» Chương 55:Trà Hảo Nhân Canh Hảo

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 4, 2025

Chỉ là hắn rốt cuộc vì sao lại tìm đến mình đây? Hồ Mị Nhi tuy không tin lời tỷ tỷ nói, trong nội tâm kỳ thật cũng có chút ít nghi hoặc.

Thấy nàng biểu lộ này, Hồ Kiều Nhi sâu kín thở dài: “Khăng khăng một mực, sớm muộn gì gặp nhiều thua thiệt.”

Hồ Mị Nhi tức giận nói: “Không thèm nghe ngươi nói nữa, hắn tìm ta đích thị là có chuyện quan trọng hơn, ta đi hỏi một chút.”

Đang định đứng dậy, lại bị tỷ tỷ một tay đè lại. Hồ Kiều Nhi mị nhãn khẽ chuyển, hì hì cười nói: “Tiểu muội, ta với ngươi đánh cược thế nào?”

“Đánh cược gì?” Hồ Mị Nhi thần thái nghi hoặc.

“Tựu đánh cược hắn có phải là ngụy quân tử! Nếu như hắn đúng như lời ngươi nói, vậy chắc chắn có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Nếu như hắn không phải, vậy đừng trách tỷ tỷ tâm ngoan thủ lạt rồi!” Hồ Kiều Nhi nói xong, trong mắt lập tức lập lòe ánh sáng âm u lạnh lẽo.

Nhiều năm như vậy, Hồ Mị Nhi ở bên ngoài hô phong hoán vũ, sở dĩ còn có thể giữ thân trong sạch, cũng có hơn phân nửa công lao là nhờ vị tỷ tỷ này. Những kẻ tâm hoài bất chính muốn cưỡng bức Hồ Mị Nhi, luôn chết không rõ nguyên nhân.

Đối với thủ đoạn của vị tỷ tỷ này, Hồ Mị Nhi hiểu rõ hơn ai hết. Vừa nhìn thần thái của nàng, chỉ biết đích thị là đang ấp ủ chủ ý xấu gì.

“Tỷ tỷ ngươi muốn làm gì?” Hồ Mị Nhi kinh hô.

“Ngươi xem kỹ là được, hừ!” Hồ Kiều Nhi vung tay lên, một đoàn hào quang mờ mịt lập tức bao phủ thân thể muội muội. Chợt, thân thể Hồ Mị Nhi dần dần ảm đạm, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

“Tỷ tỷ ngươi đừng xằng bậy!” Hồ Mị Nhi dùng sức gõ không khí, nhưng không một tiếng động nào truyền đi. Nàng thậm chí không ra khỏi phạm vi một trượng dưới chân, chỉ có thể nhìn mọi thứ trong phòng, không khỏi vội vàng.

Ngoài cửa, Dương Khai đợi sau nửa ngày cũng không thấy Hồ Mị Nhi mở cửa, cũng bất đắc dĩ thở dài.

Xem ra ngày đó là thật đã đắc tội nàng. Nàng tức giận cũng đương nhiên, đổi lại bất kỳ nữ nhân nào, bị ngươi nói những lời kia, chỉ sợ cũng sẽ không bình tĩnh đối đãi.

Được rồi, Dương Khai vốn không ôm kỳ vọng gì, tới đây chỉ là thử xem mà thôi. Bây giờ thấy người ta không muốn đáp lời mình, tự nhiên không tốt cưỡng cầu.

Đang định rời đi, trong phòng lại truyền đến tiếng Hồ Mị Nhi: “Ngươi vào đi.”

Dương Khai khẽ giật mình, trầm ngâm một lát rồi cũng đẩy cửa đi vào.

Vào phòng đóng cửa lại, mọi tiếng huyên náo ngoài cửa đột nhiên biến mất vô tung, chỉ còn lại sự an bình yên tĩnh.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện gian nhà gỗ này lớn nhỏ tương tự gian Tô Nhan ở, chỉ có điều bài trí bên trong tốt hơn Tô Nhan nhiều. Phòng của Tô Nhan không có gì, chỉ là nhà gỗ đơn thuần, giống như bản thân nàng trong trẻo lạnh lùng.

Còn ở đây, đã có một bàn, hai ghế dựa, thậm chí còn có một tấm giường hương, trên giường hương treo duy trướng màu hồng phấn, mỏng như cánh ve, trên giường còn có một chiếc gối đầu nhỏ xinh. Trong phòng tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của con gái.

Nơi này và chỗ Tô Nhan ở, căn bản là hai thế giới khác biệt.

Hồ Kiều Nhi cười dịu dàng ngồi bên bàn, đối diện hướng Dương Khai đi vào. Đôi mắt vũ mị kiều diễm ướt át, dùng ánh mắt là lạ nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng còn chứa đựng một tia mỉm cười không rõ ý tứ, trên khuôn mặt đỏ ửng đóa đóa, rất mê người.

Hai cánh tay ngọc của nàng để lộ ngoài, làn da phấn nộn như da em bé trắng sáng lấp lánh. Nàng đi đôi guốc gỗ, những ngón chân nhỏ xinh lộ ra ngoài. Móng chân không biết bôi thứ gì, hiện ra màu đỏ tím, lộ ra vẻ hoang dã vũ mị.

Dương Khai xem trong lòng nhảy dựng. Không biết vì sao, hôm nay Hồ Mị Nhi giống như đặc biệt mê người, có mị lực hơn nhiều so với mấy ngày trước nhìn thấy nàng.

Nhưng nụ cười của nàng lại khiến Dương Khai xấu hổ, cho rằng đối phương đang mỉa mai mình.

Lúc này, trên bàn tay nhỏ nhắn thon dài của Hồ Mị Nhi, đang nắm một chiếc quạt vải tròn dẹp. Nàng dáng vẻ ngàn vạn đang quạt cho mình, từng sợi mái tóc theo gió bay phấp phới, thêm phần lười biếng cao quý.

Trên mặt quạt thêu một bức cung nữ đồ. Cung nữ này dáng người xinh đẹp đầy đặn, làm ra tư thế mê người. Quần áo nếu như thêu ít hơn nữa, thì phải là một bức **.

Dương Khai nhìn thoáng qua, thầm nghĩ nữ nhân này quả nhiên táo bạo, bên cạnh nữ tử sợ rằng nhìn một cái đều xấu hổ muốn chết, nàng lại dám cầm quạt gió, quả thật không phải người bình thường.

Chỉ có điều… Hơn nửa tháng không gặp, Hồ Mị Nhi sao lại thay đổi lớn như vậy?

Tuy nàng nhìn chằm chằm mình, nhưng Dương Khai không chút nào e sợ. Một bên đi đến bên cạnh nàng, một bên hai mắt đối diện, không có nửa phần lùi bước. Thái độ khó coi của Hồ Mị Nhi ngày đó hắn đều thấy rõ, chẳng khác nào nắm được thóp của nàng. Bây giờ đối diện nàng, Dương Khai sao có thể khiếp đảm?

Bị hắn nhìn như vậy, Hồ Kiều Nhi giả trang Hồ Mị Nhi cảm thấy có chút không chịu nổi, thầm nghĩ người này thật đúng là gan to mật lớn, nào có ai lại nhìn mỹ nữ như vậy? Cũng không biết né tránh đi, quả nhiên là không hiểu phong tình.

Bất quá… Ánh mắt của hắn rất thanh tịnh, không có chút nào dâm tục.

Đi đến bên cạnh bàn, Dương Khai ôm quyền nói: “Mị nhi cô nương, hơn mười ngày không gặp, càng lúc càng mê người.”

Lời này khiến Hồ Kiều Nhi khanh khách cười không ngớt, nói: “Ngươi cũng biết khen người đấy à?”

Chuyện của Dương Khai, Hồ Mị Nhi đã kể hết cho nàng nghe, cho nên Hồ Kiều Nhi biết phải ứng phó thế nào, cũng không lo lắng mình sẽ lộ tẩy.

Dương Khai cười một tiếng: “Ta nói thật mà thôi.”

Vừa nói, vừa không khách khí ngồi đối diện nàng, trong lòng cũng nhẹ nhõm. Xem ra nữ nhân này cũng không có giận mình, như vậy dễ xử lý hơn nhiều.

“Mị nhi cô nương, lần này ta đến…” Dương Khai định nói thẳng mục đích của mình, như vậy cũng có vẻ chân thành hơn.

“Trước đừng vội nói chuyện.” Hồ Kiều Nhi buông quạt vải, yểu điệu đứng dậy, nhắc ấm trà trên bàn, đi đến bên cạnh Dương Khai thay hắn châm một ly nói: “Ngoài trời nóng, uống một ngụm trà thấm giọng, nghỉ ngơi một lát rồi nói sau không muộn.”

“Cũng được!” Dương Khai nhẹ gật đầu, hưởng thụ sự ôn nhu của đối phương, nâng chén trà lên uống một ngụm, thần sắc đột nhiên có chút cổ quái.

Hồ Kiều Nhi trở lại chỗ ngồi của mình, hai tay chống má, ung dung nhìn hắn nói: “Dương sư đệ thấy trà này thế nào?”

Dương Khai trong lòng nghĩ chuyện khác, ngước mắt nhìn Hồ Kiều Nhi có ý sâu xa một cái, lúc này mới nói: “Lá trà này bẹp như chưởng, tiêm thẳng tắp, màu xanh biếc, đầu lá mờ mịt đóa đóa, đúng là hàng thượng hạng.”

Hồ Kiều Nhi nghe sững sờ, kinh ngạc nhìn Dương Khai: “Ngươi hiểu?”

Ngay cả chính cô ta cũng không hiểu, chỉ là lấy ra uống mà thôi, lại không ngờ Dương Khai lại nói đạo lý rõ ràng như vậy. Nàng sao không kinh ngạc?

Dương Khai lắc đầu: “Hiểu sơ, không tinh thông.”

“Vậy ngươi thấy trà này so với ta thế nào?” Hồ Kiều Nhi nhìn Dương Khai, thở khí như lan. Dù cách một cái bàn, Dương Khai cũng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, ngọt như suối trong khe núi, thanh liệt như rượu lâu năm trăm tuổi, khiến người ta dư vị vô cùng.

Không khỏi, Dương Khai đột nhiên cảm thấy hô hấp dồn dập hơn nhiều, máu cũng từ từ bắt đầu lưu chuyển. Hầu như bật thốt lên nói: “Trà tốt hơn người rất nhiều.”

“Khanh khách…” Hồ Kiều Nhi cười trang điểm xinh đẹp, trước ngực chấn động.

Dương Khai mắt chăm chú vào sự đầy đặn cực đại kia, hầu kết không nhịn được bỗng nhúc nhích.

Hồ Kiều Nhi hữu ý vô ý cầm lấy quạt vải, che xuân quang trước ngực, lại cố ý đưa bức cung nữ mặc hở hang kia đối diện hắn. Sắc mặt Dương Khai lập tức có chút đỏ.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 297: Chết Dưới Hoa Mẫu Đơn

Chương 296: Diêm Dúa Lẳng Lơ Nữ Tử

Chương 295: Cái Này Là Địa Phương Nào