» Chương 12: Quỷ kế

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 4, 2025

**Chương 12: Quỷ kế**

Cập nhật lúc 2012-10-22 9 giờ 51, số lượng từ: 2424

Binh binh pằng pằng, một chầu đánh cho tê người. Con đường này bên trên thương hộ tuy đều là người bình thường, có thể giờ phút này vậy mà cũng bộc phát ra sức chiến đấu khiến người nghẹn họng nhìn trân trối. Những thương hộ này ít nhiều đều bị người lừa gạt tiền bạc, bình sinh vô cùng thống hận loại người này, giờ phút này đã có đối tượng để phát tiết lửa giận, đâu sẽ nương tay?

Nhất là tiểu nhị của tiệm gạo Hà thị, trên tay hai cái túi vào đầu hướng hai hán tử kia chụp xuống, vừa vặn mỗi người một cái, che kín rồi là một chầu bạo nện.

Lần này, mọi người đánh càng phát ra lăng lệ ác liệt, dù sao hai đại hán này cũng không nhìn thấy ai đang đánh mình, tự nhiên không cần lo lắng sẽ bị tính sổ.

Nhiều người sức mạnh lớn, Dương Khai chỉ làm bộ dáng, không kịp ra tay đã bị những thương hộ này chen ra.

Thật lâu sau, các thương hộ mới dần dần dừng tay, chỉ còn lại hai người đàn ông co rúm trên mặt đất, khóc thét không ngớt. Túi trùm đầu cũng bị đánh bay, Tô Mộc định thần nhìn xem, tâm kêu một tiếng “mẹ ơi”, bàn chân đều có chút căng cơ. Chỉ thấy hai người đàn ông vốn khôi ngô đến cực điểm, cao to vạm vỡ giờ phút này mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, khuôn mặt cũng sưng giống như đầu heo, thiếu chút nữa bị đánh đến cha mẹ ruột đều nhận không ra.

Xảy ra cục diện này, cũng bởi vì hai người đàn ông này bản thân không có bao nhiêu thực lực, tuy eo đeo đao kiếm, có thể cũng chỉ là làm màu mà thôi. Nếu thật là cao thủ, há sẽ quan tâm những người bình thường công kích?

Bất quá nói lại, cao thủ chân chính sao lại làm loại chuyện bẩn thỉu này?

Đánh ngã hai người này, rất nhiều thương hộ đều cảm thấy hả hê, tuy nhiên vẫn vây tụ ở một bên không chịu rời đi.

Hai người đàn ông kia phát giác mọi người sắc mặt bất thiện, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, một người trong đó gắng sức vươn tay, run rẩy chỉ về phía Tô Mộc, miệng yếu ớt hô: “Tô…”

Tô Mộc sắc mặt đại biến, nổi giận gầm lên: “Tô cái gì tô, còn muốn ta cho ngươi tô tô gân cốt?”

Dương Khai nhìn trong mắt, cười trong lòng, đi ra phía trước cất cao giọng nói: “Hai tiểu nhân hèn hạ này, cũng không biết dùng loại phương pháp này hại bao nhiêu thương hội, khiến người ta cửa nát nhà tan, thật sự là đáng giận đến cực điểm!”

Lời này của Dương Khai có chút nói quá, nhưng không chịu nổi những người ở đây đều là thương hộ, trong lúc nhất thời lại khiến người ta nảy sinh cảm giác cùng thâm thụ ảo giác. Tiểu nhị của tiệm gạo Hà thị càng là nhổ một bãi: “Phi, chết không có gì đáng tiếc đồ thối nát, lại dám đến tiệm gạo của ta giương oai.”

Tiểu nhị chỉ là phát tiết cơn giận mà thôi, đâu biết Dương Khai lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, loại người này thật sự là chết không gì đáng tiếc, vị sư đệ này, không bằng ngươi một mình ta một người, mỗi người một đao giết, để bọn chúng về sau đừng bao giờ làm xằng làm bậy nữa, coi như là thay trời hành đạo.”

Lời vừa nói ra, đám người đứng ngoài xem phải sợ hãi, hai người đàn ông ngã xuống đất càng là trán thẳng đổ mồ hôi lạnh, hoảng sợ nhìn Dương Khai, bọn hắn tuyệt đối không nghĩ đến thiếu niên thân đơn thể mỏng này vậy mà lại có một trái tim tàn nhẫn như thế.

Tô Mộc càng là trừng lớn mắt nhìn Dương Khai, muốn xem xem hắn có phải đang nói đùa không, nhưng Dương Khai vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng là muốn làm thật sự.

Nói thật, hai người đàn ông này tuy đáng giận, nhưng cũng chưa đến mức phải chết. Một câu nói kia của Dương Khai không nghi ngờ là hơi quá tàn nhẫn.

Tô Mộc lắp bắp nói: “Vị sư huynh này, làm như vậy hơi quá đáng a?”

“Quá phận?” Dương Khai nghiêm mặt lắc đầu: “Nếu hôm nay âm mưu của bọn chúng thành công, tiệm gạo của Hà lão bản chỉ sợ phải đóng cửa rồi. Tiệm gạo của Hà lão bản một khi đóng cửa, cả gia đình ông ấy phải duy trì sinh kế thế nào? Đây là muốn bức người đến bước đường cùng, giết bọn chúng đi sao lại quá mức? Phải biết rằng, một người làm một chuyện gì cũng đều phải trả giá thật lớn.”

Vốn những người thương hộ kia thấy Dương Khai đề nghị giết người, còn có chút không đành lòng. Nhưng nghe mấy câu nói đó xong, lại cảm thấy có lý, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Bất quá dù sao cho dù muốn giết người cũng không nên bọn họ động thủ, cho nên tất cả mọi người hết thảy mặc kệ. Chỉ duy nhất Hà lão bản muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Dương Khai một ánh mắt ngăn lại.

“Có thể… Có thể tuy vậy, cũng không thể tùy tiện giết người ah.” Tô Mộc là thực sự nóng nảy, sư huynh trước mắt này sao lại tâm ngoan thủ lạt, đây là hắn tuyệt đối không nghĩ tới. Vốn kế hoạch đã chuẩn bị tốt, để hai người đàn ông này ra vu oan Hà lão bản, sau đó mình ra mặt giải vây, như thế liền có thể khiến Hà lão bản cảm động đến rơi nước mắt, mục đích của mình cũng đạt được, lại không ngờ nhảy ra một sư huynh tàn nhẫn, động một chút là muốn giết người diệt khẩu.

Điều này thật sự không ổn.

Tô Mộc có thể nhìn rõ hai người đàn ông trên mặt đất đang ném ánh mắt khẩn cầu về phía mình, hy vọng mình có thể cứu bọn họ, ánh mắt kia thậm chí còn có chút uy hiếp, Tô Mộc đâu xem không hiểu ý của bọn hắn?

Đều là châu chấu bị trói trên một sợi dây, chúng ta nếu không sống khá giả, ngươi cũng đừng sống khá giả nữa, ừ, chính là loại ánh mắt đó.

Chính vào lúc này, Dương Khai cười nói: “Sư đệ, nho dùng văn loạn pháp, hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm. Đời ta người trong giang hồ, ai trên tay lại không có mấy cái nhân mạng? Chẳng lẽ sư đệ không xuống tay được? Hay hoặc là nói… Các ngươi vốn là quen biết? Cho nên mới không muốn giết?”

Tô Mộc trong lòng máy động, mạnh mẽ nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Dương Khai, đã thấy đối phương mặt hàm mỉm cười, gian xảo nhìn mình.

“Sư huynh những lời này có ý tứ gì?” Tô Mộc sắc mặt lạnh xuống, nghĩ thầm chẳng lẽ kế hoạch của mình đã bị hắn khám phá? Thế nhưng mà trước sau mình căn bản không để lộ sơ hở nào, sao lại bị nhìn thấu?

Hắn lại không biết, Dương Khai có thể nhìn thấu chỉ là bởi vì trong lúc vô tình thấy qua, đây hết thảy thật sự là một sự trùng hợp, nếu không phải cái nhếch lên kia, Dương Khai hôm nay cũng sẽ bị lừa gạt qua.

Hà lão bản làm người khôn khéo, nghe ra lời nói của Dương Khai có hàm ý khác, cũng không khỏi hồ nghi hỏi: “Tiểu huynh đệ, đây là nói cái gì cứ nói ah.”

Lời của Dương Khai hơi có chút nhằm vào Tô Mộc, Hà lão bản sao nhìn không ra?

Dương Khai lắc đầu không đáp, càng không nói ra, chỉ là vẫn nhìn Tô Mộc: “Sư đệ, ta thấy ngươi cũng là người dũng cảm quả quyết, có thể hôm nay thay trời hành đạo, tạo phúc quê nhà vì sao do dự không tiến? Huống chi, còn có sư huynh ta cùng ngươi cùng một chỗ, ngươi đang sợ cái gì?”

“Ta sợ cái gì?” Tô Mộc ha ha cười cười, da mặt có chút run rẩy, phảng phất lẩm bẩm: “Ta sợ cái gì? Không phải là giết người sao? Ai không có giết qua nha.”

Giống như thừa nhận mình chưa từng giết người ngay trước mặt Dương Khai là thấp một đầu vậy.

Rốt cuộc là tâm tính thiếu niên, bị Dương Khai kích động như vậy, Tô Mộc lập tức không cách nào xuống đài rồi.

Hung ác nhẫn tâm, Tô Mộc mặt lộ vẻ sát cơ nhìn hai hán tử ngã xuống đất, hai người kia tiếp xúc ánh mắt của Tô Mộc, đã biết rõ mọi chuyện sẽ hỏng bét, tiểu tử này bị người lừa dối xoay quanh, đã thần trí mơ hồ rồi.

“Sư đệ, chúng ta lên đi.” Dương Khai tiếp tục thổi gió lạnh.

Tô Mộc từng ngụm từng ngụm thở phì phò, chậm rãi gật đầu.

Hai hán tử vừa thấy thế trận này, lập tức biết rõ tình huống không ổn rồi, tính mạng có thể lo, người hán tử vừa rồi đang được nâng kia đâu còn nhịn được? Lúc này liền nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Tô Mộc nói: “Tô Mộc, ngươi tiểu nhân bội bạc này, đã nói để huynh đệ ta hai người đến tiệm gạo Hà thị náo loạn một hồi, ngươi lại đến thay Hà lão bản giải vây, lấy lòng hắn, hôm nay còn muốn ra tay với huynh đệ ta, ngươi đồ vật heo chó không bằng, rác rưởi lớn lên trong đống bã.”

“Ngươi nói láo!” Trước mặt mọi người bị người vạch trần bộ mặt tiểu nhân, Tô Mộc cũng là thẹn quá hóa giận.

“Hừ hừ!” Đại hán kia cười lạnh không ngớt, lại không muốn động chạm vết thương trên mặt, không khỏi lại kêu ai oán bịt miệng, hít hà rút hơi lạnh, giữ vững tinh thần nói: “Các vị lão các thiếu gia, hôm nay huynh đệ ta đến tiệm gạo Hà thị tìm phiền toái, tất cả đều là chủ ý của tiểu tử này. Hắn để mắt đến con gái của Hà lão bản, không biết sao người khác chướng mắt hắn, cho nên mới nghĩ ra cái ý đồ xấu này.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 240: Ngươi Làm Sao Làm Được

Chương 239: Thế Cục Biến Hóa Quá Nhanh

Chương 238: Thùy Tại Đương Gia Tố Chủ