» Q.3 Chương 784: Thần Nguyên ấn niệm

Cầu Ma - Cập nhật ngày April 29, 2025

Đồng tử hai mắt Tô Minh co rút lại. Hắn chỉ từng thi triển thuật ảo ảnh ngôi sao, mặt trăng, mặt trời này lên hai người. Người đầu tiên là Điền Lâm, người thứ hai chính là Kinh Nam Tử trước mắt.

Hai người này sau khi chịu thuật ảnh hưởng, đều có cùng một phản ứng: những ký ức quý giá nhất, hay nói cách khác là những ký ức không muốn nhớ lại nhất trong đáy lòng của họ, sẽ bị đào sâu và hiện ra trước mắt, buộc họ phải chịu đựng lại nỗi đau đó.

Hơn nữa, trong quá trình này, tâm thần của họ sẽ mất kiểm soát, vì kẻ tấn công tâm thần của họ không phải là người khác, mà chính là bản thân họ.

Và Tô Minh, với tư cách là người thi triển thuật, có thể chứng kiến tất cả những điều không muốn ai biết trong ký ức của đối phương, thậm chí sẽ có cảm giác đồng cảm. Ví dụ như cảnh vừa rồi, khiến tâm thần Tô Minh chấn động, hắn đã thấy Kinh Nam Tử nuốt chửng thi thể ca ca hắn.

“Thân thể bị thương có thể dùng đan dược để chữa trị, có thể vận chuyển tu vi để khép lại. Còn tổn thương tâm linh giống như làm tổn thương linh hồn, cách khép lại trừ khi là quên đi, nếu không thì chỉ có thời gian trôi qua.

Ảo ảnh ngôi sao, mặt trăng, mặt trời của ta, không làm tổn thương thân thể của người, thậm chí không thể gọi là tổn thương. Nó là dẫn dắt ký ức yếu ớt nhất trong nội tâm, biến nó thành một bóng mờ khắc sâu, như vén lên vết sẹo phủ bụi trần, khiến hồn phách của hắn đau đớn!” Trong mắt Tô Minh lộ ra sự hiểu rõ, đồng thời, hắn nhìn thấy Kinh Nam Tử ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào thê lương, một tay túm lấy chiếc mũ phía dưới, lộ ra mái tóc dài màu huyết sắc và gương mặt yêu dị kia.

Chỉ có điều lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt tràn ngập tơ máu, càng phun ra một ngụm máu tươi lớn, thân thể lảo đảo lùi về sau. Sở dĩ hắn phun máu tươi, ngoài công kích giận dữ của Điền Lâm trước mặt, còn là nỗi đau nội tâm và ký ức như vừa xảy ra ngày hôm qua.

“Ca…” Thân thể Kinh Nam Tử không ngừng lùi về sau, trong mắt hắn lộ ra thống khổ, thân thể hắn run rẩy. Điền Lâm phía trước hắn lúc này vẻ mặt điên cuồng sát cơ, đang không để ý tất cả triển khai toàn bộ thần thông, đem tất cả thuật pháp cùng pháp bảo có lực sát thương lớn nhất của hắn, dùng thời gian nhanh nhất điên cuồng oanh về phía Kinh Nam Tử.

Oanh, oanh, oanh, oanh!

Kinh Nam Tử tiếp tục lùi về sau, khóe miệng tràn ra máu tươi, trong mắt có hoảng hốt, có thống khổ, cũng có mê mang. Điền Lâm vẻ mặt điên cuồng triển khai toàn lực, trong tiếng nổ vang, từng quyền từng quyền oanh lên thân thể Kinh Nam Tử.

“Ngươi cho rằng ta không biết vì sao năm đó ngươi không giết ta! Đó là bởi vì thiên phú thần thông dòng dõi họ Điền của ta là cực kỳ hiếm thấy trong số các tu sĩ, có thể dung hợp hoàn mỹ với thực vật, hơn nữa có cơ hội có thể ngưng tụ ra Thực Giáp hiếm thấy!”

“Ngươi không giết ta, là vì ngươi tham lam Thực Giáp của dòng dõi họ Điền của ta, tham lam sức mạnh của Thực Giáp. Có thể ngươi lại không có cách nào đạt được nó ở Điền gia Âm Thánh Chân giới. Cho nên mới đưa chủ ý đến dòng dõi nhà ta ở Thần Nguyên Phế Địa.”

“Ngươi không giết ta, là bởi vì nồng độ huyết mạch của ta đã vượt qua lão tổ, bởi vì ta là người trong tộc dòng dõi Điền gia này có khả năng nhất ngưng tụ ra Thực Giáp!”

“Cây Sa La này chính là ngươi năm đó tặng cho lão tổ đời thứ nhất của Điền gia ta, truyền thừa đến nay. Ngươi cần chính là Thực Giáp cây Sa La. Ta tuy giết ngươi, ta biết rõ kế hoạch của ngươi, nhưng như trước cùng hắn dung hợp, chỉ có như vậy ta mới có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất!” Điền Lâm gào rú, cành cây trước người hắn điên cuồng múa vũ động, tiếng nổ vang vọng, Kinh Nam Tử một lùi một tiến, thoáng cái lại đụng phải vách đá bên cạnh.

Oanh.

Đá vụn bay múa, Tô Minh ở phía xa hít sâu một hơi. Trong mắt hắn nhật nguyệt tiêu tán, sát kiếm trong tay nắm chặt, ánh mắt sáng ngời nhìn xuống, đang muốn ra tay, đột nhiên đồng tử hai mắt hắn co rút lại.

“Ngươi, đánh đủ rồi chưa.” Kinh Nam Tử lúc này ngẩng đầu, nửa thân thể bị oanh vào vách đá. Khóe miệng hắn còn mang theo máu tươi, có thể hoảng hốt cùng mờ mịt trong mắt đã biến mất, thay vào đó là âm lãnh lạnh lẽo.

Gần như khoảnh khắc lời nói này được nói ra, tay phải Kinh Nam Tử nâng lên túm lấy cánh tay Điền Lâm đang oanh đến một quyền, trực tiếp túm lên rồi hất ra sau. Cú hất này khiến thân thể Điền Lâm lập tức run rẩy, toàn bộ hình dạng lại vào khoảnh khắc này tuôn ra mảng lớn tinh quang.

Những tinh quang kia rõ ràng là Nguyên Thần tinh hoa của hắn, lúc này rõ ràng bị tràn ra một nửa. Theo Kinh Nam Tử lại lần nữa hất lên, thân thể Điền Lâm oanh một tiếng đâm vào mặt đất cách đó không xa. Điền Lâm giãy dụa đứng dậy, vẻ mặt đắng chát, thần sắc lộ ra tuyệt vọng, hắn đã triển khai toàn lực, vẫn như trước không phải đối thủ của Kinh Nam Tử này.

“Ta lại xem thường ngươi rồi.” Kinh Nam Tử lắc lắc cổ, thân thể từ chỗ lõm trong vách đá đi ra, không nhìn Điền Lâm, mà dùng ánh mắt âm trầm như độc xà nhìn về phía Tô Minh.

“Có nọc ong kinh người, có cái hồ lô kỳ diệu kia, còn có thần thông ảo thuật có thể khiến ngay cả ta cũng lâm vào… Ngươi rất lợi hại, nếu tu vi của ngươi có thể đạt tới Vị Giới chủ, dù chỉ là Vị Giới sơ kỳ, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi.

Nhưng bây giờ, ngươi chắc chắn phải chết.” Ánh mắt Kinh Nam Tử lộ ra sát cơ nồng đậm. Đã rất nhiều năm rồi, hắn chưa từng muốn giết một người như bây giờ. Tô Minh tiêu diệt phân thân của hắn, điều này chỉ khiến hắn tức giận mà thôi, nhưng cảnh vừa rồi của Tô Minh, lại không thể dùng hai chữ tức giận để hình dung, mà là đã phạm vào Nghịch Lân của Kinh Nam Tử!

Thân thể Kinh Nam Tử thoáng cái biến mất không ảnh. Gần như đồng thời với hắn biến mất, thần sắc Tô Minh lập tức biến đổi, thân thể hắn cũng nháy mắt thuấn di, khi xuất hiện, Tô Minh đã đứng trước người Điền Lâm.

Gần như đồng thời với Tô Minh, Kinh Nam Tử trong hư vô phía trước hắn cất bước đến, vô cùng đơn giản không triển khai chút nào phức tạp thần thông, đánh ra một quyền về phía Tô Minh.

“Tuổi còn nhỏ, tâm cơ cũng sâu sắc, càng nhìn ra ta là muốn trước hết giết tiểu bối họ Điền.”

Tô Minh không thể để Kinh Nam Tử dễ dàng giết Điền Lâm. Trong hai người bọn họ, Điền Lâm là chiến lực lớn nhất. Điền Lâm còn sống, trận chiến này có lẽ như trước không có hy vọng thủ thắng, có thể nếu Điền Lâm chết rồi, như vậy trận chiến này đã thành tuyệt vọng.

Ngăn cản giữa Điền Lâm và Kinh Nam Tử, Tô Minh trong tay sát kiếm hướng về phía trước đột nhiên gọt một cái đồng thời, trực tiếp cùng nắm đấm của Kinh Nam Tử đụng chạm vào nhau. Cú đánh này của Tô Minh nhìn như phản kháng, nhưng trên thực tế hắn không có chút nào ý phản công, tất cả đều là ngăn cản mà thôi.

Oanh!

Huyết nhục tay phải Tô Minh nắm chặt sát kiếm xé rách. Thân thể hắn bên ngoài ánh sáng tầng Ngũ Phương Ấn biến ảo. Hơn nữa, trong Ngũ Phương Ấn, Hàm Sơn Chung xuất hiện, phát ra tiếng chuông vang. Đồng thời, tiếng gào rú của rắn nhỏ Chúc Cửu Âm và ánh mắt tràn đầy Nhiếp Hồn, thêm vào thân thể Cửu Anh của Hàm Sơn Chung đột nhiên xuất hiện, tất cả những điều này trong nháy mắt hóa thành một luồng lực chống cự, trở thành một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, quanh quẩn giữa Tô Minh và Kinh Nam Tử.

Trên người Tô Minh còn có Tinh Thần Thánh bào. Bảo vật này cho dù Tô Minh khó có thể triển khai toàn lực, nhưng phòng ngự bản thân hắn vẫn còn. Thêm vào Tinh Thần Thánh bào này, Tô Minh như trước liền tục phun ra mấy ngụm máu tươi, thân thể hướng về sau vèo một tiếng, túm lấy Điền Lâm, bay nhanh lùi về sau.

Khi lùi về sau, tay trái Tô Minh triển khai Túc Mệnh lực, hướng về Kinh Nam Tử cách không điểm một cái đồng thời, ong độc từ ống tay áo hắn chớp động bay đi, thẳng đến Kinh Nam Tử.

Kinh Nam Tử hừ lạnh một tiếng, nhưng nội tâm lại chấn động. Cần biết hắn là Vị Giới trung kỳ, mà Tô Minh biểu hiện ra ngoài chỉ là Địa Tu. Chỉ có như vậy Địa Tu, lại khó chơi như vậy. Kinh Nam Tử thật sự muốn truy kích đi, lập tức phát giác được bốn phía có quy tắc biến hóa, giống như năm tháng kéo theo bản thân muốn nghịch chuyển vậy.

Càng là vào khoảnh khắc này, một luồng nguy cơ tràn ngập, mãnh liệt chui vào tâm thần Kinh Nam Tử. Một ngón tay đâm về phía hư vô bên cạnh, đã thấy ở hư vô kia, một vị trí xuất hiện tầng tầng gợn sóng rung động, trong đó thân ảnh ong độc không thể không hiển lộ ra, có thể lập tức sẽ bị Kinh Nam Tử một ngón tay điểm vào khoảnh khắc, ong độc này vèo một tiếng, biến mất không ảnh.

“Ồ?” Ánh mắt Kinh Nam Tử lóe lên, quay đầu nhìn về phía thân thể lùi lại của Tô Minh lúc, ánh mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị.

“Nơi đây quy tắc là hỏa, nơi đây pháp tắc là huyết, dùng Thần Nguyên ấn của ta Kinh Nam Tử, chứng nhận Vị Giới đường, nơi đây vạn trượng, phong tốc độ, phong trị liệu, phong thân thể lực, phong pháp bảo uy lực, phong tu vi vận chuyển!” Tay phải Kinh Nam Tử nâng lên, năm ngón tay hư không tóm lấy, hai mắt lộ ra tia sáng u tối, trầm giọng mở miệng.

Theo lời nói của hắn truyền ra, như mỗi một câu lời nói đều ẩn chứa một luồng ý chí chí cao vô thượng, như lời nói của hắn chính là quy tắc pháp tắc, có thể quyết định biến hóa và vận chuyển của Thiên Địa trong phạm vi bao nhiêu.

Nhất là lời phong tốc độ, phong trị liệu, phong thân thể lực, phong pháp bảo uy lực, phong tu vi vận chuyển, năm lời phong này, càng là khi xuất hiện nháy mắt, lập tức khiến tốc độ lui ra phía sau của Tô Minh đột nhiên biến mất, hắn như đã mất đi tất cả tốc độ.

Cùng lúc đó, sự chữa thương trong cơ thể Điền Lâm, càng là nháy mắt bất động, thương thế phạm vi lớn xé rách chuyển biến xấu, không cách nào khôi phục.

Ngay sau đó, Tô Minh rõ ràng cảm giác được thân thể đã mất đi tất cả khí lực. Pháp bảo bên ngoài thân thể hắn càng là cùng tâm thần cắt đứt liên hệ, như không cách nào đi điều khiển vậy. Thậm chí tu vi của hắn cũng đều trong khoảnh khắc này, không trôi chảy không cách nào vận chuyển.

“Nguyên vẹn Vị Giới lực, ngưng tụ Thần Nguyên, dùng Thần Nguyên ấn để cường hành quấy nhiễu sự vận chuyển của một nơi Thiên Địa, đi thay thế ý chí của một nơi Thiên Địa này, đạt tới một loại cảnh giới ngụy nói là làm ngay, khiến cho quy tắc nơi đây là ý của hắn, pháp tắc là niệm của hắn.

Trong cảnh giới Vị Giới chủ, có thể làm được điểm này, không nhiều lắm. Hắn giống như niệm của Thần Nguyên ấn này, nói là làm ngay. Vừa rồi tất cả đều là hắn trêu đùa ta hai người mà thôi.” Điền Lâm đắng chát mở miệng.

Kinh Nam Tử thu hồi tay phải, lạnh lùng nhìn xem Tô Minh, cất bước trong, thân thể hắn nháy mắt tới gần, một luồng nguy cơ tử vong đột nhiên bao phủ.

Hai mắt Tô Minh co rút lại, trong mắt có một vòng sắc bén hiện lên. Đối phương phong ấn tất cả, nhưng lại phong không nổi hồn hắn. Hắn có thể buông tha thân thể này, hồn chạy trốn đi.

Nhưng đúng lúc này.

“Tô huynh, Điền mỗ cảm tạ ơn ngươi tương trợ… Nếu ta sau khi chết ngưng ra Thực Giáp, ngươi nên đi, đó là vật ta tặng ngươi.” Điền Lâm đột nhiên mở miệng, thân thể hắn đột nhiên cùng Tô Minh thay đổi vị trí. Tất cả đều là trong tiếng ầm ầm, Nguyên Thần của hắn trực tiếp bốc cháy lên, cùng nhau thiêu đốt còn có hư ảnh đại thụ kia.

“Kinh Nam Tử, dù chết, ta Điền Lâm cũng muốn dùng tự bạo để khiến ngươi phải trả giá đắt!” Hai mắt Điền Lâm điên cuồng. Hắn thình lình lựa chọn tự bạo. Sau khi đẩy Tô Minh ra, toàn thân Điền Lâm đột nhiên trở thành mặt trời chói mắt. Luồng hào quang kia trong thoáng chốc chiếu rọi tất cả trong động đá vôi, bao phủ Kinh Nam Tử đang có thần sắc âm trầm, ẩn ẩn biến hóa.

Oanh! !

Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, cuốn lên vô tận hồi âm, cuốn động thân thể vỡ vụn của Điền Lâm cùng tử khí tán ra, khiến thân thể Tô Minh lùi lại, rơi xuống bên cạnh hài cốt Xích Hỏa Hầu, nửa thân thể càng là sa vào đến trong nham thạch nóng chảy tím đen kia.

“Ngươi cuối cùng cũng chịu đến rồi… Minh hữu của Tố Minh Thánh tộc… Ta không có ác ý… Chúng ta đến từ cùng một quê hương…”

Quay lại truyện Cầu Ma

Bảng Xếp Hạng

Chương 2932: Không đi được không?

Q.1 – Chương 650: Tiêu Tội Kỷ vs Mộ Dung Hân

Chương 2931: Cái này là ta tân đồ đệ