phá nát thân thể do thiên đạo mảnh vỡ tạo thành, chuyển sang lợi dụng hắc bạch thiểm điện để tạo nên thân thể mới.
Uy lực của thân thể mới cũng không hề thua kém thân thể được tạo thành từ thiên đạo mảnh vỡ. Phần thiên đạo mảnh vỡ bị trút bỏ đã được Mặc Quân kiếm nuốt chửng, dung nhập vào thân kiếm, khiến nó trở nên chân chính vô kiên bất tồi.
Lữ Thiếu Khanh lo lắng thiên đạo mảnh vỡ sẽ gây ra vấn đề, khi bị phản phệ thì có khóc cũng không có chỗ mà khóc. Không còn đường lui, khả năng lớn nhất tiếp theo là phải đối đầu với Thiên đạo và Tiên Đế. Lữ Thiếu Khanh không hy vọng đến lúc đó bản thân mình lại nảy sinh vấn đề gì.
Nàng lắc đầu: “Yên tâm đi, không sao đâu!”
Lữ Thiếu Khanh lại chỉ vào nàng, lớn tiếng nói: “Ngươi nói láo! Biểu lộ của ngươi không đúng rồi! Người xưa nói phụ nữ xinh đẹp hay lừa người, ngươi đã chẳng xinh đẹp, thì lừa ai đây?”
“Cút!” Nàng không thể nhịn được nữa, một cước đá Lữ Thiếu Khanh văng ra ngoài, rồi hung hăng đóng sập cửa lại, không cho hắn vào nữa.
Nơi đó lập tức trở nên vô cùng tĩnh lặng. Hô… Nàng âm thầm thở dài một hơi. “Quá ồn ào, quá đáng tức giận!” Nàng thấp giọng tự nhủ: “So với đại chiến một trận với ba tên phản đồ còn vất vả hơn…”
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn tinh không trên đỉnh đầu. Nơi sâu thẳm trong tinh không, ba viên tinh thần lóe lên chút quang mang, phảng phất ẩn mình nơi sâu thẳm. Nàng nhìn chằm chằm ba viên tinh thần, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Lần này, có lẽ là cơ hội tốt nhất, các ngươi cứ chờ đấy…” Nàng thu lại ánh mắt. Thật lâu sau, lại khẽ nói: “Dù hắn là hỗn trướng, nhưng nhất định sẽ cho các ngươi một bất ngờ. Một kẻ có thể nuốt chửng thiên đạo mảnh vỡ, nhất định là mấu chốt lần này…”
Nàng lại cảm ứng tình hình bên ngoài, nhưng vừa cảm ứng, sắc mặt nàng lập tức tối sầm. Lữ Thiếu Khanh ở bên ngoài đang tức giận khó chịu phun nước bọt vào nhẫn trữ vật: “Thứ chó quyền hạn! Có giỏi thì mở cửa ra, ta nhất định phải vào trong để lý luận với ngươi cho ra nhẽ, mắng cho ngươi chết mới thôi… Ma quỷ thì thế nào? Ma quỷ là không tầm thường sao?”
Sắc mặt nàng đen lại, thầm lặng ghi lại một khoản trong lòng. Ngày sau có cơ hội nhất định sẽ hảo hảo thu thập cái tiểu hỗn trướng này!
Lữ Thiếu Khanh mắng chán chê xong, liền tay phải nâng cằm, lâm vào trầm tư.
Hồi lâu sau, Lữ Thiếu Khanh cổ tay khẽ lật, Mặc Quân kiếm xuất hiện trong tay. “Lão đại, có gì ăn không?” Mặc Quân vọt tới, mở miệng đã đòi ăn.
Lữ Thiếu Khanh sắc mặt tối sầm lại, duỗi tay chỉ ra, bắn Mặc Quân bay đi. Mặc Quân ôm đầu bay vèo trở lại: “Lão đại… Lão đại làm sao vậy? Sắc mặt đen sì, chưa ăn cơm à?”
Lữ Thiếu Khanh níu Mặc Quân lại, đưa ra trước mắt trên dưới dò xét. Mặc Quân liếc hắn một cái, sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ nói: “Lão… lão đại, đừng mà, ta… chúng ta không thích hợp…”
“Mã đức!” Lữ Thiếu Khanh lần nữa bắn Mặc Quân bay đi, sau đó lại níu hắn lại, phun nước miếng: “Đầu óc ngươi nghĩ gì vậy? Ta thật muốn hóa giải ngươi, rồi đổi cái mới!” “Đã là đồ tham ăn rồi, bây giờ còn bắt đầu học thói xấu?”
Mặc Quân toàn thân căng cứng, vội vàng cười xòa: “Hắc hắc, lão đại, mở… chỉ đùa thôi, đừng, đừng tức giận…” Lữ Thiếu Khanh níu Mặc Quân, sau đó cầm lấy Mặc Quân kiếm, khẽ búng một cái.
Vù!
Tiếng kiếm reo trong trẻo, linh hoạt kì ảo vang lên, xen lẫn một cỗ khí tức khó nói nên lời: nặng nề, sắc bén, thần bí…
Nếu xét về chất liệu, Mặc Quân kiếm có thể nói là thiên hạ đệ nhất kiếm. Nếu không phải là thanh kiếm sắc bén nhất, thì cũng phải là kiên cố nhất. Cho dù Kế Ngôn Vô Khâu kiếm có sắc bén đến mấy cũng khó có thể phá hủy Mặc Quân kiếm.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Mặc Quân kiếm, trong lòng rất rõ ràng rằng Mặc Quân kiếm đã nuốt chửng và dung hợp quá nhiều vật liệu cao cấp. Trong đó, thiên đạo mảnh vỡ là quan trọng nhất, đã trở thành chủ thể của Mặc Quân kiếm. Thiên đạo mảnh vỡ là linh kiện rơi xuống từ thân Thiên đạo, có thể nói là vật liệu đệ nhất thiên hạ.
Người bình thường chỉ cần đạt được một chút xíu thôi cũng đủ để mồ mả tổ tiên bốc khói xanh. Mà Lữ Thiếu Khanh lại đạt được rất nhiều, là tính bằng cân. Nếu là lúc trước, Lữ Thiếu Khanh tất nhiên sẽ yên tâm mà sử dụng. Thiên đạo mảnh vỡ, thế gian không có vật gì lợi hại hơn nó.
Thế nhưng! Lữ Thiếu Khanh biết rõ Thiên đạo cũng sẽ phải đối mặt với địch nhân, trong lòng hắn liền không khỏi bắt đầu lo lắng. Đồ vật do đại ca ngày xưa để lại cũng không dễ dùng như vậy. Tiểu đệ Ma quỷ nói không sao, nhưng hắn trong lòng vẫn có một cảm giác bất an. Hắn sợ ngày sau sẽ bị phản phệ.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Mặc Quân kiếm thật lâu, lòng bàn tay phải bỗng nhiên “ầm” một tiếng, hắc bạch thiểm điện xông ra.
“Ngao…” Mặc Quân bị điện giật bay lên, ôm mông kêu: “Lão đại, tha mạng, ta không dám nữa…”