» Chương 2287: Tiên sinh cho ngươi một cơ duyên to lớn
Thần Đạo Đế Tôn - Cập nhật ngày April 29, 2025
“Ừm hanh…” Từ miệng Hồng Phù Dung phát ra một âm thanh có thể khiến tất cả nam nhân hồn xiêu phách lạc, ngay sau đó, trên gương mặt xinh đẹp của nàng xuất hiện một vệt đỏ ửng.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hồng Phù Dung cảm giác như thể nàng đã quay trở lại mấy vạn năm trước. Đó là một buổi chiều rạng rỡ, tiên sinh thức giấc sau giấc ngủ trưa và đánh đàn. Nàng, khi đó chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, đứng bên cạnh lắng nghe say mê.
“Tiên sinh, người đánh đàn hay quá ạ.” Nữ đồng mặt mũi tràn đầy sùng bái nói.
“Muốn học không?”
“Muốn…”
“Ta dạy cho ngươi…”
Ngày tháng trôi qua, nữ đồng dần trở thành thiếu nữ, trổ mã duyên dáng yêu kiều, cầm thuật cũng đạt được thành tựu lớn.
Cho đến một ngày.
“Phù Dung, tiên sinh muốn rời khỏi.”
“Ngươi theo ta học đàn trăm năm, đủ dùng cho đời này của ngươi. Tiên sinh có việc cần làm.”
Hai mắt thiếu nữ đỏ bừng, cúi đầu nói: “Tiên sinh, Phù Dung không nỡ xa người.”
“Đứa nhỏ ngốc, ta chỉ tạm thời rời đi, không phải vĩnh viễn. Tương lai ngươi và ta, còn sẽ có ngày gặp lại.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên, tiên sinh đã lừa ngươi bao giờ?”
Thiếu nữ nghẹn ngào nói: “Người ngoài đều nói tiên sinh đan thuật Thông Thiên, đan thuật mạnh nhất. Ta thấy cầm thuật của tiên sinh mới là mạnh nhất.”
Tiên sinh nhẹ nhàng xoa đầu thiếu nữ, cười nói: “Ngươi cực kỳ thích hợp tu hành cầm thuật. Âm tu nhất mạch vốn huyền ảo, nhập môn đã ngăn cách rất nhiều người bên ngoài. Ta dạy cho ngươi, cũng là hy vọng ngươi có thể khiến âm tu càng thêm cường đại.”
“Ngươi ta chia ly, ngày gặp lại, tiên sinh sẽ cho ngươi một cơ duyên to lớn.”
Đại cơ duyên! Thiếu nữ gật đầu.
Tiên sinh cầm cây cổ cầm trong tay, từng dây đàn ngân lên tiếng vang. Ánh mắt thiếu nữ kinh ngạc.
“Tốt.” Tiên sinh cười nhạt nói: “Cố gắng tu hành, ngày gặp lại, ta hy vọng ngươi tốt hơn ta tưởng tượng.”
Thiếu nữ dõi mắt nhìn tiên sinh rời đi.
“Đây là lời ước định giữa ngươi và ta, cũng là bằng chứng nhận biết ngày gặp lại. Nói cho cùng… không nói trước đến lúc đó, ngươi không nhận ra ta!”
Lời tiên sinh vẫn văng vẳng bên tai, như mới hôm qua. Thiếu nữ lại lẩm bẩm nói: “Bất cứ lúc nào, ta một mắt liền có thể nhận ra tiên sinh, chỉ là sợ… sợ… tiên sinh không nhận ra ta…”
Trong khoảng lặng kéo dài.
Hồng Phù Dung đứng trước Tần Trần và Thời Thanh Trúc.
Khi những đạo huyền võng dung nhập vào thể nội Hồng Phù Dung, chỉ thấy từ trong cơ thể nàng bắn ra những sợi dây đàn màu đen. Những dây đàn ấy hóa thành âm thanh cầm chói tai, tràn ngập khí lưu màu đen, dường như muốn trốn thoát.
Tần Trần liếc nhìn Hồng Phù Dung, nhíu mày.
“Phốc…” Khoảnh khắc tiếp theo, Hồng Phù Dung phun ra một ngụm máu tươi. Thế nhưng, theo tiên huyết từ miệng nàng phun ra, mặt đất đều bị hủ thực.
Tần Trần bình thản nói: “Ta chỉ nghe Nguyên Sơ Liễu nói một ít. Không ngờ, tâm ma trong cơ thể ngươi đã đến tình trạng này.”
Hồng Phù Dung lúc này lại nhìn thanh niên trước mặt, trong khoảnh khắc đôi mị nhãn nàng tản mát ra đau đớn, tương tư, ai oán. Nàng ba bước cũng làm hai bước, tiến đến trước Tần Trần, hai tay nhịn không được vững vàng ôm lấy hắn.
“Tiên sinh…” Một tiếng kêu gọi khiến lòng người đều hóa.
Tần Trần chỉ cảm thấy sự mềm mại dính sát lồng ngực mình, nội tâm thầm nói: Khó lường! Thế nhưng, nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Thời Thanh Trúc bắn tới, Tần Trần ho khan một tiếng nói: “Phù Dung…”
Hồng Phù Dung tự biết thất thố, lập tức lui về sau hai bước, chỉnh lý y phục, quỳ xuống đất lễ bái, run giọng nói: “Tiên sinh tha tội, Phù Dung quá kích động, thất lễ.”
Thời Thanh Trúc hừ một tiếng.
Tần Trần ho khan một tiếng nói: “Đứng dậy đi, không trách ngươi.”
“Vốn dĩ khi ta chế tạo Phù Dung Cổ Cầm này, đã lưu lại một đạo cầm âm. Là để khi cầm thuật của ngươi trưởng thành đến cảnh giới cầm ta hợp nhất, ngươi có thể dung hợp…”
“Phù Dung hổ thẹn, lực lĩnh ngộ không đủ.”
“Ngươi không lĩnh ngộ cũng không sao. Đạo cầm âm này, ta cũng có thể lấy ra cho ngươi. Vốn nghĩ giúp ngươi tiến thêm một bước, nhưng bây giờ xem ra, chỉ có thể giúp ngươi khu trừ tâm ma!”
Hồng Phù Dung lúc này lại bái.
“Tiên sinh quả nhiên là người có đại trí tuệ. Trước kia gieo trồng Phù Dung, đáng tiếc Phù Dung ngu dốt, tuyệt không lĩnh hội ý tứ trong lời nói của tiên sinh. Không ngờ, tiên sinh lại một lần nữa trở về, lại hoàn toàn đổi thành một người khác.”
“Sự phức tạp trong đó, cũng khó nói rõ.”
Tần Trần ngồi xuống, nhìn về phía Hồng Phù Dung, cười nói: “Thế nhưng, ta cũng không ngờ, ngươi sáng tạo Phù Dung lâu, hiện tại lại thành lầu một chi chủ.”
Hồng Phù Dung liền nói ngay: “Phù Dung luôn ghi nhớ lời tiên sinh dạy bảo, phát huy quang đại đạo âm tu võ giả, không dám quên.”
“Phù Dung vẫn nghĩ, tương lai tiên sinh trở về, chắc chắn còn sẽ đến Cửu Nguyên Vực, cho nên tựu lưu lại ở Linh Nguyên châu.”
Tần Trần gật gật đầu.
“Tốt, đứng dậy đi.” Lúc này, Tần Trần nhìn Hồng Phù Dung, cười nói: “Nếu theo lộ tuyến ta dạy bảo ngươi, ngươi không nên xuất hiện tâm ma. Chuyện này là sao?”
“Phù Dung cũng rất kỳ lạ, vẫn luôn trăm mối vẫn không có cách giải.”
Tần Trần gật gật đầu, nói: “Quay lại giúp ngươi nhìn kỹ một chút.”
“Đa tạ tiên sinh.” Hồng Phù Dung sắc mặt mừng rỡ.
Không có người nào hiểu hơn nàng, cầm thuật của tiên sinh cường đại đến mức nào! Trước kia, bên ngoài môn tiên sinh, từng cường giả đạp phá cửa cầu ban thưởng đan. Thế nhưng trên thực tế, những người ấy đều có mắt không tròng, chỉ thấy đan thuật của tiên sinh cường hoành, nhưng lại không biết âm tu của tiên sinh càng không ai có thể so sánh.
“Thân phận của ta, tạm thời giấu đi.” Tần Trần tiếp tục nói: “Ngươi chỉ cần biết ta là Tần Trần là được. Lần này ta trở về, liên quan đến chuyện của Linh gia, ta cần điều tra rõ ràng.”
“Linh gia?”
Hồng Phù Dung mặc dù theo Tần Trần thế thứ năm trăm năm lâu, thế nhưng cũng không rõ Tần Trần đến từ phương nào, chỉ biết khi đó Tần Trần đã được mọi người công nhận gọi là Cửu Nguyên Đan Đế.
Tần Trần lập tức nói: “Ta trước kia xuất thân từ Linh gia. Linh Thư và Lý Thanh Huyên là cha mẹ ta.”
Nghe đến lời này, sắc mặt Hồng Phù Dung lập tức thay đổi.
“Sao vậy?”
“Khởi bẩm tiên sinh!”
Hồng Phù Dung chắp tay nói: “Những năm gần đây, tình cảnh Linh gia khá là không được tốt. Vô hình trung, hình như có người âm thầm đối phó Linh gia.”
Tần Trần gật đầu nói: “Thu gia có lẽ chính là người đó.”
“Chỉ là, Thu gia có lẽ chỉ bị người sai khiến mà thôi. Như nói, rốt cuộc ai đối phó Linh gia, khả năng còn liên lụy đến thế lực đỉnh tiêm trong Cửu Nguyên Vực. Chuyện này, ta sẽ từng bước điều tra rõ ràng.”
“Hỏi ngươi thêm một việc, ngươi có biết Trần Nhất Mặc ở đâu không?”
Hồng Phù Dung lập tức đáp: “Trần Nhất Mặc đại sư, nghĩ đến tung tích mờ mịt. Thời gian xuất hiện trước mắt đại chúng rất ít. Cách lần cuối cùng hắn xuất hiện đã rất lâu…”
“Giống như sau khi tiên sinh mất đi tin tức, hắn cũng liền không xuất hiện nữa…”
Tần Trần nghe nói, nhíu mày.
“Những chuyện này, tạm thời không đề cập tới. Tiếp theo, ngươi giúp ta điều tra một ít tin tức.”
“Tiên sinh cứ việc phân phó.”
Tần Trần khoát tay nói: “Trước hết giải quyết chuyện trước mắt đã!”
Nói rồi, Tần Trần đứng dậy, đi ra ngoài lầu các.