» Chương 5: Ngạo Cốt Kim Thân

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 4, 2025

**Chương 05: Ngạo Cốt Kim Thân**

Cập nhật lúc 2012-10-19 8:35:46 – Số lượng từ: 2242

Ý tứ của ba mươi hai chữ này rất dễ lý giải, Dương Khai tự nhiên xem hiểu. Nhưng lai lịch của Hắc Thư thật không minh bạch, cũng khiến Dương Khai có chút kiêng kỵ. Vạn nhất đây là bẫy rập thì sao? Nghĩ vậy, Dương Khai lại cười mỉa một hồi, mình bây giờ bất quá chỉ là đệ tử Thí Luyện của Lăng Tiêu Các, ai lại phí tâm tư để đối phó mình chứ?

Tuy nhiên, từ ý nghĩa của mấy hàng chữ phía sau, ta có thể thấy Hắc Thạch gối đầu sở dĩ lại chuyển biến thành Hắc Thư, chỉ sợ có liên quan đến giấc mộng hôm nay của mình. Mình gối nó đã hơn một năm cũng không thay đổi hóa, hết lần này đến lần khác hôm nay lại biến thành Hắc Thư, cùng với sự chuyển biến tâm cảnh trong mộng của mình là kiếp trước quan hệ đấy.

Chính bởi vì sự chuyển biến của mình, mới làm cho Hắc Thạch gối đầu biến hóa.

Nếu là mình thúc đẩy Hắc Thư sinh ra đời, cái này Hắc Thư ứng ta mà sinh! Ta là chủ nhân của Hắc Thư này!

Nhất niệm đến tận đây, Dương Khai không chần chờ nữa. Trên Hắc Thư, chữ viết rõ ràng là muốn mình nhỏ máu làm dẫn. Ôm ý niệm thử một lần, Dương Khai thò tay, cắn mạnh vào tay mình, sau đó đưa ngón tay vươn về phía trang thứ nhất của Hắc Thư.

Máu tươi nhỏ giọt xuống, lúc đầu còn không có động tĩnh gì. Nương theo thời gian trôi qua, trên Hắc Thư lại nổi lên một tầng tầng màu đen hào quang. Thân thể Dương Khai vốn không tốt, hôm nay lại bị thương, dưới sự giày vò này, lại có chút đầu váng mắt hoa. Nhưng Dương Khai cắn răng chịu đựng. Máu tươi vẫn đang trôi qua, hào quang trên trang sách cũng càng ngày càng thịnh.

Trọn vẹn kéo dài thời gian một chén trà công phu, Dương Khai suýt nữa ngã xuống đất ngất đi, trang sách mới có sự biến hóa thực chất. Ánh sáng màu đen tuôn ra lại nhúc nhích co rút lại, tại vị trí trung tâm của trang sách xuất hiện một vòng xoáy nhỏ. Ngay sau đó, bên trong vòng xoáy hiện ra một vòng kim quang. Dương Khai cố gắng giữ cho ý nghĩ thanh tỉnh, nhìn chằm chằm vào động tĩnh trước mắt.

Trong vòng xoáy màu đen, một vật tròn trịa, sáng bóng màu vàng chói lọi dần dần thăng lên. Dương Khai chấn kinh rồi. Trang sách này thật có thứ đồ vật ah. Tuy nhiên, khi quyết định nhỏ máu, Dương Khai cũng có chút mong chờ, nhưng cũng không nghĩ sẽ thành công thật sự.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ trước mắt đều chứng minh ba mươi hai chữ trên trang sách không phải giả dối.

Nhỏ máu làm dẫn, Kim Thân hàng lâm!

Rốt cuộc là loại Kim Thân nào? Trên mặt Dương Khai tái nhợt, đầy sự mong chờ.

Một lát sau, khi vật tròn trịa, sáng bóng đó triệt để hiện ra trước mắt Dương Khai, hắn không khỏi nuốt từng ngụm nước bọt. Dù hắn tưởng tượng phong phú đến đâu, cũng không nghĩ Kim Thân lại là dạng này.

Đây là một bộ xương vàng kim ước chừng chỉ cao nửa xích, thứ đầu tiên xuất hiện, sáng bóng chính là đầu lâu của bộ xương này. Bộ xương vàng kim cứ như vậy lơ lửng trên trang sách của Hắc Thư, khoanh chân mà ngồi, rõ ràng là tư thái ngồi xuống nhập định. Mỗi cục xương của nó đều tản ra ánh sáng màu vàng, khiến phòng nhỏ của Dương Khai trở nên lộng lẫy.

Vòng xoáy màu đen trên trang sách dần dần biến mất, tất cả quy về bình tĩnh.

Dương Khai nhìn bộ xương vàng kim kỳ lạ xuất hiện, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào cho tốt. Trang sách chỉ nói làm thế nào để Kim Thân hàng lâm, lại không nói sau khi hàng lâm nên xử lý thế nào.

Nhìn nhìn, Dương Khai lập tức cảm thấy có chút không đúng rồi. Bộ xương vàng kim trước mặt rõ ràng không có mắt, nhưng Dương Khai lại cảm thấy nó như đang đánh giá mình. Nó cũng rõ ràng không có miệng, nhưng lại như đang cười nhạo sự nhỏ yếu của mình.

Phát giác điểm này, Dương Khai giận dữ, một bả vồ lấy bộ xương vàng kim.

Chính là một Tiểu Khô Lâu, lại dám kiêu ngạo như thế!

Nào ngờ, hắn vừa mới động thủ, bộ xương vàng kim đã bay tới, trực tiếp xuyên qua tay Dương Khai, khắc vào lồng ngực Dương Khai. Đây là một cảnh cực kỳ kinh hãi. Một bộ xương đâm vào người Dương Khai, lập tức kim quang đại thịnh. Bộ xương vàng kim trực tiếp hóa thành từng điểm ánh huỳnh quang, theo lỗ chân lông trên tứ chi bách hài của Dương Khai rót vào.

Trong khoảnh khắc, khắp người đau đớn. Loại đau nhức này không phải đau bình thường, mà là đau nhức từ sâu trong cốt tủy! Dương Khai kêu thảm thiết, trực tiếp ngã nhào trên đất, thân thể cong thành hình dạng con tôm luộc, từng đợt co rút.

Toàn thân xương cốt của mình như trong nháy mắt này đều nát bấy rồi. Dương Khai ngay cả sức nhúc nhích một ngón tay cũng không có. Đây không phải ảo giác. Nếu như Dương Khai có thể nội thị, có thể thấy xương cốt của mình thật sự nát bấy sạch sẽ. Mà bên cạnh mỗi khúc xương nát bấy, đều có một tầng kim quang bao bọc, không ngừng tu bổ khung xương vỡ vụn, nhưng tốc độ tu bổ xa xa không sánh kịp tốc độ phá hủy. Vừa tu bổ xong, liền lại bị nát bấy.

Trong xương cốt của con người bao bọc lấy cốt tủy, trong xương tủy có thần kinh. Bất kỳ va chạm nhỏ nhất đều có thể mang đến tổn thương lớn lao. Có thể tưởng tượng, Dương Khai giờ phút này phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn.

Hắn không phải một khúc xương nào đó trên người bị gãy, mà là toàn thân từ trên xuống dưới không có một khúc xương nào là hoàn hảo.

Thay vì người ngoài, cho dù thực lực có cao hơn Dương Khai trăm ngàn lần, giờ phút này chỉ sợ cũng đã ngất đi. Nhưng Dương Khai không có. Đau đớn kịch liệt ngược lại khiến đầu óc của hắn càng thanh tỉnh hơn một chút. Cái giá của sự thanh tỉnh này là cảm nhận đau đớn phóng đại lên trăm ngàn lần.

Tiếng kêu cực kỳ bi thảm truyền ra từ phòng nhỏ. Các đệ tử Lăng Tiêu Các đang đi lại gần đó đều hoảng sợ, vội vàng chạy thoát thân không kịp chọn đường.

Trong tối tăm, Dương Khai phảng phất cảm ứng được một tin tức, một tin tức do Kim Thân mang đến: tiêu diệt ý thức của Dương Khai, cưỡng chiếm thân thể này!

Dương Khai đâu chịu đáp ứng? Mặc dù không cách nào nhúc nhích, cũng cố gắng duy trì ý thức thanh minh, tuyệt không để Kim Thân cưu chiếm tổ chim khách. Kim Thân cũng không sợ, một lần nữa làm nát bấy xương cốt của Dương Khai, tra tấn thần kinh của hắn, khiến hắn ngất đi.

Một bên là Ngạo Cốt Kim Thân, một bên thân có bất khuất chi hồn. Ai thắng ai phụ, không đến cuối cùng căn bản không cách nào thấy rõ ràng.

Dương Khai biết rõ, lần này là thật sự sống còn, không giống như khiêu chiến tỷ thí với các sư huynh đệ trong tông. Nếu không vượt qua được, thì trên đời này sẽ không còn người tên là Dương Khai nữa. Cho nên nhất định phải cố gắng vượt qua, dù đau đến đâu cũng phải nhịn.

Ý thức của Dương Khai, lực phá hoại của Kim Thân, cả hai triển khai một cuộc chiến giằng co gian khổ. Chiến trường chính là thân thể của Dương Khai, ngươi tới ta đi, không ai nhường nhịn, tuyệt không lùi bước.

Theo thời gian trôi qua, Dương Khai chợt phát hiện loại đau đớn không thể chịu đựng nổi vậy mà chậm rãi giảm bớt, không khỏi tinh thần đại chấn, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Điều này cũng dễ hiểu. Kim Thân làm nát bấy xương cốt của Dương Khai sau đó lại lần lượt tu bổ. Trong quá trình phá rồi lại lập này, đã khiến thân thể của Dương Khai mang yếu tố của Kim Thân. Khung xương của Dương Khai càng ngày càng mạnh, mà năng lượng của Kim Thân càng ngày càng thấp. Sự chênh lệch này khiến đau đớn tự nhiên giảm bớt rất nhiều. Một khi đợi đến lúc Kim Thân hoàn toàn dung nhập vào cơ thể Dương Khai, trận chiến này sẽ chấm dứt.

Cán cân thắng lợi dần dần nghiêng về phía Dương Khai. Đau đớn không thể chịu đựng nổi chậm rãi chuyển thành có thể chịu đựng, lại chuyển thành ngứa ngáy khó nhịn, lại chuyển thành khoan khoái dễ chịu vô cùng. Loại cảm giác này giống như thể hồ quán đỉnh, khiến toàn thân hàng tỉ lỗ chân lông đều không kìm lòng được thư giãn ra.

Phát giác trong cơ thể Kim Thân còn một tia dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, Dương Khai tức giận mắng một tiếng, trong ý thức nhất cổ tác khí xông tới nghiền áp nó.

Trong cơ thể cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Bên tai phảng phất vang lên một tiếng thở dài. Tiếng thở dài này ẩn chứa sự vui mừng, còn có một tia như trút được gánh nặng.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 147: Chính Thức Truyền Thừa Chi Địa

Chương 146: Nhiếp Vịnh Đã Chết

Chương 145: Ba Phái Hợp Lực