» Q.1 – Chương 500: Túc chủ muốn làm chó
Vạn Cổ Tối Cường Tông - Cập nhật ngày April 30, 2025
Đem “Trung Hoa thực đơn” nói thành truyền thừa thượng cổ bảo vật trấn phái, Quân chưởng môn đúng là không biết xấu hổ.
Thế nhưng, Liễu Uyển Thi lại tin tưởng.
Trên đường tiến về Thiên Dụ Vương thành, nàng từ đầu đến cuối nghiên cứu thực đơn, và kinh ngạc trước mỗi món ăn, mỗi trình tự chế biến trong “Bát đại tự điển món ăn”.
“Chưởng môn!”
Liễu Uyển Thi kinh hỉ nói: “Có thực đơn này, tham gia thi đấu trù nghệ, ta càng thêm tự tin!”
“Trung Hoa thực đơn” có rất nhiều món ăn nàng chưa từng thấy qua.
Chỉ cần nắm vững hỏa hầu, nắm vững gia vị, làm được trong cuộc thi, nhất định sẽ đạt thành tích tốt!
Quân Thường Tiếu nói: “Nhất định phải đoạt giải nhất, giương uy Thiết Cốt phái ta!”
“Ừm!”
Liễu Uyển Thi gật đầu mạnh mẽ.
“Tuy nhiên.”
Quân Thường Tiếu nói: “Trước đó, ngươi cũng phải luyện tập nhiều.”
Liễu Uyển Thi cười nói: “Chưởng môn muốn ăn món nào, ta có thể thử làm một lần!”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu hơi suy nghĩ, nói: “Trước hết là một món cá chép sốt chua ngọt đi.”
Đây là món ăn Lỗ thái, cũng là món ăn quê hương hắn.
…
Oanh!
Tiểu Hà lập tức nổi sóng, các loại cá trực tiếp bị bắn tung lên, sau đó rơi xuống đất.
Quân Thường Tiếu thu khẩu súng ngắm AMw nói: “Đô Đô, xem có cá chép không.”
Hệ thống: “. . .”
Ăn cá mà dùng súng bắn, thao tác này đúng là dị thường!
Liễu Uyển Thi chạy tới, nâng lên một con cá chép lớn, cười rạng rỡ nói: “Chưởng môn, có mấy con đó!”
“Thu hết đi.”
“Được rồi!”
Có cá, Liễu Uyển Thi bắt đầu bắc bếp lò, sau đó chuẩn bị gia vị.
“Chưởng môn, không có đường trắng ạ.”
“Cái này. . .”
Quân Thường Tiếu chớp mắt, nói: “Dùng mật ong thay thế cũng được.”
Nói rồi, linh niệm phóng thích ra, thành công khóa chặt tổ ong ở xa, sau đó nghênh ngang đi qua.
Ong ong ong!
Ong mật bay ra, cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, lập tức tấn công.
Chỉ tiếc, đối mặt Quân chưởng môn toàn thân bị áo giáp bao phủ, căn bản không gây được tổn thương gì.
Hệ thống triệt để suy sụp.
Lấy một chút mật ong mà còn phải dùng Linh khải, cũng quá làm quá rồi!
“Ta vui lòng.”
Quân Thường Tiếu nói: “Ngươi quản được sao?”
Gã này không chỉ dùng súng bắn cá, dùng Linh khải chống lại tiểu mật phong tấn công, còn cần Linh Lung hỏa để Liễu Uyển Thi khống chế hỏa hầu đáy nồi nữa.
Một chữ, rườm rà!
…
Hô hô!
Linh Lung hỏa cháy dưới bếp lò, Liễu Uyển Thi buộc tạp dề theo thực đơn, bắt đầu chuyên chú nấu nướng.
Người phụ nữ nghiêm túc là đẹp nhất.
Tiểu cô nương nghiêm túc càng đáng yêu hơn.
Một lát sau.
Cá chép sốt chua ngọt màu vàng kim óng ả đã ra nồi.
Vì lo lắng bị độc giả học theo, quá trình làm đồ ăn của Liễu Uyển Thi và mỗi trình tự đều bị tác giả mã hóa.
Muốn học? Tự tra tài liệu đi.
Quân Thường Tiếu nếm thử một miếng, tỉ mỉ thưởng thức.
“Thế nào?” Liễu Uyển Thi nháy mắt, đầy mong đợi nói.
Quân Thường Tiếu khen: “Ngoài giòn trong mềm, chua ngọt ngon miệng, hương vị tươi ngon, không tệ, không tệ!”
Thực ra nó khác với cá chép đường xốp giòn hắn từng nếm, sự khác biệt này ở chỗ thiếu đi một chút hương vị quê nhà.
Rất bình thường.
Một người dị giới, dù nắm vững cách làm cá chép sốt chua ngọt, cũng chưa chắc làm ra món Lỗ thái địa đạo có hồn.
“Cũng không biết lúc còn sống, có thể ăn được món ăn quê hương chính tông nhất không đây.”
Quân Thường Tiếu lại nhớ nhà.
“Chưởng môn.”
Liễu Uyển Thi nói: “Khi thi đấu trù nghệ, ta sẽ dùng món ăn này cùng bọn họ tỷ thí đi!”
“Được.”
Quân Thường Tiếu cười nói: “Quán quân không chạy thoát đâu.”
Liễu Uyển Thi nói: “Thi đấu trù nghệ và thi đấu môn phái cần trải qua nhiều vòng đấu, chỉ dựa vào một món ăn không được đâu.”
“Vậy thì chọn thêm vài loại trong thực đơn.”
“Ừm.”
…
Quân Thường Tiếu và Liễu Uyển Thi tiếp tục tiến về Thiên Dụ Vương thành, vì chuyên đi đường nhỏ, không vào thành du ngoạn, tốc độ đi đường ngược lại nhanh hơn.
Mười ngày sau.
Hai người tiến vào cảnh nội Thiên Dụ Vương thành.
Không hổ là trung tâm Tây Nam Dương châu, đại lộ xây rất khí phái, mấy chiếc xe ngựa song song đi cũng không vấn đề gì.
Người đi đường trên đó, cũng đều là tu vi cao thâm.
“Chậc chậc.”
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói: “Võ Tông khắp nơi đi, Võ sư nhiều như chó.”
Hệ thống nói: “Trong huyện nhỏ người giàu nhiều hơn, hay trong thành người giàu nhiều hơn?”
“Đương nhiên là trong thành.” Quân Thường Tiếu không chút nghĩ ngợi nói.
Hệ thống nói: “Do đó, trong cảnh nội vương thành như thế, khắp nơi thấy Võ Tông cũng là chuyện rất bình thường.”
Quân Thường Tiếu nói: “Tây Nam Dương châu trên Tinh Vẫn đại lục chẳng qua bình thường, vậy nếu đi châu mạnh hơn, có thể Võ Hoàng đi đầy đất, Võ Vương nhiều như chó không?”
“Nếu túc chủ nghĩ làm chó như vậy, ta phối hợp một chút nói có thể chứ?” Hệ thống nói.
“Đi ngươi đại gia!”
Đạp đạp đạp!
Phía sau trên quan đạo, mười mấy tên Võ tu trang phục cưỡi tuấn mã chạy nhanh đến.
Những con mã này thể trạng cao lớn, toàn thân đỏ rực, dưới chân còn giẫm lên ngọn lửa, nhìn qua đúng là uy phong lẫm liệt!
“Xích Viêm binh sĩ!” Có người hoảng sợ nói.
Người qua đường biến sắc, vội vàng tránh đường, ánh mắt hiện lên kiêng kỵ.
“Chưởng môn.”
Liễu Uyển Thi truyền âm nói: “Đây là cấm quân Thiên Dụ Vương thành, chúng ta vẫn nên nhanh chóng tránh ra đi.”
“Nha.”
Quân Thường Tiếu đáp.
Bên này vừa mới nghiêng người sang, mười mấy tên binh sĩ cưỡi mã khí từ bên người nhanh như tên bắn vụt qua.
Và đúng lúc Quân chưởng môn vừa mới xoay người sang, người dẫn đầu bước ngang qua hắn, hữu ý vô ý quay đầu lại, cùng hắn có một cái nhìn đối mặt ngắn ngủi.
Đó là một người phụ nữ.
Mặc chiến giáp đỏ rực, tóc đen bay theo gió, rất là anh khí hiên ngang.
Hai người chỉ là ánh mắt tiếp xúc ngắn ngủi, chợt tách ra.
Nếu là trong phim truyền hình, chắc chắn sẽ có các loại ống kính, các loại động tác chậm, chiếu đi chiếu lại kéo dài mấy chục giây, để diễn tả một đôi nam nữ làm sao vô tình xác định ánh mắt.
“Trời ơi..!”
“Vừa rồi cưỡi ngựa đi qua chính là Hồng Liên quận chúa!”
“Hồng Liên quận chúa không phải tu hành ở Thiên Dụ học phủ sao? Sao lại xuất hiện ngoài thành?”
Người đi đường lập tức bàn luận, ánh mắt có sự ngưỡng mộ.
“Chưởng môn.”
Liễu Uyển Thi kích động không thôi nói: “Vừa rồi đi qua chính là Hồng Liên quận chúa!”
“Rất lợi hại?” Quân Thường Tiếu nói.
“Hồng Liên quận chúa là con gái Thành chủ Thiên Dụ Vương thành, có Hỏa Linh chi thể, là thiên tài số một số hai Tây Nam Dương châu chúng ta thậm chí toàn bộ tinh vực đại lục a!” Liễu Uyển Thi đầy sùng bái nói.
“Hỏa Linh chi thể?”
Quân Thường Tiếu lẩm bẩm: “Khó trách Linh Lung hỏa trong cơ thể vừa rồi có chút xao động.”
Liễu Uyển Thi nói: “Hơn nữa, Hồng Liên quận chúa còn là một đại mỹ nhân, nghe nói xếp hạng thứ hai trên bảng Phong Hoa Tuyệt Đại đó!”
Quân Thường Tiếu bó tay.
Không phải bảng Quần Anh Hội Tụ, thì là bảng Phong Hoa Tuyệt Đại, rảnh rỗi đến mức nào, nhàm chán đến mức nào mới làm được!
Có năng lực thì làm bảng Ngọc Thụ Lâm Phong Chưởng môn xem nào.
Lão tử nếu không lấy được hạng nhất, lập tức tự vẫn tại thế!
Hệ thống: “. . .”
“Tuy nhiên.”
Quân Thường Tiếu nâng cằm lên, nói: “Người phụ nữ kia rất xinh đẹp, nếu như… Có thể gia nhập Thiết Cốt Tranh Tranh phái ta cũng không tệ.”
Hồng Liên quận chúa loại này có thân thế, có tư chất, lại có tướng mạo bạch phú mỹ, người đàn ông bình thường nghĩ là, nếu có thể cưới về, nhất định sẽ lên đỉnh cao nhân sinh.
Quân chưởng môn vậy mà lại nghĩ thu làm môn hạ.
Thật không cứu nổi!
“Đô Đô.”
Quân Thường Tiếu nói: “Đại sư tỷ ngươi tư chất cũng không yếu nàng, sao lại không thấy ngươi sùng bái như thế a.”
“Ách?”
Liễu Uyển Thi hơi giật mình, vỗ đầu nhỏ nói: “Đúng vậy, Đại sư tỷ cũng rất lợi hại a, sao ta lại không nhớ ra được nhỉ!”
“. . .”
Quân Thường Tiếu khóe miệng co giật.
Tình cảm, tiểu cô nương trong mắt chỉ thấy người ngoài xuất sắc, hoàn toàn không để ý đồng môn thật ra còn xuất sắc hơn.
…
Thiên Dụ Vương thành rất lớn, cũng rất rộng rãi, khi Quân Thường Tiếu đi vào cửa thành, chỉ nhìn bức tường thành cao ngất thôi đã há hốc miệng ra.
“Chưởng môn.”
Liễu Uyển Thi thấp giọng nói: “Mọi người đều đang nhìn ngài kìa.”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu thu lại vẻ kinh ngạc, đứng thẳng người nói: “Đi thôi, chúng ta vào thành.”
“A a a!”
Nhưng đúng lúc này, Liễu Uyển Thi hét to: “Chưởng môn mau nhìn, là Hồng Liên quận chúa, là Hồng Liên quận chúa!”
Quân Thường Tiếu âm thầm lắc đầu nói: “Đúng là tiểu mê muội.”