» Q.3 Chương 1360: Bước qua cánh cửa kia (Canh 2)

Cầu Ma - Cập nhật ngày April 30, 2025

Quyển thứ sáu Tam Hoang kiếp, Chương 1360: Bước qua cánh cửa kia (Canh 2)

“Đại Hoa tốt.”

“Tiểu Hoa tốt!”

“Đại Hoa xinh đẹp!”

“Tiểu Hoa hấp dẫn làm sao, ngươi chưa thấy qua tiếng kêu của Tiểu Hoa, lông tóc, tư thái kia… hoàn mỹ!”

“Tiểu Hoa là chó đực…” Minh long đại cẩu nhìn Ngốc Mao hạc với vẻ cổ quái, thực sự không nhịn được mà thốt lên những lời này.

Ngốc Mao hạc trầm mặc, trên mặt nó dần lộ ra vẻ phiền muộn, hồi lâu sau thở dài một tiếng, một loại cảm giác vận mệnh trêu ngươi, tạo hóa trêu người hiện rõ trên người nó.

Lắc đầu, Ngốc Mao hạc hướng về phía bờ đi đến, nhưng ngay lúc nửa chân nó đạp ra, xuyên thấu không gian, sắp rơi xuống, bỗng nhiên, toàn thân nó dừng lại.

Bản thân nó cũng không biết tại sao, ngay lúc này, ngay lúc sắp rời khỏi con thuyền này, nội tâm nó xuất hiện nỗi đau. Nỗi đau này như thể chỉ cần bước một bước này, nó sẽ mất đi những người cùng sự việc nó không muốn mất đi.

Trong trầm mặc, dưới ánh mắt kinh ngạc của Minh long đại cẩu, Ngốc Mao hạc xoay người, kinh ngạc nhìn về phía Tô Minh. Nó thấy dưới chiếc mũ rộng vành là gương mặt tang thương đang nâng lên, và trên gương mặt đó là nụ cười hiền hòa.

Nụ cười kia dường như có thể nhìn thấu tuế nguyệt, nhìn thấu hư vô, mang theo cảm giác không biết là vị gì trong nội tâm Ngốc Mao hạc, khiến đầu óc nó ngay lúc này như có sấm sét lướt qua, khiến nó… dường như nhớ ra điều gì đó.

Cúi đầu xuống, Ngốc Mao hạc nhìn dòng sông Vong Xuyên, dần dần, nó thấy trong dòng nước sông một con Ngốc Mao hạc hóa thân thành hạc thần trong bộ lạc nào đó, rồi sau đó gặp một thanh niên tên là Tô Minh.

Nó thấy con Ngốc Mao hạc kia biến thành bảy màu tước điểu trên trời, thấy nó cùng người thanh niên kia cùng nhau ở Thần Nguyên Tinh hải, cùng nhau ở Tam Hoang Đại giới, cùng nhau trong những màn Ám Thần Nghịch Thánh kia…

Hình ảnh trong dòng nước sông cuối cùng dừng lại ở giờ phút này, trên chiếc thuyền, chính mình đang nửa bước muốn bước ra ngoài thuyền.

“Lão đại làm sao vậy, đến đây đi… chúng ta hẹn cùng nhau ở đây tung hoành thiên hạ… toàn được nhậu nhẹt ăn ngon…” Minh long đại cẩu dường như nhận ra điều gì đó, thần sắc lộ vẻ lo lắng, vội vàng mở miệng.

Ngốc Mao hạc trầm mặc, dường như không nghe thấy tiếng của Minh long đại cẩu, ánh mắt từ sông Vong Xuyên nâng lên, một lần nữa rơi xuống trên người Tô Minh già nua, đối diện với ánh mắt của Tô Minh.

“Đi thôi, bước một bước kia, ở thế giới bờ bên kia, ngươi có thể vui vẻ hơn ở đây rất nhiều.” Tô Minh nhẹ giọng mở miệng.

Ngốc Mao hạc vẫn trầm mặc như trước.

Minh long đại cẩu càng thêm lo lắng, nó chưa bao giờ thấy vẻ mặt như vậy ở Ngốc Mao hạc, đó là sự không muốn, đó là sự chần chừ, ẩn ẩn dường như còn có một vòng kiên định.

Cái ý chí kiên định này… dường như chưa bao giờ xuất hiện ở Ngốc Mao hạc, nhưng hôm nay, Minh long đại cẩu đã… thấy được.

Nó sợ hãi, nó lo lắng Ngốc Mao hạc không đi. Nó lo lắng thân thể run lên muốn xông lên đầu thuyền, nhưng giữa bờ và thuyền, dường như tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách. Khi Minh long đại cẩu lao tới, bức tường ngăn cách đã cản trở thân thể nó.

“Trong ký ức của ta… có mấy người đối xử với ta rất tốt, nhưng chưa bao giờ có ai như ngươi thế này, khiến ta cảm nhận được tình bạn…”

“Trong ký ức của ta… ngươi không phải chủ nhân, ngươi là bằng hữu của ta.”

“Trong ký ức của ta, đi theo bên cạnh ngươi… khiến ta không còn nghĩ đến sự mờ mịt thường xuyên xuất hiện trong đầu, khiến ta cũng không muốn thức tỉnh ký ức, chỉ hy vọng cuộc sống không tim không phổi này có thể tiếp tục rất lâu…”

“Trong ký ức của ta, ngươi là hóa thân của tinh thạch, ngươi có thể không có căn cứ biến hóa ra thần thông của tinh thạch, là điều ta tha thiết ước mơ… ta… tại sao phải đi?” Ngốc Mao hạc nhìn Tô Minh, chân đang nâng lên thu về, kiên định đạp trên thuyền gỗ.

“Hủy diệt thì như thế nào, mẹ nó, lão tử không đi, nói gì cũng không đi!!” Ngốc Mao hạc hờn dỗi ngồi sang một bên, thân thể Ngốc Mao lúc này trông như đang rất giận dữ.

“Bất kể thế nào, dù sao nói gì ta cũng không đi!”

“Thật sự không đi?” Tô Minh trầm mặc hồi lâu, nhìn Ngốc Mao hạc, nhẹ giọng mở miệng.

“Giả dối cũng không đi!” Ngốc Mao hạc trừng mắt nhìn Tô Minh, tức giận nói.

Tô Minh than nhẹ, nhìn qua Ngốc Mao hạc, hồi lâu sau bật cười, nhẹ gật đầu.

“Vậy thì, cùng ta cùng nhau nhìn xem sự diệt vong của Tang Tương đi.” Tô Minh vừa nói vừa khua mái chèo thuyền, theo đội thuyền đi xa, trên thần sắc của Minh long đại cẩu bên bờ lộ ra sự bi thương.

“Đại Minh, mẹ con hạc của ngươi khóc cái gì, lão tử cũng không phải không trở lại, chờ ta, chờ ta trở lại lúc, chúng ta cùng nhau vơ vét tất cả tinh thạch nơi đây!” Ngốc Mao hạc đứng ở đầu thuyền, hướng về phía Minh long dần mờ nhạt bên bờ, lớn tiếng mở miệng.

Minh long nghe thấy tiếng của Ngốc Mao hạc, kinh ngạc nhìn lại, không chú ý tới phía sau nó, không biết từ lúc nào xuất hiện một nữ tử mặc áo trắng. Nàng yên lặng đứng ở đó, như một đóa Tiểu Hoa màu trắng.

Dưới nhà gỗ, từ nay về sau ngoại trừ Tô Minh, còn thêm một thân ảnh, đó là Ngốc Mao hạc. Chẳng qua nó không có lúc nào yên tĩnh, luôn đi lại khắp nơi, dù là thực sự nhàm chán cũng sẽ vòng quanh nhà gỗ, một vòng rồi một vòng, cho đến khi mệt mỏi cực kỳ, lúc này mới nằm gục bên cạnh Tô Minh. Cái dáng vẻ Ngốc Mao kia trông cũng có một loại phong thái riêng.

Tô Minh nhìn Ngốc Mao hạc, nụ cười của hắn nhiều hơn không ít so với trăm năm trước, dường như đã quen với sự cùng quẫn của Ngốc Mao hạc và sự cố chấp với tinh thạch của con Ngốc Mao hạc này, quen với bên cạnh luôn có người bằng hữu đôi khi khiến hắn bất đắc dĩ này.

Thời gian trôi qua, hai mươi năm cuối cùng của hai giáp tuế nguyệt cuối cùng đã trôi qua mười chín năm. Mùa đông cuối cùng của năm cuối này, vẫn là đại địa phủ đầy băng tuyết. Tô Minh đã đợi được người hắn cuối cùng phải đợi.

Man tộc!

Mười vạn tộc nhân Man tộc, trong băng tuyết này, lặng lẽ đến đây. Mười vạn người im lặng như tờ, yên lặng đứng ngoài nhà gỗ, yên lặng nhìn Tô Minh. Mấy người đi đầu Tô Minh quen thuộc, nhất là Nam Cung Ngân, vị tộc trưởng của Mệnh tộc này. Hắn kinh ngạc nhìn Tô Minh dưới nhà gỗ, trong thần sắc thêm một chút mê mang.

“Các ngươi đã tới.” Tô Minh nhẹ giọng mở miệng, đứng dậy. Ngay lúc thân thể hắn đứng dậy, mười vạn người Man tộc đồng thời quỳ lạy xuống.

“Bái kiến Man Thần!” Thanh âm kia truyền khắp bốn phía, truyền vào Vong Xuyên, dường như ngay cả bờ bên kia đối diện cũng có thể nghe rõ. Trong lúc quanh đi quẩn lại, Tô Minh nhìn bọn họ, đây là nhóm người cuối cùng hắn phải đợi.

Đưa tiễn nhóm người này, hắn không còn tiếc nuối, trong Tam Hoang này cũng không có lo lắng, có thể đi dùng mọi phương thức để tranh thủ một đường sinh cơ cho chính mình.

Hất tay áo, lập tức một luồng gió nhẹ rít lên, vượt qua tỏa ra bốn phía, bao phủ mười vạn tộc nhân Man tộc này, cuốn vào trong tay áo của Tô Minh. Bước chân nâng lên một bước, Tô Minh đứng trên thuyền. Ngốc Mao hạc vội vàng theo tới, hầu như ngay lúc nó bước vào thuyền, chiếc thuyền này tự động lao đi nhanh chóng.

Dường như là thời gian một hơi thở, dường như là từ mùa đông đi tới mùa xuân, chiếc thuyền này áp sát bờ bên kia. Dưới tay áo của Tô Minh hất lên, trên bờ bên kia, thân ảnh của mười vạn tộc nhân Man tộc xuất hiện.

Bọn họ kinh ngạc nhìn Tô Minh, không ai nói chuyện, nhưng trong ánh mắt kia là sự không muốn, sự nồng đậm đến nỗi ngay cả mùa xuân cũng nổi lên sự bi thương.

“Trong thế giới này, các ngươi… Bảo trọng!” Tô Minh nhìn bọn họ, hai tay ôm quyền, cúi đầu thật sâu hướng về mười vạn Man tộc. Cúi đầu này, hắn dùng thân phận Man Thần để bái tộc nhân.

Cúi đầu này, gió xuân rơi, gió thu nảy sinh, khiến giữa chiếc thuyền và bờ bên kia nổi lên lớp sương mù mông lung.

“Tiễn đưa!” Nam Cung Ngân trong trầm mặc bỗng nhiên quát khẽ một tiếng.

“Man Thần!” Mười vạn Man tộc đồng thời quỳ lạy. Cúi đầu này… khiến Tô Minh ngẩng đầu, cho đến khi chiếc thuyền của hắn đi xa, hắn vẫn có thể nhìn thấy trong sự mông lung kia mười vạn tộc nhân đang cúi lạy không đứng dậy.

Gió thu tiễn thuyền, tại Tô Minh đây là tiễn mười vạn Man tộc, nhưng tại Man tộc đó là tiễn Man Thần của bọn họ. Có thể không cần phân rõ rốt cuộc ai tiễn ai, bởi vì ý thu của sự ly biệt này là từ xuân của bờ bên kia đi qua, rồi theo chiếc thuyền đi xa, đi vào đến Long Đông.

Cho đến khi đến ngoài nhà gỗ, vẫn là Thiên Địa băng tuyết. Chỉ có điều lần này Tô Minh sau khi xuống thuyền, lúc Ngốc Mao hạc ở bên bờ, hắn quay đầu nhìn lại, chiếc thuyền kia đã chìm, rơi vào sông Vong Xuyên. Có lẽ tương lai sẽ có một ngày, chiếc thuyền này còn có thể hiện lên, và Tô Minh sẽ trở thành người lái thuyền của chính mình… Mang theo chính mình, đi đến nơi mà bờ bên kia đại diện… một thế giới khác.

Cười tiêu sái, ống tay áo nhẹ vung, băng tuyết trên bầu trời trong chốc lát bất động trong hư vô. Tất cả của thế giới này đều trong khoảnh khắc này trở nên yên tĩnh, bởi vì nơi đây đã không còn người Tô Minh phải đợi, bởi vì Tô Minh, hắn cũng đã đến lúc nên thức tỉnh.

Bước qua bậc thang của nhà gỗ, đi đến dưới mái hiên, đi đến trước cửa phòng nhà gỗ kia. Cánh cửa gỗ này Tô Minh hai giáp tuế nguyệt chưa từng đẩy ra, giờ phút này ở trước mặt hắn, sau khi đẩy thì từ từ mở ra.

Cánh cửa dưới chân kia chưa từng bước qua, giờ phút này cũng là lần đầu tiên, theo Tô Minh giơ chân bước, bước vào bên trong.

Thần sắc của Ngốc Mao hạc vốn có chút thương cảm, nhưng giờ phút này dường như đã chôn vùi sự thương cảm vào đáy lòng, tiếp tục một bộ dạng không tim không phổi, ngang nhiên theo Tô Minh bước vào nhà gỗ.

Ngoài nhà gỗ, Thiên Địa yên tĩnh. Trong nhà gỗ, thế giới trống rỗng.

Như một vòng xoáy, như một luân hồi, nhà gỗ này dường như là một điểm của thế giới này. Theo Tô Minh và Ngốc Mao hạc bước vào, theo cánh cửa nhà gỗ từ từ đóng lại, thế giới bên ngoài nhà gỗ trong khoảnh khắc này trở thành hư ảo, dần dần mờ nhạt, dần dần tiêu tán, cho đến khi trở thành hư vô, hóa thành tinh không.

Đó là… Đạo Thần Chân giới!

Về phần sông Vong Xuyên này, thì đã trở thành một con Thiên Hà nối thẳng nơi xa trong tinh không này. Ở bờ bên kia của Thiên Hà đó, thì là một vòng xoáy khổng lồ. Vòng xoáy này tràn ngập toàn bộ Đạo Thần Chân giới, giờ phút này đang dần dần co rút lại, mơ hồ còn có thể nhìn thấy trong vòng xoáy đó, dường như vẫn tồn tại một thế giới khác.

Còn nhà gỗ kia, thì trong ánh trăng mờ này, từ từ hóa thành… Tông môn Đệ Cửu phong!

Tô Minh, mở mắt ra!

Hai giáp tuế nguyệt, dường như ngay giữa lúc Tô Minh nhắm mắt và mở ra, cứ như vậy trôi qua. Hắn cúi đầu xuống, tay trái là khói lửa ký ức kiếp trước, trong lòng bàn tay phải, biến ảo là sự lên xuống của ánh ban mai kiếp này…

“Đã trở về…” Tô Minh ngẩng đầu.

Canh 2 đã gửi, cầu vé tháng bùng cháy xông lên!!

Quay lại truyện Cầu Ma

Bảng Xếp Hạng

Chương 2606: Kia thật là xảo

Thần Đạo Đế Tôn - April 30, 2025

Q.3 Chương 1419: Đạo âm chấn động Cổ Táng! (Canh 3)

Cầu Ma - April 30, 2025

Q.1 – Chương 487: Đại hoạch toàn thắng