» Q.3 Chương 1262: Sâu bên trong giới (Canh 1)
Cầu Ma - Cập nhật ngày April 30, 2025
Ánh mắt Tô Minh đặt lên người Thiên Linh lão giả, lại nhìn về phía lốc xoáy Âm Tử ở kiếp thứ tư bị lão giả cách không nắm giữ, không thể tiêu tán. Kiếp thứ tư này, Tô Minh hiểu rằng, thực tế ở kiếp thứ ba hắn đã không thể vượt qua nổi rồi, sở dĩ có thể vượt qua, không phải vì tu vi của hắn mạnh đến mức nào, mà là vì cơ duyên xảo hợp hắn đoạt xá một chân giới.
Hắn có được thọ nguyên của một chân giới, cho nên ở kiếp thứ ba có thể mặc sức tung hoành.
Mà kiếp thứ tư, đã khiến hắn có thể nói là cửu tử nhất sanh, cuối cùng nếu không phải thần thông Chú Hoang của hắn, loại điên cuồng đồng quy vu tận này, khiến ý chí Tam Hoang trong lúc ngủ say lựa chọn thỏa hiệp, nếu không, Tô Minh ở kiếp thứ tư chắc chắn phải chết.
Trong trạng thái như vậy, đi đối mặt kiếp thứ năm sắp sửa xuất hiện, Tô Minh… căn bản không có chút nào nắm chắc, hắn thực tế ở kiếp thứ hai đã dốc hết toàn lực rồi.
Mặc dù Tô Minh muốn tự mình đi độ kiếp, nhưng lại không phải vọng động ngu xuẩn. Nếu lực bất tòng tâm, như đánh một canh bạc chắc chắn thua, hắn sẽ không đi mạnh mẽ thử nghiệm. Hôm nay như là đã sớm đạt tới cực hạn, hai mắt hắn chợt lóe, nghĩ tới những lời Thiên Linh lão giả đã nói liên quan đến ý chí Tam Hoang trước đó, trong trầm mặc thân thể bỗng nhiên lùi về phía sau.
“Đa tạ tiền bối!” Tô Minh lùi về sau ôm quyền mở miệng.
“Không cần cám ơn lão phu, kiếp của ngươi là lão phu tự mình muốn đi tìm, giúp ngươi… chính là giúp chính mình!” Thiên Linh lão giả phất tay áo, ngẩng đầu lên tức thì lốc xoáy Âm Tử nổ vang, kiếp thứ năm chợt đến.
Tiếng nổ vang của kiếp này, vang vọng trong lúc khiến lốc xoáy Âm Tử lập tức tràn ngập vô số điện quang du tẩu, tựa như biến lốc xoáy khổng lồ thành một cơn lốc lôi điện dữ dội.
“Kiếp thứ năm, địa khô ngũ sát, đã sớm nghe nói kiếp này lực có thể diệt chúng sanh, hôm nay lão phu cũng muốn xem… địa khô ngũ sát kiếp, có thể chôn cất linh tiên ý của lão phu hay không!” Thiên Linh lão giả cười dài, không đợi kiếp thứ năm tới gần, thân mình thoáng một cái, rõ ràng hóa thành một cỗ lốc xoáy ngập trời mà lên, thẳng tiến tới kiếp thứ năm đã đến, chủ động đón lấy.
Tô Minh nhìn Thiên Linh lão giả, trong thần sắc lộ ra quyết đoán, xoay người lập tức lao thẳng tới chỗ sâu lốc xoáy Âm Tử. Hắn biết, kiếp kế tiếp không phải là thứ hắn có thể chống cự, nhưng hắn còn có sứ mạng trọng yếu, đó chính là đi tới chỗ sâu nhất của lốc xoáy Âm Tử, đi tìm mối liên hệ giữa ý chí tan vỡ nơi đây và bản thân, đi xác minh suy đoán của Thiên Linh lão giả, tìm ra đáp án của tất cả.
Mà những điều đó… cũng là điều Thiên Linh lão giả khao khát biết được, chỉ có điều hắn không có cách nào đạt được đáp án, cho nên đặt tất cả hy vọng vào Tô Minh.
Hắn hy vọng Tô Minh tìm được đáp án, hắn đã nói hết tất cả suy đoán sâu trong lòng cho Tô Minh. Hắn đã xem Tô Minh là người kế thừa y bát, chỉ có điều truyền thừa không phải tu vi thần thông, mà là một loại chấp nhất, đối với ý chí Tam Hoang, đối với hoang kiếp, đối với bí ẩn cuối cùng của Tam Hoang Đại Giới.
Có lẽ, trong vô số kỷ nguyên từng qua, mỗi lần trước khi đại hủy diệt, cũng sẽ có một số người mang theo cùng một loại chấp nhất, mang theo trí tuệ to lớn, cố gắng đi tìm đáp án của tất cả. Có lẽ có người thành công, nhưng có lẽ, cũng không có ai thành công, cho đến kỷ nguyên này, đến Thiên Linh lão giả nơi đây, hắn cũng không cách nào tìm ra chân tướng, mặc dù chân tướng này hắn cảm thấy đã mò mẫm rất gần rồi.
Nhưng hắn, vẫn không cách nào chân chính tìm hiểu bí ẩn bên trong. Tô Minh… là người kế thừa hắn lựa chọn, kế thừa suy đoán và chấp nhất, đi tiếp.
Cho đến khi đi tới hướng của đáp án, đi tới… bí ẩn cuối cùng ẩn mình trong Tam Hoang Đại Giới.
Những điều này, Tô Minh tự mình hiểu được. Cho nên trong lúc hắn xoay người, mặc dù phía sau nổ vang ngập trời, mơ hồ còn vang lên tiếng huýt sáo và gào thét của Thiên Linh lão giả, nhưng hắn vẫn không chút quay đầu lại. Thần sắc lộ ra quyết đoán, sải bước hướng về phía sâu trong lốc xoáy Âm Tử, gào thét đi.
Hắn không biết lốc xoáy Âm Tử rốt cuộc sâu bao nhiêu, không biết mình còn cách cuối bao xa, cũng không biết Thiên Linh lão giả giúp mình độ kiếp liệu có thể thành công cuối cùng hay không. Những điều này hắn đều không biết, nhưng không quan trọng. Quan trọng là sự chấp nhất của Tô Minh, khiến bước chân và thân ảnh của hắn hóa thành kiên định, trong tiếng gào thét càng đi càng xa.
Thời gian trôi đi trong lốc xoáy, không biết đi bao lâu. Bên tai Tô Minh không còn nghe được tiếng nổ vang của linh tiên kiếp, cũng không còn nghe được tiếng gầm nhẹ của Thiên Linh lão giả. Xung quanh hắn dần dần tĩnh lặng, cho đến cuối cùng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, không có chút tiếng động nào, chỉ có sự chuyển động của lốc xoáy, trong vô thanh vô tức phảng phất vĩnh hằng.
Phảng phất hắn đã đi vào một thế giới khác, một thế giới không có sự sống. Tất cả tĩnh mịch, tất cả hư vô, tất cả phảng phất cũng không tồn tại. Nhưng theo cảm giác như vậy xuất hiện, Tô Minh dần dần nhận thấy, khí tức Âm Tử nơi đây ngày càng ít, đến cuối cùng gần như toàn bộ biến mất. Thay vào đó, lại là lực Hạo Dương.
Hạo Dương là thiên địch của tất cả sinh mệnh trong lốc xoáy Âm Tử, là cấm khu tử vong không thể tồn tại đồng thời. Chỉ có Tô Minh, hắn có chân giới phân thân, vô luận là Âm Tử hay Hạo Dương, đối với Tô Minh mà nói đều có thể thay đổi. Cũng chỉ có như vậy, hắn mới ở bên trong lốc xoáy Âm Tử nơi đây dần dần tràn đầy Hạo Dương, vẫn nhanh chóng đuổi theo.
Dần dần, lực Hạo Dương càng thêm nồng nặc, mức độ nồng nặc thậm chí vượt qua tất cả những gì Tô Minh từng thấy. Nó tràn ngập bên trong lốc xoáy, phảng phất lốc xoáy ở khoảnh khắc này, không thể được gọi là lốc xoáy Âm Tử nữa, mà hẳn là… lốc xoáy Hạo Âm!
Không biết đã đi bao lâu, ở khoảnh khắc khí tức Hạo Dương nồng nặc đến cực hạn này, sâu trong lốc xoáy, thân ảnh Tô Minh dần dần dừng lại. Hắn kinh ngạc nhìn về phía trước.
Trước mặt hắn, rõ ràng là một mảnh tinh tuyền rực rỡ. Phảng phất lốc xoáy Âm Tử như một cái phễu, giờ phút này Tô Minh đang đứng ở cuối cùng nơi đây, tựa như chỉ cần bước thêm một bước nữa là có thể bước ra khỏi lốc xoáy như cái phễu này.
Bước vào thế giới hư vô tồn tại tinh tuyền rực rỡ này, thế giới này không nhìn thấy điểm cuối. Nó phảng phất là một đại giới, vô biên vô hạn, khiến người ta chỉ cần liếc nhìn, liền không tự chủ được dâng lên cảm giác bản thân nhỏ bé.
“Nơi này…” Tô Minh lẩm bẩm, bỗng nhiên tâm thần hắn chấn động. Bởi vì ở khoảnh khắc này, có một thanh âm từ lốc xoáy Âm Tử như cái phễu, nơi tồn tại tinh tuyền trong hư vô, du dương truyền đến.
Thanh âm này mang theo tang thương, mang theo sự suy yếu khó có thể hình dung, tựa như từ trong những năm tháng không biết đã trôi qua bao lâu, vô thức vang lên.
“Tang…”
Sự xuất hiện của thanh âm này, khiến tâm thần Tô Minh trong sự chấn động này, cảm nhận được trong thế giới hư vô này, trong tinh tuyền tuyệt đẹp này, tựa như truyền đến một lực gọi về khiến linh hồn hắn chấn động.
Trong trầm mặc, hai mắt Tô Minh chợt lóe lên tinh mang. Nếu đã đi đến nơi này, nếu đã nhìn thấy tất cả những điều này, hắn không có đạo lý gì mà rời đi. Coi như bước ra một bước đầy nguy hiểm vô tận, hắn… nếu lúc đó rời đi, chẳng những Thiên Linh lão giả sẽ thất vọng, mà chính Tô Minh cũng sẽ không cho phép.
Trong mắt tinh mang chợt lóe, Tô Minh không chút do dự, bước ra một bước.
Một bước này bước ra, toàn bộ thân hình hắn rõ ràng bước ra khỏi lốc xoáy Âm Tử như cái phễu, bước vào trong hư vô vô tận này. Ở khoảnh khắc toàn bộ thân hình cũng dung nhập vào hư vô, Tô Minh bỗng nhiên thân thể kịch liệt run rẩy lên.
Sự run rẩy này, hắn khó có thể khống chế. Trong mắt hắn lộ ra vẻ không thể tin, thậm chí lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, như thể phát hiện điều gì kinh thiên động địa khiến định lực của Tô Minh cũng tựa như khó có thể áp chế được! !
“Nơi này… Nơi này là…” Ánh mắt Tô Minh đảo khắp bốn phía, con mắt thứ ba ở mi tâm hắn lập tức đóng mở, thần thức ầm ầm bộc phát, hướng bốn phía cấp tốc lan tràn.
“Nơi này là… Đạo Thần Chân Giới sao…” Ánh sáng khó tin trong hai mắt Tô Minh càng ngày càng mãnh liệt. Ở khoảnh khắc vừa bước vào nơi đây, hắn lập tức cảm nhận được nơi đây tồn tại một luồng quen thuộc. Cảm giác quen thuộc này Tô Minh tuyệt không xa lạ gì, đó là… khí tức ý chí trước khi không bị đoạt xá, thuộc về Đạo Thần Chân Giới.
Khí tức này Tô Minh làm sao có thể quên được? Đó là khí tức Đạo Thần hắn năm đó tới đánh giết cắn nuốt, đoạt xá, quen thuộc đến cực hạn. Nơi đây… phảng phất chính là Đạo Thần Chân Giới trong những năm tháng từng còn chưa bị Tô Minh đoạt xá!
Nếu chỉ có như thế, có lẽ vẫn chưa đủ để Tô Minh thất thố, nhưng đồng thời với việc phát hiện chuyện này, Tô Minh còn có một phát hiện khổng lồ, cũng chính là phát hiện này khiến tâm Tô Minh căn bản khó có thể bình tĩnh, dấy lên sóng gió kinh hoàng.
“Khí tức nơi này…” “Đây là… khí Âm tử, cả chân giới này, toàn bộ thế giới, cả hư vô, cũng tràn ngập vô biên vô hạn khí Âm tử!!”
“Làm sao có thể như thế!!” Tô Minh theo bản năng bước ra mấy bước, cho đến khi hoàn toàn rời xa lốc xoáy Âm Tử như cái phễu này. Hắn tựa như đã hiểu rõ một chút, mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về phía lốc xoáy Âm Tử phía sau.
Điều hắn nhìn thấy, là một lốc xoáy khổng lồ. Hình dạng lốc xoáy giống hệt lốc xoáy hắn từng nhìn thấy ở một bên khác của Đạo Thần Chân Giới! !
Nhưng hình dạng giống nhau, không có nghĩa là tất cả cũng như vậy. Ở lốc xoáy này, Tô Minh cảm nhận được không còn là khí tức Âm Tử, mà là một loại… khí tức Hạo Dương. Khí tức này nồng nặc, phảng phất có thể khiến tất cả sinh mệnh Âm Tử tiêu tán.
Tất cả đều ngược lại. Ở một bên khác của Tam Hoang chân giới, cả chân giới đều là Hạo Dương, duy chỉ lốc xoáy Âm Tử tồn tại vô tận tử khí. Mà ở trong đây… toàn bộ thế giới đều là Âm Tử, duy chỉ lốc xoáy giống hệt nhau, tồn tại khí tức Hạo Dương kinh thiên động địa.
Tất cả đều ngược lại, mức độ ngược lại này, khiến trong đầu Tô Minh bỗng nhiên hiện lên cảm ngộ hắn từng có ở Man tộc…
“Địa Âm Tử, giống như một cái gương, ngoài gương là Hạo Dương, trong gương là Âm Tử… Từng ta cho rằng cái gọi là trong gương, là Man tộc, là vô số không gian thế giới trong lốc xoáy…
Nhưng hôm nay xem ra, ta đã sai rồi…”
“Lốc xoáy Âm Tử, chính là một cái gương, thế giới trong gương không phải là bản thân cái gương, mà là… nơi đây!!” Tô Minh kinh ngạc nhìn xung quanh một chút, hắn không biết đại giới mình hôm nay đã nhìn thấy, gọi là gì, là Tam Hoang… hay là thứ khác.