» Chương 4: Hắc Thư
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 4, 2025
Chương 04: Hắc Thư
Cập nhật lúc 2012-10-18 19:42:29 số lượng từ: 2094
Đem thân thể rửa sạch sẽ về sau, Dương Khai mới cầm lấy cái bình Ngưng Huyết Khư Ứ Cao, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi một ngụm, phát hiện thứ dược này quả nhiên rất thơm, không khỏi một hồi sảng khoái tinh thần, rung đùi đắc ý.
Vạch trần nắp bình, theo trong bình khấu trừ ra một ít đang muốn hướng bị thương địa phương xoa đi, Dương Khai động tác lại dừng lại, vội vàng lại đi bưng một chén nước đến, đem ngón tay bên trên thuốc dán bỏ vào trong nước, cẩn thận quấy đều đặn, cái này mới bắt đầu dùng nước thuốc đã pha loãng này xử lý thương thế.
Ngưng Huyết Khư Ứ Cao đối với ngoại thương hiệu quả trị liệu mặc dù không tệ, có thể trải qua như vậy một pha loãng, công năng sợ là muốn giảm bớt đi nhiều. Nhưng Dương Khai trên tay chỉ có một lọ thuốc dán như vậy, tự nhiên là muốn tiết kiệm một chút mà dùng.
Một chén nước thuốc hao tổn xong, Dương Khai cũng cuối cùng đem thương thế xử lý hoàn tất. Bất quá lại khiến hắn có chút nghi hoặc là, mùi vị của Ngưng Huyết Khư Ứ Cao này cùng trước khi ngửi thấy có chút không giống, chẳng những không thơm, ngược lại còn có chút cay độc.
Mặc quần áo tử tế, theo bếp bên trên cầm lấy một khối khoai lang nướng đen sì nguyên lành mà xuống, Dương Khai một đầu ngã xuống trên giường, ngủ thật say.
Trên nóc nhà mấy cái phá động rọi vào ánh sáng khiến căn phòng nhỏ lộ ra có chút sáng ngời, trong phòng bày biện đơn giản đến cực điểm, chỉ vỏn vẹn có một giường, ngay cả bàn đều không có, thậm chí trên giường chỉ có một khối da hươu đệm chăn lớn bằng mặt bàn, một khối hắc thạch nhẵn nhụi làm gối đầu. Đây cũng là toàn bộ gia sản của Dương Khai.
Da hươu đệm chăn là Dương Khai có một lần săn được một con hươu, lột da rồi thuộc mà làm, tuy nhiên không dày, lại vừa vặn chống lạnh. Còn khối hắc thạch làm gối đầu là Dương Khai có một lần rời khỏi Lăng Tiêu Các, tiến vào Hắc Phong Sơn mạch phía sau Lăng Tiêu Các săn bắn nhặt được.
Khối hắc thạch này nhẵn nhụi, dài một thước, dày ba chỉ, nhìn giống đá, sờ lên lại không giống đá, cũng không có sức nặng của đá, Dương Khai cũng không biết nó rốt cuộc là cái gì, dù sao lấy ra làm gối đầu lại không thể tốt hơn, liền không có bận tâm đến nó nữa.
Khối hắc thạch làm gối đầu này Dương Khai đã gối trọn vẹn hơn một năm, cũng không biết có phải ảo giác hay không, gối lên nó lại dễ chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, Dương Khai mơ tới trận chiến hôm nay, lần lượt bị Chu Định Quân, Chu sư đệ kia đánh bay ra ngoài, lần lượt đứng dậy, trong lòng bất khuất cùng kiên trì đang lên men, ngực một cổ nhiệt huyết cuồn cuộn.
Theo cảnh trong mơ tiếp tục, nhiệt huyết cuồn cuộn trong ngực càng ngày càng lợi hại, trong lúc ngủ mơ Dương Khai sắc mặt thống khổ, nhưng thần sắc lại kiên nghị vô cùng, trong nội tâm đều có một cổ chấp nhất, dù là chân bước núi đao, thân sắc thuốc biển lửa, cũng là vui mừng không sợ.
Trong lúc ngủ mơ Dương Khai cũng không có chú ý tới, chiếc hắc thạch gối đầu dưới não mình, giờ phút này vậy mà tản mát ra một cổ sâu u hào quang, nương theo nỗi lòng phập phồng của Dương Khai, tia sáng này càng ngày càng thịnh.
Trong mộng, Dương Khai tiếp tục cảnh tượng buổi sáng, bị Chu Định Quân nhiều lần quật ngã trên mặt đất, đến khi hắn lần thứ trăm ngàn theo trên mặt đất đứng dậy, bất khuất cùng kiên trì đang lên men trong nội tâm lập tức bộc phát, chưa từng có từ trước đến nay xông tới, hung hăng quật ngã Chu Định Quân, Chu Định Quân ngã xuống đất lập tức, hình dạng hắn một hồi mơ hồ, lại huyễn hóa thành hình dạng của mình.
Giờ khắc này, nỗi lòng Dương Khai bình tĩnh lại, cũng không phải vì ở trong mộng đánh bại đối thủ mà bình tĩnh, mà là vì chiến thắng chính mình, chiến thắng nỗi sợ hãi cùng khuất phục trong lòng.
Một loại cảm giác nhàn nhạt tự nhiên sinh ra, phảng phất trong thiên hạ lại không có gì sự tình, bất cứ người nào có thể khiến mình khuất phục.
Trong hiện thực, chiếc hắc thạch gối đầu dưới não Dương Khai mạnh mẽ bộc phát ra một đoàn hắc quang, hắc quang này thoát ra từ trong hắc thạch, ở giữa không trung lắc lư vài cái, theo huyệt Bách Hội sau ót Dương Khai chui vào, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, một cổ khí tức man hoang thê lương từ cổ chí kim hàng lâm, coi như sóng biển thủy triều, sụp đổ tuyết chi uy, bất cứ người nào trước mặt cổ hơi thở này đều là như vậy không ý nghĩa.
Dương Khai mạnh mẽ mở mắt, toàn thân mồ hôi lớn nhỏ giọt, một hồi lòng còn sợ hãi.
Hắn bị cổ hơi thở kia bừng tỉnh.
Định thần lại, Dương Khai cười khan một tiếng. Chính mình nằm mơ vậy mà sẽ khiến mình sợ hãi, thật sự là có chút vô căn cứ. Vuốt vuốt mặt, xuyên thấu qua ánh sáng trên nóc nhà phán đoán thời gian hiện tại, lập tức có chút ảo não, chính mình đã ngủ hết hai canh giờ, mắt thấy muốn ban đêm.
Vội vàng, xốc da hươu đệm chăn trên người lên, cẩn thận gấp tốt, lại chỉnh ngay ngắn vị trí chiếc hắc thạch gối đầu của mình. Đang muốn xuống giường, Dương Khai lại nhướng mày, nghiêng đầu sang chỗ khác kinh ngạc nhìn chiếc hắc thạch gối đầu.
Cảm giác giống như… xúc cảm không giống nhau a.
Sau khi nghi hoặc, Dương Khai lại duỗi tay cầm lấy chiếc hắc thạch gối đầu, khi suy nghĩ kỹ thì xác thực phát hiện không giống lúc trước, thứ này vậy mà biến nhẹ rất nhiều.
Kì quái, một tảng đá sao đột nhiên biến nhẹ? Dương Khai tiện tay tung tung, ném đi, lập tức ném ra vấn đề rồi.
Giống như một bản sách trầm trọng bị ném đến giữa không trung, trang sách ào ào tản ra, Dương Khai há hốc mồm ngạc nhiên, lại quên thò tay đỡ.
Ba một tiếng, hắc thạch gối đầu rơi trên mặt đất, Dương Khai lại không thể tin được nhìn lại, thình lình phát hiện chiếc hắc thạch gối đầu này vậy mà thực sự cùng một quyển sách đồng dạng mở ra trên mặt đất.
Đây không phải đá sao? Sao đột nhiên biến thành một quyển sách rồi hả?
Hắc thạch gối đầu bị Dương Khai gối hơn một năm, nó là cái dạng gì Dương Khai lại tinh tường không còn gì để nói. Trước kia cũng không phát hiện nó là một quyển sách, sao hôm nay rùa già lột mai, xoay mặt tựu biến thành rắn rồi hả?
Rất lâu, Dương Khai mới xoay người nhặt bản hắc thư này lên, khi cầm trong tay, Dương Khai trong nội tâm vô cớ sinh ra một cổ cảm giác huyết mạch tương dung.
Cẩn thận lật xem một lần, Dương Khai không phải không thừa nhận, chiếc hắc thạch gối đầu này quả thật tựu là một quyển sách, bìa sách rất dày, trang sách rất dày, nhưng làm cho người ta không nói được lời nào là, bản hắc thư này không có một chữ nào ghi lại, trống rỗng một mảnh. Hơn nữa chất liệu trang sách cũng khiến Dương Khai nhìn không thấu, mình dùng nhẹ tay nhẹ xé một chút, lại vẫn xé không rách.
Cái này thật đúng là có ý tứ rồi, mình gối lên nó hơn một năm, vậy mà cho đến hôm nay mới biết được diện mục thật của nó.
Nhưng một bản Vô Tự Hắc Thư như vậy có làm được cái gì? Dương Khai đổi tới đổi lui xem xét, không thu hoạch được gì.
Ma xui quỷ khiến, Dương Khai lật đến tờ thứ nhất, không tin tà nộ trừng hai mắt, dùng sức nhìn chằm chằm vào trang sách trống không một chữ.
Chỉ qua một lát, Dương Khai thình lình phát hiện trang sách trước mắt có chút biến hóa, đang tập trung tư tưởng suy nghĩ, khí tức man hoang vừa rồi hàng lâm trong lúc ngủ mơ xuất hiện lần nữa, một hàng chữ to thiếp vàng dần dần hiển hiện trước mắt Dương Khai.
“Dùng huyết làm dẫn, Kim Thân hàng lâm, thần công không thành, Kim Thân Bất Diệt!”
Cổ hơi thở này bay thẳng nội tâm, Dương Khai mạnh mẽ khép lại Hắc Thư, tay chân nhịn không được run rẩy không thôi. Hít sâu mấy hơi thở, lúc này mới hơi chút bình phục tâm tình.
Bản Hắc Thư này đến cùng ẩn tàng bí mật gì, Dương Khai cũng không biết, Dương Khai chỉ biết là, mình theo Hắc Phong Sơn mạch nhặt được vật này, sợ rằng có lai lịch lớn.
Đã trầm mặc rất lâu, Dương Khai mới lần nữa mở Hắc Thư, lần này, liếc mắt liền nhìn thấy mấy hàng chữ to thiếp vàng trên trang sách thứ nhất rồi.
Thì ra… không phải là mơ a.
Thời gian dần trôi qua mấy hàng chữ khác cũng chậm rãi hiện lên.
“Ngạo Cốt Kim Thân, Bá Giả hoành lan, bất khuất chi hồn, mới có thể hàng chi!”
Tám hàng ba mươi hai chữ, chiếm cứ suốt một trang sách, cho người một loại cảm giác lên trời xuống đất, duy ngã độc tôn, thật giống như những chữ đó cũng tràn đầy khí phách ngút trời.