» Chương 56: Thăm Dò
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 4, 2025
Nhìn thấy một màn này, bị giam cầm Hồ Mị Nhi lập tức hét lớn: “Tỷ tỷ ngươi xấu!”
Nhưng tiếng la của nàng sao có thể truyền đi ra ngoài? Nàng nhanh chóng túa mồ hôi cũng không thể làm gì. Quá hèn hạ! Dùng thực lực của tỷ tỷ, muốn đùa bỡn một gã võ giả chỉ có Thối Thể cảnh, quả thực là dễ dàng.
Nếu là bình thường trao đổi, Hồ Mị Nhi cảm thấy Dương Khai chắc chắn không để lộ gì xấu hổ. Nhưng nếu là tỷ tỷ ngấm ngầm dùng thủ đoạn gì, vậy cũng không nói trước được.
Trong phòng, Hồ Kiều Nhi đột nhiên lại đứng lên, từng bước một tiến đến hương trên giường, ngoái đầu nhìn lại cười nói: “Ngươi chờ một chút, ta lấy món đồ cho ngươi.”
“Tốt.” Dương Khai nhíu mày, hắn ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào lại không nói ra được.
Đi đến hương bên giường, Hồ Kiều Nhi khom người, nửa quỳ trên giường lục lọi. Quần áo đơn bạc căn bản không che được phong tình vạn chủng của nàng, ôm sát thân thể, bọc lấy vòng mông đầy đặn của nàng, vung cao, phô bày sức hấp dẫn không gì sánh kịp.
Tim Dương Khai đập nhanh hơn, cổ họng có chút bốc hỏa.
Thật lâu, Hồ Kiều Nhi vẫn giữ nguyên tư thế mê người này. Trong lúc đó, một tiếng duyên dáng gọi to theo nàng hô lên.
“Thế nào?” Dương Khai biến sắc, vội vàng xông lên phía trước.
Đúng lúc này, Hồ Kiều Nhi từ trên giường lùi ra, bước chân lảo đảo, trực tiếp ngã vào ngực Dương Khai, gắt gao ôm lấy hắn.
Hai người va chạm, không hiểu sao lại đồng loạt ngã xuống giường.
Hồ Kiều Nhi ở trên, Dương Khai ở dưới. Thân thể mềm mại nóng bỏng vào lòng, cổ họng Dương Khai càng khô ráo hơn. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc và đôi môi ướt át kiều diễm, Dương Khai cưỡng chế dục vọng trong lòng, mở miệng nói: “Làm sao vậy?”
“Có côn trùng!” Hồ Kiều Nhi diễn trò làm nguyên bộ, diễn xuất cũng khá tốt. Hai bàn tay nhỏ bé níu lấy quần áo Dương Khai không buông, vẻ mặt chim sợ cành cong.
Dương Khai không nhịn được cười: “Ở chỗ nào?”
“Chỗ đó…”
Theo hướng chỉ dẫn của Hồ Kiều Nhi, Dương Khai quả nhiên thấy một con côn trùng bò chậm rãi. Hắn thầm nghĩ phụ nữ quả nhiên thú vị, đã là võ giả rồi, chỉ là một con côn trùng cũng có thể làm nàng sợ hãi đến vậy. Hắn vươn tay, bóp chết nó, sau đó vỗ vỗ vai nàng: “Không sao rồi, đã bị ta giết chết.”
“Chắc chắn còn có…” Hồ Kiều Nhi được một tấc lại muốn tiến một thước, vừa nói vừa quay đầu nhìn quanh. Những sợi tóc bay quét trên gò má và miệng Dương Khai. Tâm trạng vừa bình phục của Dương Khai lại bị trêu chọc.
“Không còn nữa.” Dương Khai cảm thấy vậy không ổn. Nếu bây giờ có người xông vào thấy hắn và Hồ Mị Nhi thế này, thật sự là dùng hết nước Tam Giang Ngũ Hồ cũng rửa không sạch.
“Thật không còn rồi?” Hồ Kiều Nhi trong mắt lóe lên chút kinh ngạc. Không ngờ Dương Khai lại thật sự có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đối với mình giở trò.
Vừa rồi nếu Dương Khai thật sự động thủ, thì chắc chắn là kết cục gãy tay gãy chân.
Tuy trong lòng không cam, Hồ Kiều Nhi lại không kiên trì, mà dịu dàng ngoan ngoãn bò lên khỏi người Dương Khai.
Dương Khai cũng ngồi dậy, có chút không ý tứ ngẩng đầu nhìn Hồ Mị Nhi, thấy nàng cũng đỏ bừng mặt, khập khiễng ngồi xuống bên cạnh mình.
“Chân ngươi sao vậy?” Dương Khai nghi vấn.
“Vừa rồi té ngã lúc hình như bị trật.” Hồ Kiều Nhi một kế không thành, lại dùng kế khác. Nàng nghĩ thầm hôm nay bà cô này sẽ hi sinh một phen, nhất định phải móc trái tim ngươi ra, xem xem rốt cuộc là đen hay hồng.
“Ta xem xem…” Dương Khai ngồi xổm xuống, cầm một chân Hồ Kiều Nhi tỉ mỉ xem xét. Hắn phát hiện mắt cá chân nàng quả thật hơi sưng đỏ, rõ ràng là thật sự bị thương.
Không phải thật làm bị thương rồi. Để thăm dò Dương Khai, lần này Hồ Kiều Nhi hi sinh không nhỏ.
Dương Khai cũng không kiêng kỵ gì. Dù sao Hồ Mị Nhi cũng không phải quá quan tâm lễ tiết. Trước kia nàng hấp dẫn hắn như vậy, bây giờ hắn cầm chân nàng thì có ngại gì?
“Ngươi đừng lộn xộn!” Dương Khai dặn dò một tiếng, sau đó sờ tay vào ngực, lấy ra một lọ đan dược.
Đây là một bình Lăng Tiêu Các ngưng huyết trừ ứ cao. Cầm ra xong, Dương Khai động tác dừng lại, như đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, hắn mới mở miệng bình, đổ chút thuốc dán ra, xoa vào lòng bàn tay, cẩn thận bôi lên chỗ sưng đỏ trên chân Hồ Kiều Nhi.
Yếu ớt chân dương nguyên khí cũng vận chuyển, giúp hóa giải dược hiệu.
Hồ Kiều Nhi không khỏi run lên, thầm nghĩ mình lần này thiệt chết rồi! Nhiều năm như vậy, thân thể băng thanh ngọc khiết chưa bao giờ bị ai chạm qua. Hôm nay vì đánh cuộc với tiểu muội, bị người ôm cũng ôm, sờ cũng sờ. Hết lần này tới lần khác nàng vẫn không thể phát tác, càng không thể bắt đối phương chịu trách nhiệm.
Tuy trong lòng cảm thấy uất ức, nhưng trên thân thể lại có cảm thụ khác.
Bàn tay lớn kia nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân, thần thái chăm chú, động tác dịu dàng. Lớp chai sạn của bàn tay cọ xát lên làn da tươi mới của nàng, mang đến từng đợt tê dại.
Vẻ chăm chú của hắn trông có vẻ trầm ổn, không tương xứng với tuổi của hắn.
Theo động tác của Dương Khai, Hồ Kiều Nhi dần dần không còn suy nghĩ miên man. Trong cơ thể không ngừng tuôn ra những cảm thụ khác thường. Cảm thụ này làm nàng hoang mang ý loạn, trái tim lập tức đập loạn xạ. Trong bụng càng có một luồng nhiệt lưu, như điện giật chạy lên chạy xuống, làm nàng không kìm được kẹp chặt hai chân. Nàng sợ không kẹp chặt hai chân, luồng nhiệt lưu kia sẽ xông ra ngoài.
“Dương Khai…” Âm điệu khác thường theo Hồ Kiều Nhi hô lên. Giờ khắc này nàng ngượng ngùng đến xấu hổ vô cùng, hoàn toàn không nghĩ tới, có một ngày mình lại phát ra âm thanh như vậy.
“Ừ?” Dương Khai ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đẹp nước dịu dàng của Hồ Kiều Nhi đang nhìn chằm chằm mình. Khuôn mặt nàng đã không còn màu sắc khác, chỉ còn lại sắc hồng của sự sung huyết.
“Ngươi có muốn… làm chuyện khác không?” Hồ Kiều Nhi cắn chặt đôi môi như ruby, làm ra đòn phản công cuối cùng!
Nếu Dương Khai đồng ý, nàng có thể bỏ qua tất cả cảm thụ hiện tại, triệt để rời khỏi đây, hơn nữa sẽ không để Dương Khai sống yên!
Hắn có thể đồng ý không? Hồ Kiều Nhi hồi hộp. Hy vọng hắn đồng ý để mình giải thoát, lại hy vọng hắn từ chối. Điều này chứng minh tiểu muội không nhìn nhầm, mình cũng không nhìn nhầm! Sự hồi hộp và giằng xé này khiến nội tâm nàng bàng hoàng cực độ.
Hồ Kiều Nhi lo lắng, bị giam cầm Hồ Mị Nhi sao không lo lắng? Lúc này nàng cũng dừng tiếng kêu vô ích, chăm chú nhìn chằm chằm Dương Khai, không biết hắn rốt cuộc sẽ đưa ra đáp án gì.
Dương Khai nhìn thẳng vào Hồ Kiều Nhi, như có ý định. Trái tim nàng đều treo lên cổ họng, sợ Dương Khai nói ra một chữ ‘tốt’.
Bỗng nhiên, Dương Khai lại mỉm cười, chậm rãi thu hồi ngưng huyết trừ ứ cao, trịnh trọng cất vào ngực.
“Cô nương!” Dương Khai trầm ngâm.
“Ừ?” Hồ Kiều Nhi hồi hộp đến không phát hiện sự thay đổi trong cách xưng hô của Dương Khai.
“Vừa rồi chữa thương cho ngươi dùng ngưng huyết trừ ứ cao là một trong những vật quý báu nhất của ta. Tuy giá trị không cao, nhưng đó là minh chứng cho hơi ấm tình người mà ta cảm nhận được mấy năm qua.”
“Có ý gì?” Hồ Kiều Nhi ngây người. Mình đang hỏi hắn có muốn không, hắn nói chuyện này với mình để làm gì? Có ý nghĩa sâu xa nào sao?
Dương Khai ngồi thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống Hồ Kiều Nhi: “Ta muốn nói cho ngươi biết, ta dùng lọ thuốc dán cực kỳ quý báu này để chữa thương cho ngươi, cũng cầu xin ngươi đừng so đo sự mạo phạm vừa rồi của ta. Vở kịch khôi hài này, dừng lại ở đây thôi.”