» Chương 6: Bảo mã xứng tốt yên, mỹ nữ tặng anh hùng

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 4, 2025

**Chương 06: Bảo mã xứng tốt yên, mỹ nữ tặng anh hùng**

Cập nhật lúc 2012-10-19 18:35:37 số lượng từ: 2127

Một mực trên mặt đất lẳng lặng nằm hơn một canh giờ, Dương Khai mới đứng dậy. Vừa rồi màn giày vò kia đã vét sạch tất cả khí lực của hắn.

Hồi tưởng lại một canh giờ trước từng ly từng tý, Dương Khai giống như đặt mình trong cảnh trong mơ, thật sự có chút không dám tin đây đều là thật.

Lén lút bấm véo chính mình một bả, cảm giác có chút đau.

“Đến cùng chuyện gì xảy ra, cái kia bản Hắc Thư vậy là cái gì địa vị?” Dương Khai thì thào tự hỏi, có chút lý không rõ đầu mối.

Đợi đến lúc tĩnh tâm lại, Dương Khai lập tức phát hiện mình có chút không quá giống nhau. Vốn dĩ hắn ba bữa cơm không no, mỗi năm ngày còn phải chịu một trận đòn hiểm, thể cốt vẫn luôn rất yếu. Nhưng giờ đây, Dương Khai lại tinh tường phát giác được trong xương cốt mình ẩn chứa bừng bừng sinh cơ. Một luồng năng lượng ấm áp từ trong mà phát ra, có một loại khoan khoái dễ chịu không nói nên lời.

Hơi chút động đậy, trong cơ thể xương cốt vậy mà truyền đến một hồi lách cách thanh thúy dễ nghe, coi như có thể tấu nên một khúc tuyệt âm. Hơn nữa trên người cũng không đau, những chỗ bị Chu Định Quân đả thương hôm nay cũng như đã khỏi hẳn.

Phát giác được điểm này, Dương Khai tranh thủ thời gian xắn tay áo, vén quần áo cẩn thận xem xét một phen. Hắn phát hiện trên người vốn là xanh một miếng tím một khối thương thế đã toàn bộ biến mất, thậm chí những vết thương cũ cũng có dấu hiệu khỏi hẳn.

Chỉ có điều vẫn gầy còm như củi!

Đưa tay tại những chỗ vốn là có thương thế khẽ xoa, lớp da chết tuôn rơi xuống, lộ ra lớp da non mới bên trong. Mặc dù không giống hài nhi mới sinh, nhưng so với trước kia thì khỏe mạnh hơn rất nhiều.

“Tê…” Dương Khai hít ngược một hơi khí lạnh, hồn nhiên không nghĩ tới Kim Thân khô lâu dung nhập vào cơ thể mình lại có năng lực khôi phục mạnh mẽ đến thế!

Cảm nhận thêm về thực lực của mình, hắn phát hiện vẫn chỉ là Tôi Thể tầng ba, không có biến hóa. Phát hiện này cũng khiến Dương Khai không khỏi có chút thất vọng.

Những điển cố giang hồ, bí mật của tiền bối, Dương Khai từ nhỏ đã nghe nhiều thấy nhiều, biết rõ trên đời này có rất nhiều người phúc trạch thâm hậu ngẫu nhiên đạt được kỳ ngộ, từ nay về sau cá chép hóa rồng, thành tựu uy danh vô thượng.

Nhưng đó dù sao chỉ là câu chuyện mà thôi. Người thực sự có thể đạt được kỳ ngộ mà thay đổi cuộc đời tầm thường, khắp thiên hạ lại có mấy người? Những tiền bối cao nhân thực lực càng cường, càng không nỡ để cả đời tu vi của mình theo đất mà chôn vùi. Họ luôn tìm được truyền nhân y bát vào lúc lâm chung. Cho nên, việc nhảy xuống vực, chui vào sơn động mà gặp được kỳ ngộ cơ bản là không thể xảy ra.

Nhưng việc này lại đang xảy ra trên người hắn. Cuốn Hắc Thư thần bí kia nhất định là có lai lịch lớn, Ngạo Cốt Kim Thân cũng không phải lời nói suông của thổ địa gia – không giống bình thường.

Đây có thể nói là kỳ ngộ của hắn, cũng có thể nói là kết quả tất yếu.

Bốn câu cuối cùng trên trang đầu của Hắc Thư đã viết rõ ràng: Ngạo Cốt Kim Thân, Bá Giả hoành lan, bất khuất chi hồn, mới có thể hàng chi!

Nếu như Hắc Thư không phải bị hắn đạt được, mà là bị người khác lấy đi, tuyệt đối không cách nào nhìn trộm được huyền bí trong đó, chỉ biết bị cho là rác rưởi bẩn thỉu mà thôi. Chính vì bị hắn nhặt được, dưới đầu gối một năm, cảm nhận được sự bất khuất cùng cứng cỏi trong cơ thể mình, bí mật của Hắc Thư mới hiển hiện ra hôm nay.

Nói cách khác, lần này thực sự là kỳ ngộ của hắn, nhưng là kỳ ngộ đạt được thông qua năng lực của chính mình. Nghĩ tới đây, Dương Khai lập tức một hồi khoan khoái dễ chịu, bởi vì cái gọi là “Bảo mã xứng tốt yên, mỹ nữ tặng anh hùng”…

“Hắc Thư đâu rồi.” Dương Khai bỗng nhiên nhớ tới bảo bối được mình gối đầu một năm, không khỏi vội vàng tìm kiếm, nhưng lại không thấy đâu nữa.

Đang lo lắng, trong cơ thể như ẩn ẩn có động tĩnh. Sau một khắc, Hắc Thư liền đột ngột xuất hiện trước mắt Dương Khai, rơi xuống đất.

Dương Khai ngạc nhiên, đưa tay nhặt lên, chau mày suy tư một lát. Tâm niệm vừa động, Hắc Thư duỗi ra khỏi tay, biến mất không thấy gì nữa. Lại khẽ động, Hắc Thư lại xuất hiện.

Cảnh này phảng phất như múa ảo thuật, nhưng sắc mặt Dương Khai lại ngưng trọng vô cùng. Bởi vì hắn thực sự cảm nhận được, Hắc Thư có thể theo ý niệm của mình mà thu nhập vào cơ thể.

“Cái bản Vô Tự Hắc Thư chất liệu chẳng lẽ lại… Là Trấn Hồn Thạch!” Dương Khai nói ra miệng, thiếu chút nữa khiến mình giật mình.

Trấn Hồn Thạch à! Đây chính là thuộc về nghịch bảo trong truyền thuyết.

Chỉ có tại những nơi có hàng tỉ âm hồn tụ tập, thâm uyên cửu âm không thấy mặt trời, hấp thu vô số sinh linh chi lực mới có cơ hội hình thành loại đá kỳ dị này.

Có câu cổ xưa đồn đãi nói về loại vật này.

Một tấc vuông tối sầm thạch, đồ thán vạn vạn dặm, sinh linh không thể gần, tấc cỏ mơ tưởng sinh!

Lời này có chút khuếch đại, một khối Trấn Hồn Thạch lớn một tấc vuông, sao có thể đồ thán được vạn vạn dặm lãnh thổ? Nhưng quá trình hình thành loại đá kỳ lạ này xác thực tàn nhẫn và huyết tinh. Phàm là sinh mạng tới gần nó, đều sẽ ngã xuống ngay lập tức.

Và nó hình thành cũng vô cùng dài dằng dặc, ngắn thì mấy ngàn năm, lâu thì trên vạn năm.

Quá trình hình thành tạm không truy cứu, nhưng một khi Trấn Hồn Thạch hình thành, đó chính là vô thượng chí bảo. Bởi vì thứ đồ vật này có năng lực rất kỳ lạ, đó là có thể được người thu nhập vào cơ thể, nhưng lại có thể mở ra một không gian đặc biệt trong đá. Không gian này có thể lớn có thể nhỏ, dùng để cất giữ đồ vật là không thể tốt hơn.

Dương Khai mặc dù chỉ là đệ tử Thí Luyện của Lăng Tiêu Các, thân phận hèn mọn, nhưng kiến thức của hắn không kém. Huống chi truyền thuyết về Trấn Hồn Thạch đã lưu truyền nhiều năm như vậy, ai cũng nghe qua cả.

Vừa lấy được Hắc Thư, Dương Khai còn chưa nghĩ tới tầng này. Nhưng giờ đây, thấy nó có thể được mình thu vào cơ thể, lại liên tưởng đến Kim Thân khô lâu thoát ra từ trang sách, hắn còn có thể không nhận ra chất liệu của Hắc Thư sao?

Dương Khai tại chỗ đã đổ mồ hôi.

Trấn Hồn Thạch thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đã sớm tuyệt tích hậu thế. Lại không ngờ mình vậy mà có thể gặp được một khối, hơn nữa lại lớn đến như vậy!

Câu nói trong truyền thuyết chỉ nói về Trấn Hồn Thạch lớn một tấc vuông. Mặc dù chỉ lớn như vậy, đó cũng là giá trị liên thành rồi. Nhưng trước mắt mình, nó lại được người chế tác trở thành một bản Vô Tự Hắc Thư, dài một thước, dày ba tấc!

Giá trị này… Không thể đánh giá!

Việc này nếu truyền ra ngoài, đừng nói một cái Lăng Tiêu Các, ngay cả cả Đại Hán vương triều, chỉ sợ đều trong một đêm bị người san bằng.

Dương Khai không khỏi cảm giác trên tay nóng hổi, trong lòng kinh hãi nhưng cũng không quên lau mồ hôi. May mắn thứ này có thể thu vào trong cơ thể, nếu không phiền toái sẽ lớn hơn rất nhiều.

Mang theo nghịch bảo như thế, Dương Khai không dám không cẩn thận. Vội vàng như làm trộm, đóng cửa phòng lại, trốn trong phòng một lòng đập thình thịch.

Dương Khai hưng phấn khôn tả, nhưng lại lo sợ bất an.

Thực lực của mình bây giờ thấp như vậy, làm sao có thể giữ được bảo vật quý giá bậc này? Tuy nói Vô Tự Hắc Thư có thể được thu vào trong cơ thể, không lo bị lộ, nhưng Dương Khai tóm lại là trong lòng không có ngọn nguồn.

Chỉ có tu luyện, chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể giữ được đồ vật của mình! Nhớ tới ba năm trước đây tao ngộ, ánh mắt sợ hãi của Dương Khai dần dần tỉnh táo lại.

Chính mình ngàn dặm xa xôi, lang bạt kỳ hồ đi tới Lăng Tiêu Các này, không phải là vì tu luyện sao?

Đã mình đã nhận được Vô Tự Hắc Thư, không ngại liền từ nó mà ra tay. Trang đầu của Hắc Thư cho mình Ngạo Cốt Kim Thân. Tuy nhiên không biết nó rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng nghĩ đến tuyệt đối sẽ không tệ. Hơn nữa Hắc Thư còn có nhiều trang sách như vậy, chẳng lẽ lại chỉ có một bộ Kim Thân?

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 126: Lam Sơ Điệp

Chương 125: Tiến Vào

Chương 124: Ba Phái Quyết Định