» Chương 209: Chiến Chân Nguyên
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Converter: 2B Động
Đám người đứng ngoài xem phải sợ hãi, Đổng Khinh Hàn ngơ ngác nhìn qua Dương Khai, căn bản không nghĩ tới bốn năm không gặp, chính biểu đệ này lại hung tàn đến trình độ như vậy. Ly Hợp Cảnh tầng năm võ giả trên tay hắn chỉ kiên trì không đến ba mươi tức công phu liền ngã xuống đất không dậy nổi, hắn ngược lại một chút việc đều không có.
Đầy trời bụi đất, Dương Khai thân hình cao ngất, thần sắc lạnh lùng, khinh thường toàn trường, bễ nghễ chúng sinh.
Bạch Vân Phong cùng Phạm Hồng trên mặt hơi có chút vẻ khiếp sợ. Một lát sau, Bạch Vân Phong liếc nhìn Tào Chính Văn ngã xuống đất không dậy nổi, hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là tiểu môn tiểu phái bồi dưỡng được đệ tử, rõ ràng yếu ớt như vậy, xem ra phải bổn công tử tự mình ra tay mới được!”
Phạm Hồng kinh ngạc nhìn hắn một cái, chợt thoải mái. Bạch Vân Phong thân là Bạch gia công tử, tự cho mình rất cao. Tuy hắn không quan tâm Tào Chính Văn chết sống, nhưng nói gì thì đây cũng là đệ tử hắn chiêu mộ, xem như nửa người của Bạch gia. Bây giờ ngay trước mặt hắn bị người đánh cho tàn phế, Bạch Vân Phong há có thể đơn giản bỏ qua?
Đổi lại là mình, Phạm Hồng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Huống chi, Dương Khai còn có một bộ Huyền cấp vũ kỹ. Vừa vặn coi đây là cớ hung hăng dọn dẹp hắn một chầu, sau đó ép hỏi ra phương pháp tu luyện bộ vũ kỹ kia.
Nghĩ đến đây, Phạm Hồng không khỏi có chút ảo não, lạnh lùng liếc nhìn đệ tử Lăng Tiêu Các đang đứng sau mình. Nghĩ thầm sao vừa rồi Dương Khai không xông đến chỗ hắn ra tay chứ? Nếu đánh hắn tàn phế rồi, mình cũng có lý do xuất thủ.
“Bạch huynh, trên địa bàn của người ta ra tay, e là không tốt sao?” Đổng Khinh Hàn lo lắng Dương Khai có chút ứng phó không được, vội vàng đứng ra nói. Dù sao Bạch Vân Phong đã là Chân Nguyên Cảnh tầng một cao thủ, giữa Chân Nguyên Cảnh và Ly Hợp Cảnh, đây là một ranh giới rất lớn.
Bạch Vân Phong âm thanh lạnh lùng nói: “Địa bàn của người ta thì thế nào? Làm thương tổn đệ tử Bạch gia ta, phải trả giá đắt!”
Hắn đây là quyết tâm muốn Dương Khai đẹp mặt.
Đổng Khinh Hàn lông mày không khỏi nhíu lại, cố tình muốn giúp lại không biết nên nhúng tay thế nào. Dù sao người ngoài xem ra hắn và Dương Khai chỉ là bình thủy tương phùng. Nếu làm quá rõ ràng, e rằng sẽ bị người khác nhìn ra sơ hở. Một khi thân phận Dương Khai bại lộ, đối với hắn chỉ có chỗ hại không có lợi.
Thế lực Dương gia tuy lớn, nhưng kẻ địch nhiều lắm. Dưới đời này không biết có bao nhiêu người thù hằn Dương gia.
Đang lúc lưỡng nan, thấy Dương Khai lén lút nháy mắt ra dấu cho hắn. Đổng Khinh Hàn trong lòng vừa động, không nói thêm gì nữa.
Bạch Vân Phong chậm rãi bước về phía Dương Khai, vừa đi vừa phân phó: “Hai vị Các lão xin ở một bên lược trận.”
“Dạ!” Lập tức có hai lão nhân trầm giọng đáp.
Bên cạnh Đổng Khinh Hàn có Thần Du Cảnh cao thủ thủ hộ, bên cạnh Bạch Vân Phong và Phạm Hồng há lại sẽ không có? Dù sao bọn họ đều là những nhân tài kiệt xuất cùng lứa trong thế lực của mình, trước khi cánh chim cứng cáp, tự nhiên phải có người bảo vệ an nguy cho họ.
“Cuối cùng cho ngươi thêm một lần cơ hội, quy thuận Bạch gia ta, giao ra bộ vũ kỹ kia, ta tha cho ngươi khỏi chết!” Bạch Vân Phong hơi ngang cái đầu, không ai bì nổi nhìn chằm chằm Dương Khai.
Dương Khai cười lạnh, nguyên khí trên người cuồn cuộn, chiến ý sục sôi.
Không cần nói nhiều, thái độ này đã thể hiện tất cả.
“Rất tốt, ta sẽ lưu ngươi một mạng, dù sao ngươi còn có giá trị!” Bạch Vân Phong nói xong thân hình bắt đầu mơ hồ, giống như bị gió thổi qua khói bụi, hư ảo mờ mịt.
Dương Khai thần sắc lạnh lùng, không dám chút nào chủ quan lơ là. Bạch Vân Phong tuy trông vẻ ương ngạnh, nhưng hắn dù sao cũng là Bạch gia công tử, thực lực lại cao hơn mình một đại cảnh giới. Đối đầu với loại người này, bất kỳ sự sơ suất nào đều là trí mạng, rất có thể sẽ bị đối phương một kích quật ngã.
Dương Khai thật ra cũng không muốn đối đầu với kẻ địch như vậy ngay bây giờ.
Nhưng nghĩ đến người này cả ngày luẩn quẩn trước lầu các của Tô Nhan, Dương Khai cũng có chút chán ngán. Mỗi người đàn ông đều coi nữ nhân của mình là độc chiếm. Tuy Bạch Vân Phong chưa từng nhìn thấy mặt Tô Nhan, nhưng vẫn khiến Dương Khai cực kỳ khó chịu.
Khói bụi kỳ dị xuất hiện sau lưng Dương Khai, khóe môi Bạch Vân Phong nhếch lên một nụ cười sâm lãnh hiện thân. Hắn nhẹ nhàng một chưởng ấn vào lưng Dương Khai, bàn tay mang theo kình đạo vô cùng, ẩn mà không phát.
Sắc mặt Đổng Khinh Hàn đột nhiên thay đổi, suýt nữa không mở miệng nhắc nhở.
Dương Khai đột nhiên quay phắt lại, bàn tay đỏ bừng, chân dương nguyên khí cực nóng trên lòng bàn tay bắn ra, phát sau mà đến trước cùng Bạch Vân Phong đối chưởng.
Gió mạnh gào thét, thiên địa năng lượng hỗn loạn, chưởng phong tàn phá. Dương Khai thân hình chấn động, trực tiếp bay ngược ra mấy chục trượng. Bạch Vân Phong lại không chút sứt mẻ, vẻ mặt vân đạm phong khinh.
Trước kia hai người mặc dù từng đối chưởng qua, nhưng lúc đó Dương Khai dùng hết tám phần lực đạo, còn Bạch Vân Phong thì vội vàng chống đỡ, cho nên mới ngang sức ngang tài.
Nhưng bây giờ Bạch Vân Phong tức giận ra tay, sao có thể so với lúc trước?
Chỉ một cú đánh, Dương Khai đã ăn chút thiệt thòi, thân thể ngã xuống đất, vội vàng đứng dậy, thần sắc ngưng trọng nhìn qua Bạch Vân Phong.
“Ly Hợp Cảnh tầng một cũng dám cùng ta động thủ, không biết tự lượng sức mình!” Bạch Vân Phong cười lạnh, thân hình lại lần nữa biến hóa. Cũng không biết đây là vũ kỹ thân pháp kỳ lạ gì, lại khiến người nhìn không thấu hư thật.
Dương Khai cắn răng, trong mắt hàn quang lóe lên, vạn phần cảnh giác động tĩnh xung quanh.
“Ngươi đề phòng được sao?” Thanh âm Bạch Vân Phong đột nhiên xuất hiện trong hư không, chợt thân ảnh hắn xuất hiện trước mặt Dương Khai ba thước. Vẫn ung dung không đếm xỉa một chưởng đánh tới.
Viêm Dương Tam Điệp Bạo!
Dương Khai không chút lưu thủ, trực tiếp sử dụng vũ kỹ mình tự tìm hiểu ra.
Sắc mặt Bạch Vân Phong hiện lên một tia thận trọng, hắn đã nhận ra sức mạnh của một kích này. Nhưng hắn thân là Bạch gia công tử, lại là Chân Nguyên Cảnh cao thủ, sao có thể lùi bước? Chẳng những không lùi, ngược lại nhanh hơn nghênh đón.
Hắn muốn dùng thái độ cường hoành và chiến lực áp đảo đánh ngã Dương Khai, cho hắn biết sự chênh lệch lớn giữa mình và hắn.
Đụng một tiếng, Dương Khai lại lần nữa lui về sau, nguyên khí toàn thân đều có chút hỗn loạn. Bạch Vân Phong vẫn thong dong, thần thái nhàn nhã, đang định mở miệng trào phúng, thần sắc đột nhiên biến đổi, không khỏi kêu rên một tiếng, vung tay bức ra một đạo chân dương nguyên khí cực nóng, chính là nguyên khí Dương Khai đánh vào thể nội hắn.
“Ba đạo biến hóa!” Bạch Vân Phong mắt lóe lên dị sắc, hoàn toàn không nghĩ tới Dương Khai này lại còn nắm giữ vũ kỹ bất phàm như vậy. Vũ kỹ này uy lực cực lớn, biến ảo khôn lường, tuyệt đối có cấp độ Thiên cấp. Vừa rồi mình sơ suất, suýt nữa bị tổn thương nặng. Nếu không phản ứng nhanh chóng bức ra ngoài cơ thể, chắc chắn phải chịu một ít tổn thương.
“Thứ tốt, đợi bổn công tử đánh ngã ngươi sau này sẽ cùng nhau nhận lấy.” Bạch Vân Phong nhe răng cười, thân thể lần nữa hóa thành một luồng khói bụi.
Thân thể Dương Khai căng cứng, càng ra sức cảm nhận biến hóa xung quanh. Đột nhiên hai mắt hắn sáng lên một đạo tinh quang, vươn tay tìm kiếm trong hư không, nguyên khí trên tay cuồng bạo, như ngọn lửa rực cháy.
Bàn tay ấn vào hư không, bộc phát mãnh liệt. Bạch Vân Phong vội vàng hiện thân, trên mặt đầy kinh ngạc và chật vật, vội vàng lùi về sau, hiểm lại càng hiểm tránh được một kích của Dương Khai.
Các cao thủ Thần Du Cảnh ở bên cạnh quan sát nhất tề kinh ngạc lên tiếng. Bọn họ tuy có thể nhìn thấu hướng đi của Bạch Vân Phong, nhưng là nhờ tu luyện ra thần thức nên mới có thể dễ dàng điều tra. Nhưng đệ tử Lăng Tiêu Các này dựa vào cái gì? Hắn chỉ có Ly Hợp Cảnh tầng một, căn bản chưa có thần thức. Chỉ giao đấu mấy chiêu đã hiểu rõ huyền bí của Bạch Vân Phong sao?
Trực giác chiến đấu này không khỏi quá cường đại một chút đi?
“Ta nói là cái gì, nguyên lai bất quá là dựa vào bí bảo uy lực!” Dương Khai khinh bỉ nhìn qua Bạch Vân Phong, cười lạnh trào phúng. Đối phương vừa rồi lại nhiều lần thi triển thân pháp kỳ diệu kia, so với cái mình tự nghĩ ra còn nhanh nhẹn biến ảo khôn lường hơn. Dương Khai vốn không nghĩ ra, hiện tại đột nhiên nhìn thấy khối ngọc bội bên hông Bạch Vân Phong chớp động ánh sáng, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Kia căn bản không phải bộ pháp gì, mà là bí bảo có tác dụng mê hoặc ánh mắt của mình mà thôi.
Sắc mặt Bạch Vân Phong đỏ lên. Nói gì thì nói, một Chân Nguyên Cảnh đối phó một Ly Hợp Cảnh mà vận dụng bí bảo quả thực hơi không đúng mực. Bị Dương Khai vạch trần sau càng thêm thẹn quá hóa giận, hừ lạnh nói: “Cho dù không có bí bảo, ngươi chẳng lẽ là đối thủ của ta sao?”
Hai chân di chuyển, trực tiếp bay vút đến trước mặt Dương Khai, tốc độ lại càng nhanh.
Bất Khuất Chi Ngao!
Đối phó với kẻ địch cao hơn mình một đại cảnh giới, Dương Khai tuyệt không hàm hồ, trực tiếp vận dụng vũ kỹ thần bí thuộc về mình này.
Nguyên khí toàn thân đột nhiên cuồng bạo trỗi dậy, tràn đầy hung thần và lệ khí không gì sánh bằng. Toàn thân hắn mặt mũi dữ tợn, trong mắt hiện ra ánh sáng khát máu và hung tàn.
Lực lượng bành trướng, đột nhiên từ thể nội hắn bộc phát. Trên người đùng đùng bốc lên một đoàn ngọn lửa màu đen.
Khoảnh khắc này, Dương Khai như tà ma giáng lâm. Toàn thân hắn bừng bừng cháy, không khí vặn vẹo. Dương Khai giơ một bàn tay, mang theo ngọn lửa vô tận, hung mãnh quét về phía Bạch Vân Phong.
Kẻ địch đột nhiên biến dạng lớn, Bạch Vân Phong mãnh liệt kinh hãi, nhận ra thực lực bạo tăng của Dương Khai hiện tại và nguyên khí nóng bỏng cực nóng. Trong khoảnh khắc liền ý thức được sự khủng bố của một kích này. Kinh hãi ngoài, không dám do dự, vội vàng vận chuyển nguyên khí trong thể nội, tế ra sát chiêu của bản thân.
“Thiên la võng!”
Giữa mười ngón tay, chân nguyên như sợi tơ ngưng kết ra. Theo ngón tay múa, lập tức đan thành một tấm lưới lớn trước mặt hắn. Tấm lưới lớn thuần túy do chân nguyên ngưng tụ này đủ sức cắt kim đoạn ngọc, độ sắc bén không kém hơn vũ khí Địa cấp thông thường.
Liệt Diễm và thiên la võng chạm vào nhau. Sợi tơ chân nguyên của Bạch Vân Phong xuyên qua Liệt Diễm mà không hư hao, thẳng hướng về phía Dương Khai trùm tới.
Dương Khai tâm niệm vừa động, năng lượng càng bành trướng hơn tuôn ra từ thể nội, nhiệt độ của Liệt Diễm lại tăng lên rất nhiều.
Mắt thường có thể thấy được, những sợi tơ kia trong một hơi thở đã bị triệt để tan chảy. Chợt Dương Khai một chưởng đánh vào vai Bạch Vân Phong.
Dương Khai và Bạch Vân Phong đồng thời lùi về sau, đều kiêng kỵ vạn phần nhìn đối phương.
Trên người Dương Khai, chậm rãi xuất hiện từng đạo vết máu nhỏ, đó là do thiên la võng vừa rồi cắt ra. Mỗi đạo sợi tơ chân nguyên đều cắt vào da thịt hắn nửa tấc, suýt nữa bị cắt rời.
Ngược lại Bạch Vân Phong lúc này cũng có chút chật vật, trên vai nóng bỏng, như bị bàn là ấn vào. Nơi đó thậm chí truyền đến mùi khét lẹt. Hắn dốc sức thúc dục chân nguyên, rất khó khăn mới hóa giải được dư uy công kích của đối phương.
“Hí!” Một đám cao thủ Thần Du Cảnh hít vào một hơi, kinh hãi vạn phần nhìn về phía Dương Khai.
Dùng Ly Hợp Cảnh đối chiến Chân Nguyên Cảnh, tuy rơi xuống một chút hạ phong, nhưng đánh thật sinh động. Tiểu tử này địa vị gì? Hơn nữa thực lực tăng lên cũng tương đương cổ quái. Vốn chỉ có tiêu chuẩn Ly Hợp Cảnh tầng một, đột nhiên nhảy đến Ly Hợp Cảnh đỉnh phong. Cùng lúc thực lực tăng lên, thần thái và khí chất của hắn cũng biến hóa rất lớn.
Nếu nói trước kia hắn chỉ là thiếu niên bình thường, nhưng bây giờ hắn rõ ràng có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Quan trọng nhất là, nguyên khí của hắn lại làm tan chảy sợi tơ chân nguyên của Bạch Vân Phong. Chẳng phải điều này nói lên, độ tinh thuần và nồng đậm của nguyên khí trong thể nội hắn, không kém chút nào so với một cao thủ Chân Nguyên Cảnh tầng một sao? Bằng không sao có thể làm được điểm này?
Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, một tay nâng lên một đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ!!