» Q.1 – Chương 83: Linh Tuyền tông, cùng giang hồ nói tạm biệt
Vạn Cổ Tối Cường Tông - Cập nhật ngày April 28, 2025
Vi Nhất Nộ chỉ thấy một đạo lưu quang phóng tới, sau đó ngực hắn liền bị xuyên thủng, thân người cũng quỳ trên mặt đất ngỏm củ tỏi.
Hắn sợ là đến chết vẫn còn nghĩ, thứ bay tới rốt cuộc là ám khí gì, mà lại có thể hung hăng như vậy xuyên thấu nhục thân, xuyên thủng trái tim hắn.
“Phốc!”
Quân Thường Tiếu thổi thổi họng súng còn bốc khói, thản nhiên nói: “Ngươi chết đáng giá, một viên đạn này của ta, quy đổi thành bạc cũng phải mấy chục lượng.”
Xác thực đáng giá.
Với thực lực của Quân chưởng môn, hoàn toàn có thể tay không tấc sắt giết chết Vi Nhất Nộ, nổ súng như vậy chính là đang lãng phí đạn.
“Tứ… Tứ đệ…”
Thần sắc Vi Nhất Hỉ ngốc trệ, hai mắt dần dần đỏ lên, không phải muốn khóc, mà là biểu hiện của sự phẫn nộ tột cùng.
Ba người đệ đệ từ nhỏ theo hắn, hoặc là cùng nhau bắt nạt người, hoặc là cùng nhau bị người bắt nạt, bây giờ từng người đã chết, đối với hắn mà nói là đả kích trầm trọng.
“Đăng đăng đăng!”
Đúng lúc này, những đệ tử Linh Tuyền tông bị kinh động lần lượt từ trong viện lao ra, nhân số lên đến mấy trăm miệng, khi thấy Tứ trưởng lão quỳ xuống đất, ngực bị xuyên thủng, từng người đều mở to hai mắt nhìn.
Ai giết?
Trước tiên, đám người nhìn về phía Quân Thường Tiếu!
Nhất là khi nhìn thấy tấm bảng hiệu môn phái bị tháo xuống, liền biết, gã này là đến để đập phá quán!
“Là… là hắn!” Lục Cân võ giả, người từng bị giẫm mặt ngoài dã ngoại, nhìn xem Quân Thường Tiếu ngậm thứ gì đó giống rễ cây kia, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nói đi cũng phải nói lại, Thiết Cốt phái cùng Linh Tuyền tông đi đến bước đường ngươi chết ta sống này, Lục Cân ca không thể không có công lao, bởi vì nếu không có hắn cố ý tiếp cận Lục Thiên Thiên, sẽ không phát sinh mâu thuẫn.
Ai.
Nói thế nào đây.
Cũng không thể chỉ trách hắn, chủ yếu là Linh Tuyền tông quá bao che cho con, khi biết đệ tử bị đánh, nhất định phải đến báo thù.
Trên đài Ân Oán, Vi Nhất Nộ mang theo sát tâm, để mâu thuẫn mở rộng đến tình trạng không thể điều tiết.
Đổi lại môn phái Cửu lưu khác, sợ là trong lúc Bách Tông chiêu mộ, đã dẫn theo đệ tử đến chịu lỗi, nhưng hết lần này tới lần khác, người trong cuộc lại là Quân Thường Tiếu, một người tồn tại giống như tấm sắt.
Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.
Linh Tuyền tông không thể nhẫn, lại không chịu lùi, cũng chỉ có thể dùng mạng của ba tên trưởng lão để hấp thụ bài học.
Đáng tiếc, hiện tại Vi Nhất Hỉ không thể hấp thụ bài học, hắn nắm quyền, hai mắt muốn rách toạc, giọng nói lạnh lẽo u ám: “Giết hắn!”
Mệnh lệnh của tông chủ, đệ tử không dám không tuân theo, lúc này tế ra binh khí tiến lên, bao vây Quân Thường Tiếu lại.
Lục Cân ca cũng ở trong đó, ánh mắt lóe lên tức giận không hề kém hơn Chưởng môn.
“Hô!”
Quân Thường Tiếu rút điếu thuốc, phun ra vòng khói, nói: “Bản tọa nếu là ngươi, sẽ không để đệ tử đi lên chịu chết.”
“Tiểu tử, bớt nói nhảm, chết đi cho ta!”
Một tên đệ tử nóng lòng biểu hiện trước mặt tông chủ, lúc này vung đao chém đi qua.
Quân Thường Tiếu thu hồi Desert Eagle, Hàn Phong kiếm trống rỗng xuất hiện, cổ tay chuyển một cái, kiếm quang lạnh lẽo hiện lên.
“Xì thử!”
Cổ họng hắn hiện lên vết kiếm, máu tươi phun tung tóe.
Tên đệ tử kia bỏ vũ khí, hai tay che lấy vết thương, trong cổ họng phát ra tiếng ‘Ngô ngô’, mặt đầy tuyệt vọng ầm vang ngã xuống đất.
“Tê!”
Những đệ tử Linh Tuyền tông đang muốn xuất thủ, nhìn thấy Tứ sư huynh tu vi đạt đến Khai Mạch thập đoạn, bị một kiếm đánh giết, đều kinh hãi thất sắc.
“Lên! Lên!” Vi Nhất Hỉ phẫn nộ gào thét lớn.
Vì sao hắn không lên?
Bởi vì hắn biết, thứ sáng như bạc Quân Thường Tiếu vừa cầm, hẳn là ám khí kinh khủng, tự mình ra tay sẽ cùng Tứ đệ đồng dạng bị bắn chết.
Vì sao lại để đệ tử lên?
Bởi vì hắn biết, ám khí của Quân Thường Tiếu chắc chắn giống cung nỏ, mũi tên đạn chắc chắn không nhiều, để đệ tử cùng nhau tiến lên, giết được thì giết, không giết được cũng có thể tiêu hao.
Nói trắng ra là.
Chính là dùng đệ tử làm bia đỡ đạn…
Đệ tử Linh Tuyền tông hiển nhiên sẽ không nghĩ tới, trong mắt tông chủ, mình lại không đáng giá như vậy, nhưng cũng cam tâm tình nguyện nghe lệnh, cầm đao kiếm xông tới giết.
“Một đám đáng thương nhân.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu, một tay cầm Hàn Phong kiếm, đón lấy đám đệ tử Linh Tuyền tông xông tới.
“Xoát! Xoát! Xoát!”
Cửu Trọng Điệp Lãng kiếm thi triển, từng tầng từng tầng năng lượng cùng kiếm khí hiện ra, như gợn sóng khuếch tán ra!
“Phốc! Phốc!”
Kiếm quang lạnh lẽo quét qua, hơn mười tên đệ tử Linh Tuyền tông xông đến trước người Quân Thường Tiếu không khỏi bị cắt vỡ yết hầu, như những đóa hoa tràn ra ầm vang ngã xuống đất.
“Tích đáp, tí tách.”
Mũi kiếm Hàn Phong hướng xuống, từng giọt máu trượt xuống, đọng lại trên phiến đá.
Đứng giữa mười mấy thi thể, đồng tử Quân Thường Tiếu lóe lên lạnh lẽo, phảng phất là sát thần đến từ Địa Ngục.
Đệ tử Linh Tuyền tông bị chấn nhiếp, sợ hãi cầm đao kiếm vây quanh, nhưng không dám tiến lên.
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu lên, kiếm chỉ vào Vi Nhất Hỉ nói: “Bản tọa hôm nay muốn giết người là hắn, các ngươi không muốn làm hồn dưới kiếm, thì mau lăn.”
Đệ tử Linh Tuyền tông cũng không phải sơn tặc tội ác tày trời, hắn không muốn tạo nhiều sát nghiệt, cho nên lần này đến đây, cái gọi là diệt môn, chủ yếu là tiêu diệt huynh đệ Vi thị.
“Tiểu tử, chết đi!”
Đúng lúc này, một tên đệ tử từ phía sau giơ đao hung hăng chém xuống.
Tưởng rằng mình đã đủ nhân từ, ánh mắt Quân Thường Tiếu lóe lên lạnh lẽo, trở tay vung ra Hàn Phong kiếm.
“Hưu —— ——”
Kiếm quang lóe lên, tước đi binh khí của tên võ giả kia, cũng tước đi đầu của hắn.
“Giết! Giết!”
Đệ tử Linh Tuyền tông thừa cơ từ bốn phương tám hướng giết tới.
Quân Thường Tiếu không còn áp chế, tu vi Ngũ phẩm Võ Đồ toàn bộ triển khai, linh lực rót vào Hàn Phong kiếm, trong nháy mắt toát ra khí tức lạnh lẽo lại âm sâm.
“Các ngươi đã cố chấp bất minh, thì đừng trách bản tọa tại Linh Tuyền sơn đại khai sát giới!” Đang nói chuyện, đột nhiên vung kiếm, kéo ra kiếm ảnh dài thật dài.
“Đinh! Đinh! Đinh!”
Hàn Phong kiếm đi đến đâu, đao kiếm chém tới đó đều gãy nát, có mũi đao, mũi kiếm còn đâm vào chân tay đệ tử Linh Tuyền tông.
Bọn họ không có thời gian kêu thảm, bởi vì kiếm thứ hai đã vô tình chém tới.
“Hưu ——”
Hàn Phong kiếm xẹt qua, mang theo hàn mang!
“Phốc! Phốc!”
Hơn hai mươi tên đệ tử Linh Tuyền tông xông tới đứng chân, hầu kết hiện ra vết kiếm nhỏ bé chỉnh tề, chợt cùng nhau cúi thấp đầu.
Quân Thường Tiếu đi qua bên cạnh bọn họ, Hàn Phong kiếm hội tụ hơn hai mươi giọt máu, trong khoảnh khắc cũng bị linh lực bốc hơi đi.
“Phù phù.”
Chỉ đi vài bước, hai mươi tên đệ tử Linh Tuyền tông ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất.
Những người này tu vi bất quá Khai Mạch năm sáu đoạn, với Hàn Phong kiếm và thực lực đạt đến Ngũ phẩm Võ Đồ, Quân Thường Tiếu hoàn toàn có thể dễ dàng xóa sổ họ.
Vi Nhất Hỉ hoảng sợ không thôi.
Hắn lúc này đã lớn gây suy đoán, thực lực Chưởng môn Thiết Cốt phái này không thua kém Tứ phẩm Võ Đồ!
Hoảng sợ không chỉ có tông chủ Linh Tuyền tông, mà còn có những đệ tử kia.
Mặc dù bọn họ vây quanh Quân Thường Tiếu, nhưng cũng lùi về sau theo từng bước chân của đối phương, trong ánh mắt có sự sợ hãi đậm đặc.
Giết đồng môn như cắt cỏ, trong lòng chắc chắn sợ hãi!
“Lên! Lên!” Vi Nhất Hỉ phát cuồng gào thét, hắn không quan tâm sinh mạng đệ tử, chỉ cần có thể giết chết Quân Thường Tiếu, dù chết sạch cũng không sao.
Nhưng mà.
Quân Thường Tiếu quá cường thế, đệ tử Linh Tuyền tông không dám xông lên, thậm chí đối diện với ánh mắt lạnh lùng, binh khí cầm trong tay đều run rẩy kịch liệt.
Đây là sát thần, ai lên người đó chết a!
Khắc chế, khắc chế!
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu nâng kiếm lên, hàn quang lấp lóe.
Khí tức băng lãnh tràn ngập ra, khiến đám người tê cả da đầu, cũng ngay lập tức đưa ra lựa chọn sáng suốt, rút lui, rút lui được xa thì rút lui xa!
“Các ngươi…” Vi Nhất Hỉ nộ khí trùng thiên.
Hắn vốn định dựa vào đệ tử ngăn chặn, sau đó thừa cơ bỏ chạy, hiện tại thì hay rồi, tất cả đều bỏ chạy hết!
Không có đệ tử cản đường, Quân Thường Tiếu một bước chân vọt tới, linh lực rót vào Hàn Phong kiếm vạch ra kiếm quang lạnh lẽo.
“Không tốt…”
“Phốc —— ——”
Trong lòng Vi Nhất Hỉ vừa dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, đầu lâu liền bay ra ngoài, đặt trước tấm bảng hiệu đứng trong đình viện, một hàng máu tươi đọng lại trên ba chữ to ‘Linh Tuyền tông’.
“Tông chủ!”
Đệ tử Linh Tuyền tông ngây ngốc đứng tại nguyên chỗ.
…
Ngày này.
Trên Linh Tuyền sơn nổi lên đại hỏa, thiêu đốt trọn một ngày một đêm, Linh Tuyền tông chiếm cứ đỉnh núi từ đó cùng giang hồ nói lời tạm biệt.
“Hô!”
Quân Thường Tiếu hạ sơn, đứng trên tảng đá lớn hít sâu một hơi xì gà, nhìn xa xa phong cảnh, lẩm bẩm nói: “Vì sao không có hương vị nicotin?”
Hệ thống nói: “Đây là thuốc lá điện tử.”
“Dựa vào….”