» Q.3 Chương 1088: Lập uy ( Canh 1 )

Cầu Ma - Cập nhật ngày April 29, 2025

Lão giả quỳ lạy trước Tô Minh, khiến bốn phía lập tức lần nữa lâm vào tĩnh mịch như chết. Mọi ánh mắt, tại khoảnh khắc này đều đồng thời ngưng tụ về phía Tô Minh, mang theo sự khó tin cùng hoảng sợ mãnh liệt đến cực điểm, còn có sự rung động sâu sắc cùng đầu óc trống rỗng kèm theo tiếng nổ vang trời trong tâm khảm mỗi người.

Dường như, trong đầu tất cả mọi người, giờ phút này đều có một câu không ngừng quanh quẩn.

“Người kia. . . Là Đạo Không Điện hạ!” Chính câu nói này, vô số lần luân chuyển, tạo thành trong tâm thần tất cả tu sĩ bốn phía, tiếng rầm rầm như sấm sét.

Lão giả trở về từ Thần Nguyên phế tích, lời nói, thần sắc, thân hình run rẩy, còn có ánh mắt lưu lại sự sợ hãi, tất cả đều minh chứng lời hắn nói không có hư giả. Việc hắn nhắc tới Long Hải lão tổ, nhắc tới Tử Long chân nhân của Đệ tứ Chân giới trong lời nói, càng khiến lời hắn nói khó có bất kỳ sự khoa trương nào.

Có thể càng như vậy, sự rung động đối với tất cả tu sĩ bốn phía lại càng mãnh liệt. Lão giả mặt đen giờ phút này sắc mặt trắng bệch. Cường giả như hắn, hiện tại cũng là đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, chỉ có hình ảnh một giới bị hủy diệt, không thể kiềm chế nổi hiện lên trong tâm thần hắn. . .

Hai vị Tông lão khác bên cạnh hắn, cũng giống như thế.

Về phần Bối Bang, giờ phút này hô hấp dồn dập, nhìn Tô Minh lúc, thần sắc biến đổi rất nhanh, nhất thời lại cũng không nói nên lời chút nào.

Tô Minh từ đầu đến cuối đều giữ vẻ mặt bình tĩnh. Việc Âm Thánh Chân giới trấn thủ chi giới tại Thần Nguyên phế tích bị diệt, việc này sẽ truyền khắp Tứ đại Chân giới, điểm này, Tô Minh sớm đã có sự chuẩn bị.

Cho dù là hôm nay tuyên dương ra cũng không sao cả. Cho dù là giờ phút này không truyền ra, nhưng những người tiến đến từ Âm Thánh Chân giới lúc sắc phong đại điển, chỉ sợ cũng sẽ mang theo sự phẫn nộ ngút trời mà đến.

Việc người khác biết sớm hay biết muộn, đối với Tô Minh mà nói, không có khác biệt.

Giờ phút này khi bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Tô Minh ánh mắt bình thản, lướt nhìn chín vị Điện hạ tiến đến trên đài liên hoa trước người. Giờ phút này chín người này sắc mặt trắng bệch, từng người thần sắc ngốc trệ, dường như còn chưa khôi phục lại sau sự rung động lúc trước. Dù sao. . . những chuyện Tô Minh làm, đủ để khiến bất kỳ tu sĩ nào kinh sợ thậm chí sợ hãi.

Ngay khi Tô Minh nhìn về phía chín người này, thân hình chín người mãnh liệt run lên, lập tức có loại cảm giác rợn gai ốc. Dường như giây trước Tô Minh vẫn là một lão già trọng thương gần đất xa trời, nhưng thoáng cái, đã biến thành Viễn cổ hung linh. Sự chuyển đổi mạnh mẽ này, khiến chín người trong cơn run rẩy thân thể, không chút do dự, không hẹn mà cùng cấp tốc lui về phía sau, liền muốn rời khỏi đài liên hoa này.

“Không phải muốn khiêu chiến sao? Hà tất nhanh như vậy rời đi.” Tô Minh nhàn nhạt mở miệng, thân thể tiến lên một bước. Ngay khi định xuất thủ, lão giả Bối Bang lập tức biến sắc, thân thể về phía trước lao vùn vụt, với tu vi Sinh cảnh của hắn, “Oanh” một tiếng liền xuất hiện trên đài liên hoa của Tô Minh, đứng giữa Tô Minh và chín vị Điện hạ đang cấp tốc lui ra phía sau.

“Đạo Không Điện hạ chớ xúc động. Các ngươi Điện hạ giữa nhau tại sắc phong đại điển này, là cấm chém giết lẫn nhau đấy.” Bối Bang nói ra những lời này xong, nội tâm có chút cay đắng. Hắn có thể tưởng tượng được, Đạo Không trước mắt này tất nhiên sẽ dùng chuyện vừa rồi để mỉa mai. Thầm than một tiếng, việc này hắn cũng hiểu rõ thật sự là bản thân có chút sai sót.

Thế nhưng hắn bất kể thế nào cũng không nghĩ tới, Đạo Không này trong Thần Nguyên phế tích, rõ ràng. . . mạnh mẽ hung hãn như thế. Kiểu làm việc này tuyệt không phải tu sĩ bình thường có thể làm ra, thậm chí ngay cả hắn Bối Bang cũng đều khó lòng làm được. Hủy diệt một giới, thu hoạch chúng sinh. Tại khoảnh khắc này, Bối Bang bỗng nhiên có loại cảm giác, bốn phía Đạo Không trước mắt này, nhất định tồn tại vô số oan hồn không thể tưởng tượng.

Tô Minh lạnh nhạt nhìn lão giả Bối Bang trước mắt, không nói ra những lời mỉa mai khiến Bối Bang đã có sự chuẩn bị, mà là nhàn nhạt mở miệng.

“Để chín người này quỳ xuống, hô to ba tiếng Đạo Không Điện hạ, việc này Đạo mỗ có thể xem như chưa từng xảy ra.”

Bối Bang nghe lời đó, nội tâm không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra. Tô Minh trước mắt này khiến hắn có loại cảm giác cao thâm khó lường, cho dù phương pháp đối phương hôm nay nhìn qua trọng thương, nhưng có thể làm được hủy diệt một giới tại Thần Nguyên phế tích, người như vậy, cho dù là trọng thương, cũng tuyệt không thể khinh thường chút nào.

Nhất là sự bình tĩnh trong mắt Tô Minh, càng khiến Bối Bang sau khi thấy, càng thêm cảnh giác và kính sợ. Giờ phút này nghe được Tô Minh nói xong, hắn lập tức, hắn lập tức quay người vung tay áo.

“Các ngươi chín người, không tuân theo quy định trước đây, còn không quỳ xuống!”

Khi lời nói của Bối Bang truyền ra, trong chín vị Điện hạ lập tức có năm người, trong cơn run rẩy thân thể, không chút lựa chọn trực tiếp quỳ xuống. Trong bốn người còn lại có hai người chần chờ, nhưng rất nhanh liền chọn quỳ lạy.

Duy chỉ có hai người, chính là Đạo Lâm và Đạo Pháp, trong cơn vặn vẹo thần sắc, khóe miệng Đạo Lâm tràn ra máu tươi, hiển nhiên là cắn nát răng, không nói một lời cúi đầu quỳ ở đó. Việc này khuất nhục, khiến tất cả kiêu ngạo của hắn lập tức tan vỡ. Cái quỳ này, quỳ không chỉ là thân thể hắn, còn có hồn hắn, còn có sự tôn quý của hắn, còn có niềm kiêu hãnh của hắn.

Cuối cùng đứng ở đó, là Đạo Pháp. Trung niên nam tử thoạt nhìn rất là ôn hòa này, hôm nay thần sắc ôn hòa đã sớm không còn, thay vào đó là ánh mắt độc ác. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Minh, thân thể đứng thẳng tắp.

“Pháp nhi, quỳ xuống, đi tạ tội với Đạo Không Điện hạ!” Lão giả mặt đen biến sắc, mở miệng hét lớn trong khi thân thể muốn xông ra.

Nhưng bước chân hắn hầu như vừa mới nhấc lên trong nháy mắt, tay phải Tô Minh nâng lên, thân thương Uổng Sinh theo sự lắc lư về phía trước, “Oanh” một tiếng bỗng nhiên bị mãnh liệt vung ra khỏi tay hắn, xẹt qua một đường cầu vồng thẳng đến Đạo Pháp.

Hầu như ngay khi vung ra Uổng Sinh thương, trong miệng Tô Minh cũng truyền ra một tiếng nói lạnh lùng.

“Chu Hữu Tài.”

Câu nói này đối với tất cả mọi người nghe thấy, hiển nhiên là một cái tên. Khi bọn hắn còn chưa biết Tô Minh vì sao phải nói ra cái tên này, tay phải Bối Bang bỗng nhiên nâng lên, đang định một phát bắt lấy Uổng Sinh thương Tô Minh vung đến, bỗng nhiên thân hình hắn mạnh mẽ chấn động, tay phải nâng lên lại dừng lại giữa không trung.

Một luồng nguy cơ mãnh liệt, trong nháy mắt hiện lên toàn thân hắn. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, một luồng sát cơ truyền ra từ hư vô, lập tức đã tập trung vào chính mình. Đây là thần thức của một người tu vi rõ ràng cao hơn mình, gần như bước vào Diệt cảnh. Nếu mình có hành động thiếu suy nghĩ gì, thì chắc chắn sẽ có một đòn sấm sét ầm ầm đánh tới.

Trong nháy mắt này, Bối Bang lập tức nghĩ tới lời nói của người trở về từ Thần Nguyên phế tích liên quan đến tùy tùng Sinh cảnh của Tô Minh.

Ngay khi thân hình hắn dừng lại, Uổng Sinh thương “Oanh” một tiếng gào thét qua bên cạnh hắn, lập tức thẳng đến Đạo Pháp. Đạo Pháp gầm nhẹ, lão giả mặt đen cấp tốc lao tới, nhưng tốc độ của bọn họ lại không nhanh bằng Uổng Sinh thương. Khi tiếng nổ vang trời “Oanh” một tiếng quanh quẩn, lão giả mặt đen ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào rú bi thống.

Đạo Pháp, thân hình hắn trong tiếng nổ vang này, lập tức tan tành, máu tươi bay tứ tung. Hồn và Nguyên thần hắn, cũng đều lập tức vỡ vụn, sau khi bị Uổng Sinh thương xuyên thấu, hình thần câu diệt.

Tất cả những điều này nói đến chậm chạp, nhưng trên thực tế chỉ là trong nháy mắt đã hoàn thành. Máu tươi văng khắp nơi, rơi xuống người tám vị Điện hạ lựa chọn quỳ lạy bốn phía, khiến cả tám người này toàn thân run lên, ngay cả Đạo Lâm cũng sắc mặt trắng bệch không còn máu.

“Đạo Không, ngươi dám giết Pháp nhi ta! !” Lão giả mặt đen trong cơn gào rú vặn vẹo thần sắc, mãnh liệt quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Tô Minh, trong mắt xuất hiện lượng lớn tơ máu.

“Ta chẳng những dám giết Pháp nhi ngươi, nếu ngươi tiếp tục la hét, Đạo mỗ còn dám giết chết ngươi ngay tại đây! Chỉ là một tu sĩ Duyên cảnh, cũng dám tại trước mặt Đạo mỗ nhiều lần kiêu ngạo!” Đối mặt tiếng gào rú của lão giả mặt đen, đáp lại hắn, là lời nói bình tĩnh của Tô Minh.

Câu nói này như một thùng nước lạnh, lập tức rưới xuống đầu lão giả này, khiến thân thể hắn trong cơn run rẩy, không thể không sống sít đè xuống sự phẫn nộ ngút trời trong lòng. Hắn nghĩ tới tất cả những gì nghe được về đối phương tại Thần Nguyên phế tích, đó là một tồn tại khủng bố có thể hủy diệt một giới. Nhất là hắn nghĩ tới cảnh Bối Bang lúc trước nâng tay phải lên như muốn ngăn cản, nhưng lại đột ngột dừng lại, thần sắc xuất hiện sự biến hóa.

Nhưng sự tức giận cùng bi thống trong lòng, cũng không phải dễ dàng áp chế đến thế. Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh, lại một lần nữa phải cưỡng ép đè xuống sát cơ trong lòng. Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, nếu tự mình ra tay, thì chẳng khác nào là trái với tông quy, như vậy đối phương thì có thể cho tùy tùng kia, trực tiếp giết chết mình.

Một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng lão giả mặt đen. Đây là nội thương hình thành sau khi hắn cưỡng ép đè xuống sự điên cuồng trong lòng. Thương thế này không nặng, nhưng nội tâm hắn giờ phút này lại tràn đầy sự nghẹn khuất và áp lực. Cảm giác đó, hắn từ khi trở thành Tông lão, chưa bao giờ có.

“Đạo Không Điện hạ.”

“Đạo Không Điện hạ.”

“Đạo Không Điện hạ.” Tám vị Điện hạ đang quỳ lạy ở đó, giờ phút này bao gồm cả Đạo Lâm, toàn bộ cúi đầu, liên tục nói ra ba câu này về phía Tô Minh.

Sự tôn nghiêm của họ, bị triệt để chà đạp. Sự kiêu ngạo thân là Điện hạ của họ, bị Tô Minh một cước đạp tại lòng bàn chân, hung hăng giẫm vài cái sau đó, giẫm nát bươm.

Loại nghẹn khuất và nhục nhã đến từ nội tâm đó, loại khuất phục vì sợ hãi cái chết đó, còn nghiêm trọng hơn giết chết họ. Có thể. . . có lúc, cho dù biết rõ cái quỳ này, sợ là cuộc đời này cũng không còn uy vọng đáng nói, nhưng vì còn sống, vẫn phải khuất nhục quỳ xuống.

Đây là mục đích của Tô Minh. Hắn có thể không giết tám người này, nhưng muốn vô hình phế bỏ tư cách Điện hạ của ba người này. Điểm này, Tô Minh đã làm được. Điểm này, cũng chính là điều lão giả mặt đen muốn làm lúc trước.

Một cảnh này, bị tất cả tu sĩ bốn phía đều nhìn trong mắt. Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế của Tô Minh đạt đến mức độ như bão tố, quét ngang bát phương, đã trở thành ký ức sâu sắc nhất trong trí nhớ của tất cả tu sĩ bốn phía.

“Bối Bang tiền bối, dựa theo lời nói của ngài lúc trước, mời chữa thương cho Đạo mỗ.” Tô Minh ánh mắt bình tĩnh, khoanh chân ngồi trên đài liên hoa. Khi hai mắt khép kín, lập tức vận chuyển tu vi trong cơ thể, hít mạnh lượng lớn sinh cơ về phía đài liên hoa này.

Bối Bang thần sắc âm trầm, có thể uy hiếp đến từ hư vô trên người hắn, vẫn tồn tại. Trong sự trầm mặc, hắn thầm than một tiếng. Tô Minh ở đó không dây dưa việc hắn không ngăn cản mấy vị Điện hạ khác khiêu chiến lúc trước, nay đã là giữ mặt mũi cho hắn. Giờ phút này trong tiếng thở dài, hắn lập tức tản ra tu vi, lập tức sinh cơ Tô Minh hút vào, bỗng nhiên trở nên khổng lồ.

Quay lại truyện Cầu Ma

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 357: Con gái lớn không dùng được

Chương 2348: Ngươi có họa sát thân

Thần Đạo Đế Tôn - April 29, 2025

Q.3 Chương 1168: Mười vạn châu chấu

Cầu Ma - April 29, 2025