» Q.3 Chương 819: Mối thù giết vợ
Cầu Ma - Cập nhật ngày April 29, 2025
“Truyền thừa của Hiên tôn… Ở đây… Ở đây đúng là truyền thừa Thần Nguyên của Hiên tôn! Đây là Dị địa, thì ra đây là Dị địa!” Lão giả lẩm bẩm rồi chợt cười phá lên, hai mắt lão lộ ra sự kích động cùng hưng phấn.
Lão đến đây là để tự do, bước vào Tây Hoàn Dị địa, đến là để bắt sống Tô Minh, có thể lão lại không ngờ Dị địa này lại là dạng này. Đối với lão mà nói, cơ hội đạt được truyền thừa này là khát vọng lão đã mơ tưởng bấy lâu.
Nhưng ngay khi tiếng cười của lão còn quanh quẩn, đột nhiên, một tòa trong mười vạn tấm bia đá này lập tức xuất hiện từng đạo khe hở, trong khe càng có máu tươi tràn ra, âm thanh thê thảm từ trong tấm bia đá truyền ra, lộ ra một cỗ quyến luyến sinh mạng.
Tô Minh mãnh liệt nhìn về phía tấm bia đá đang truyền ra âm thanh thê thảm, sau khi nhìn rõ là tòa tấm bia đá nào, hắn sững sờ, vô ý thức đưa mắt nhìn đại hán lúc trước.
Đại hán giờ phút này thân thể run rẩy, hai tay lão gắt gao khấu trừ tại trên hai chân, cặp mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống, đã trở thành tiếng nức nở nỉ non im ắng. Tấm bia đá truyền ra tiếng quyến luyến sinh mạng này, đúng là tòa bên cạnh lão, chỉ cao hai vạn trượng, trên đó khắc tên Tư Mã Nguyệt.
Lão nhìn xem khe hở trên tấm bia đá ngày càng nhiều, nhìn xem máu tươi chảy ra trên đó, nước mắt đại hán ngày càng nhiều.
“Bảo trọng…” Một tiếng nữ tử âm suy yếu, rất nhỏ từ trong tấm bia đá truyền ra. Âm thanh này rất yếu ớt, lão giả xa xa đang cười dài nghe không tới, cho dù là Tô Minh cũng chỉ là nghe thấy được rất nhỏ, người chân chính có thể nghe được, là đại hán kia.
Âm thanh này thuộc về Tư Mã Nguyệt, nàng không biết bên ngoài phải chăng có nam tử đang chờ đợi nàng tồn tại, nhưng nàng biết rõ, một câu nói kia dù đối phương có nghe được hay không, đã là đoạn tuyệt ly biệt.
Âm thanh của nàng dần dần tiêu tán, tấm bia đá của nàng tràn ra hào quang đồng thời, tên của nàng bị xóa đi, tòa bia đá hai vạn trượng này trong hào quang thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành hai ngàn trượng rồi hào quang tan đi.
Tô Minh nhìn xem một màn này, tinh thần hắn chấn động. Vừa rồi cái khoảnh khắc đó, khi thân thể lão giả xuất hiện, tiếng cười dài quanh quẩn đồng thời, Tô Minh cảm nhận được một cỗ ý chí âm lãnh từ hư vô tràn ngập, bao trùm lên Tô Minh cùng tấm bia đá của hắn, quét qua sau đó ngưng tụ lại chỗ Tư Mã Nguyệt.
Tô Minh có thể tưởng tượng được, nếu ý thức âm lãnh này ngưng tụ ở chỗ mình, thì bây giờ người tử vong chính là mình.
“Ha ha. Đây là tấm bia đá của lão phu sao.” Lão giả trong tiếng cười dài nhảy vọt lên, đi tới trước tấm bia đá của lão, ánh mắt đột nhiên co rụt lại. Hiển nhiên là đang trong kích động hưng phấn, lão vừa mới phát giác được ở đây còn có những người khác.
Ánh mắt lão vốn dĩ đã rơi vào trên người đại hán, chỉ là khi lão nhìn lại, nước mắt đại hán đã biến mất, đôi mắt đỏ lên đã khép lại, không nhìn ra chút manh mối nào.
Lão giả hồ nghi nhìn về phía bốn phía, đột nhiên trong mắt lão tinh quang lóe lên, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Minh đang khoanh chân ngồi ở xa xa. Trong mắt tinh quang càng thêm sáng ngời, lộ ra một vòng tham lam.
“Mặc Tô!” Lão giả cười dài, tu vi trong cơ thể lão đột nhiên tản ra, một cỗ khí tức Vị Giới nồng đậm ầm ầm bạo phát. Tu vi của lão lại có thể so với lão tổ Triệu gia, đạt đến Vị Giới trung kỳ đỉnh phong.
Nhưng lão vẫn chưa lập tức ra tay, lão có thể ở Thần Nguyên phế địa tồn tại đến nay, còn có tu vi như vậy, không phải kẻ ngu dốt, thậm chí có thể nói là lão cáo già. Nơi này lạ lẫm kỳ dị, lão sờ không rõ nơi này có hay không tồn tại cấm chế không cho phép lẫn nhau ra tay giết chóc, cho nên chỉ là bạo phát tu vi, còn thân thể lại không đi tới phía trước, mà là nhìn chằm chằm Tô Minh. Dù sao Tô Minh đến đây sớm hơn lão, biết đến nhất định nhiều hơn lão. Từ phản ứng vô ý thức của Tô Minh, lão cũng có thể nhìn ra rất nhiều chuyện.
Tô Minh hai mắt lóe lên, hắn đã sớm đoán được lão giả này có thể sau mình bước vào nơi đây, nhất định là người đuổi giết mình. Thân thể hắn lập tức đứng lên, vốn muốn nâng tay đặt lên tấm bia đá dung nhập vào trong đó triển khai truyền thừa khảo nghiệm, điều này có thể giúp hắn tránh đi sát cơ của lão giả, nhưng hắn đột nhiên nội tâm khẽ động, không lựa chọn như vậy, mà là lui về phía sau vài bước, vẻ mặt ngưng trọng và cảnh giác.
Hắn sở dĩ không lựa chọn dung nhập vào tấm bia đá, tất cả là do đại hán kia. Đại hán này lúc này nhìn như bình tĩnh, nhưng Tô Minh sẽ không quên sự nhu hòa trong mắt người này khi nhìn về phía tấm bia đá của Tư Mã Nguyệt, sẽ không quên nước mắt người này khi tấm bia đá vỡ vụn máu tươi tràn ra vừa rồi, càng sẽ không quên hai chữ bảo trọng truyền ra từ tấm bia đá của Tư Mã Nguyệt.
“Đổi lại bất kỳ ai, giờ phút này đều sẽ ra tay diệt sát lão giả này mới đúng, nhưng đại hán này chẳng những không ra tay, ngược lại đã che giấu nước mắt, phủ lên đôi mắt đỏ lên, trong này tất có manh mối!
Lẽ nào… nơi đây không thể lẫn nhau ra tay?” Tô Minh trong sự cảnh giác nheo mắt lại, hắn kết luận lão giả này bây giờ còn chưa có để lại tên gọi trên tấm bia đá, cho nên cũng không hiểu biết cần đặt tay lên tấm bia đá mới có thể dung nhập vào trong đó.
Tất cả suy nghĩ này miêu tả chậm chạp, nhưng khi xảy ra chỉ là ý niệm trong đầu Tô Minh lướt qua. Lúc này thần sắc hắn lộ ra kinh hoảng, trong sự biến sắc thân thể nhanh chóng lùi về phía sau.
Thần sắc, hành động lùi về sau, cùng ý kinh hoảng của Tô Minh, đều bị lão giả rõ ràng nhìn thấy. Thấy Tô Minh cấp thiết rút lui, một bộ muốn bỏ chạy, sự nghi ngờ trong lòng lão giả hơi tan đi một ít, nhưng vẫn tồn tại cảnh giác. Khi không biết nơi này có hay không thể ra tay diệt sát người khác, lão sẽ không dễ dàng ra tay.
Nhưng bước chân của lão lại tiến về phía trước một bước, trong mắt sát cơ lóe lên, một bộ muốn ra tay. Lúc đó ánh mắt lão liếc về phía đại hán kia. Từ trên người đại hán này, lão có lẽ cũng có thể nhìn ra vài vấn đề.
Nhưng ngay khi ánh mắt lão liếc về phía đại hán này, hai mắt đại hán đóng mở, trong mắt lão không còn là màu đỏ, mà là sự bình tĩnh mang theo một vòng bướng bỉnh.
“Muốn giết người đi một bên mà giết, chớ quấy rầy ta tu hành, cút ngay.” Đại hán hừ lạnh một tiếng, khi mở miệng tay phải lão nâng lên, vung về phía lão giả.
Một cái vẫy này, lực lượng Vị Giới bàng bạc ầm ầm bạo phát, đến từ tu vi Vị Giới hậu kỳ của đại hán này. Theo lão vẫy tay, trong nháy mắt hóa thành một cỗ cuồng phong thẳng đến lão giả mà đi.
Tốc độ cuồng phong này cực nhanh, nếu lão giả này không né tránh, một khi đụng chạm, lão dù không chết cũng sẽ trọng thương. Đây là sự chênh lệch giữa Vị Giới trung kỳ đỉnh phong và Vị Giới hậu kỳ, căn bản không có biện pháp đối kháng.
Sắc mặt lão giả đại biến, lão đã sớm nhận ra tu vi đại hán này thâm bất khả trắc, hẳn là Vị Giới hậu kỳ. Nhưng nội tâm lão vẫn luôn chần chờ nơi đây có hay không thể ra tay, cho nên dùng thân thể hơi thử nghiệm, có thể lại không ngờ đại hán này bướng bỉnh trực tiếp ra tay. Xem bộ dạng như vậy, rõ ràng là mình chỉ cần chậm một chút, sẽ lập tức bị trọng thương.
Hơn nữa đại hán ra tay, theo lão giả nhìn đến không chút làm bộ làm tịch, cũng tuyệt không phải giả dối. Nhưng lão giả này vẫn cường hành để cho mình muốn né tránh thân thể, dừng lại tại nguyên chỗ như vậy một khoảnh khắc.
Cặp mắt lão gắt gao nhìn chằm chằm đại hán kia, lão muốn thử nghiệm một chút, đối phương ra tay là thật hay giả. Thấy cuồng phong tới gần, lực lượng hủy diệt ầm ầm, sắp đụng chạm thân thể lão giả này, có thể trong mắt lão giả, đại hán kia lại thần sắc như thường, trong sự lạnh lùng lộ ra ý bướng bỉnh.
“Nơi đây có thể giết người!” Lão giả biến sắc, nội tâm lão không còn chút nghi ngờ nào. Gần như ngay lập tức khi cuồng phong hủy diệt tiến đến, thân thể lão lập tức rút lui, càng nhanh chóng lấy ra một quả ngọc giản. Khi cuồng phong tiến đến, lão bóp nát ngọc giản.
Theo ngọc giản vỡ vụn, thân thể lão giả trong nháy tức biến mất không ảnh, tùy ý cuồng phong gào thét lướt qua, lão xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng, khoảng cách Tô Minh đã không xa.
“Người này cực kỳ cường đại, không thể trêu chọc, hơn nữa hắn không có khả năng biết rõ ta có thể tránh đi phong tỏa Giới tôn hậu kỳ Vị Giới bằng ngọc giản dịch chuyển, như vậy… Mặc Tô, ngươi trốn không thoát!” Lão giả đột nhiên xoay người, hai mắt khóa chặt Tô Minh đang nhanh chóng bỏ chạy cách đó không xa. Trong nụ cười nhe răng, tu vi toàn thân lão ầm ầm bạo phát, lực lượng Vị Giới mãnh liệt khuếch tán, thân thể lão loáng một cái, trong khi tay phải nâng lên quát khẽ một tiếng, lập tức có vô số phù văn lăng không xuất hiện, ở giữa không trung ngưng tụ lại, hợp thành một cây phất trần, quét ngang xuống ngay lập tức xuất hiện ở phía trước Tô Minh, hung hăng vung về phía Tô Minh.
Bước chân Tô Minh dừng lại, chợt xoay người, không né không tránh, nhìn chằm chằm lão giả, thậm chí ngay cả ra tay cũng không có, tùy ý cây phất trần kia ngay lập tức tới gần. Hắn tự tin một kích này tối đa khiến mình trọng thương, nhưng muốn thuấn sát mình lại là không thể nào. Dùng sự trọng thương của mình làm tiền đặt cược, đi đánh cuộc một lần sự kỳ dị nơi đây, Tô Minh liên tưởng những cảnh hắn đã phân tích lúc trước, nội tâm hắn có tám phần thắng.
Nhất là đại hán kia vừa rồi ra tay, càng xác định suy nghĩ của Tô Minh.
“Nước mắt của hắn không có giả dối, sự đỏ bầm và bi ai trong mắt hắn cực kỳ chân thật. Khi âm thanh bảo trọng truyền ra thân thể người này run rẩy, càng có thể nói rõ tất cả.
Hắn nhìn như ra tay, nhưng trên thực tế, ta xác định người này đang tìm chết, hoặc là báo thù thành công, hoặc là tìm chết. Hắn lấy sự tử vong của bản thân làm cái giá, để cho lão giả này tin tưởng, ở đây… có thể ra tay!”
Thân thể Tô Minh dừng lại, phất trần ngay lập tức đã đến. Cảnh này khiến đại hán xa xa hai mắt lóe lên, càng khiến sắc mặt lão giả này biến đổi. Trong khoảnh khắc, phất trần đụng phải thân thể Tô Minh. Tô Minh đã chuẩn bị tốt cho sự trọng thương, nhưng cây phất trần này khi đụng phải Tô Minh, lại lập tức biến mất không ảnh, như không tồn tại vậy.
Cảnh này khiến sắc mặt lão giả kia đại biến, càng lộ ra sự sợ hãi. Lão ý thức được mình đã mắc lừa. Còn chưa đợi tâm thần chấn động, thân thể lão lập tức ở giữa không trung bị một cỗ ý chí âm lãnh quét qua. Trong sự vô thanh vô tức, thân thể lão như tro bụi vậy, trong nháy mắt tiêu tán.
Hoàn toàn tử vong, hình thần câu diệt!
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch. Tô Minh thở sâu, thần sắc như thường, chậm rãi đi về phía tấm bia đá của hắn, một lần nữa khoanh chân ngồi xuống. Ánh mắt hắn rơi vào trên người đại hán kia. Đại hán này lúc này cũng nhìn về phía Tô Minh, hai ánh mắt người ở giữa không trung ngưng tụ.
“Cảm ơn.” Sau nửa ngày, đại hán này nhẹ giọng mở miệng.
“Không khách khí.” Tô Minh nhàn nhạt nói ra.
Đại hán trầm mặc, không nhìn về phía Tô Minh nữa, mà là nhìn qua tấm bia đá bên cạnh đã từng là của Tư Mã Nguyệt. Nước mắt lần nữa chảy ra, trong thần sắc sự đau thương nồng đậm đến cực điểm.
Hắn phảng phất nhìn thấy rất nhiều năm trước, những cảnh mình cùng Tư Mã Nguyệt từng tới đây. Nàng là tất cả của hắn, đồng dạng hắn cũng là tất cả của nàng. Nhưng hôm nay, chỉ còn lại một người.
“Ta Chu Khang đời này không nợ nhân tình, ngươi cũng là người mới tới, nhất định có vấn đề muốn hỏi, hỏi đi… Ta sẽ đem tất cả những gì ta biết cùng kinh nghiệm, đều nói cho ngươi biết, coi như trả lại ngươi vừa rồi tương trợ Chu mỗ báo mối thù giết vợ.” Chu Khang nhẹ giọng mở miệng.
—————–
Hôm nay rất cảm động, Tiên Nghịch kết thúc một năm rồi, còn có độc giả chấp nhất vì nó sáng tác ca khúc, nhất là ca khúc thứ hai, tốn rất nhiều tài chính nguyên bản, đây là ca khúc nguyên bản đầu tiên của Tiên Nghịch, hy vọng mọi người có thể nghe được.
Trên Tencent của ta có thể tìm thấy, muốn phát, muốn cho tất cả độc giả đều có thể nghe được.