» Chương 208: Đánh Chó Không Nhìn Chủ Nhân

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Converter: 2B Động

“Hai mươi vạn lượng đã là không ít, chẳng lẽ ngươi còn chưa đủ?” Bạch Vân Phong nhíu mày, có chút không vui nhìn Dương Khai. Bọn hắn những ngày này cũng thu mua không ít vũ kỹ, nhưng chưa bao giờ ra giá cao như vậy, nếu không phải nghe nói vũ kỹ kia uy lực bất phàm, hắn sao có thể ra tay hào phóng đến thế?

Tiểu tử này có chút không biết điều! Bạch Vân Phong hừ lạnh một tiếng, ta là Bạch gia công tử, cho dù vũ kỹ kia thật sự giá trị hai mươi vạn lượng, ngươi cũng phải mười vạn lượng bán cho ta!

Đổng Khinh Hàn thấy người kia có chút tức giận, lập tức ngồi không yên, giả bộ không quen Dương Khai, ở một bên nói mát: “Tiểu tử, Đổng mỗ cũng ra một giá, hai mươi vạn lượng, thêm một lọ Đổng gia đặc chế huyền nguyên đan, thế nào?”

Bạch Vân Phong và Phạm Hồng đều hơi giật mình nhìn Đổng Khinh Hàn, không ngờ hắn lại cam lòng lấy huyền nguyên đan ra. Đây chính là địa cấp trung phẩm linh đan, tuy cấp bậc không cao, nhưng hiệu quả tuyệt đối khiến người ta thích thú. Uống một viên hỗ trợ tu luyện có thể khiến người ta tiến bộ thần tốc.

Vũ kỹ kia thực sự giá trị lớn như vậy? Đúng rồi, Đổng Khinh Hàn và Dương Khai trước đó nói chuyện không ít, chắc chắn hiểu rõ về vũ kỹ kia, nên mới cam lòng cho một lọ huyền nguyên đan.

“Hai mươi vạn lượng, thêm một kiện phàm cấp thượng phẩm bí bảo!” Phạm Hồng lúc này cũng đưa ra giá của mình.

Đổng Khinh Hàn cau mày nói: “Phạm huynh, ngươi thế này là ác ý cạnh tranh nha.”

Phạm Hồng không nói gì, Bạch Vân Phong ngược lại lên tiếng: “Đổng huynh nói vậy không đúng. Vũ kỹ kia uy lực bất phàm, mọi người đều muốn, tự nhiên phải thi triển thủ đoạn. Người trả giá cao nhất mới công bằng. Bổn công tử ra giá ba mươi vạn lượng, đồng thời thêm một kiện phàm cấp thượng phẩm bí bảo, hơn nữa còn là phòng ngự bí bảo!”

Phạm Hồng nghe vậy sửng sốt, cười khổ nói: “Bạch huynh ngươi thực sự cam lòng.”

Giá này ngay cả hắn cũng không dám đưa ra, không ngờ Bạch Vân Phong lại quyết đoán đến thế.

Đổng Khinh Hàn cũng cười nói: “Đã Bạch huynh nhất định phải có, vậy Đổng mỗ không tranh nữa. Tranh cãi nữa cũng tổn thương hòa khí.”

Bạch Vân Phong cười ha ha, chắp tay với hai người: “Khiêm nhường khiêm nhường! Chờ nơi đây xong việc, ta nhất định sẽ mời hai vị bày rượu bồi tội!”

Ba người vẫn ra giá, trò chuyện vui vẻ, xem điệu bộ này, dường như đã xác định quyền sở hữu Tinh Ngân, hoàn toàn không để ý đến ý kiến của Dương Khai.

Dương Khai cau mày, thản nhiên nói: “Ta chưa nói muốn bán bộ vũ kỹ này a?”

Nụ cười trên mặt Bạch Vân Phong lúc này cứng lại. Phạm Hồng cũng hơi ngạc nhiên.

“Ba mươi vạn lượng, thêm một kiện phàm cấp thượng phẩm phòng ngự bí bảo, chẳng lẽ còn chưa đủ để bù đắp giá trị vũ kỹ kia, tiểu tử. Đừng có “sư tử ngoạm”, nếu không có thể sẽ cả người cả của đều mất.” Bạch Vân Phong thần sắc lạnh lẽo, giọng nói lạnh băng đe dọa.

Đứng sau lưng Bạch Vân Phong, Tào Chính Văn cũng cười lạnh một tiếng: “Dương Khai, đừng làm mất mặt. Bạch công tử đưa ra giá đã đủ công bằng rồi. Ngươi còn muốn gì nữa?”

Bạch Vân Phong mở quạt, gác chân lên, ung dung nhìn Dương Khai, nhẹ nhàng quạt. Trên mặt đầy vẻ khinh thường và khinh miệt.

Đổng Khinh Hàn tiếp tục khuấy đục nước, cố ý nói: “A? Chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập những thế lực của chúng ta?”

Bạch Vân Phong và Phạm Hồng nhướng mày, cũng không khỏi nghĩ đến khả năng này.

Hai người còn chưa mở miệng, Tào Chính Văn đã lạnh lùng nói: “Bạch công tử. Lần này người này đến Lăng Tiêu Các ba năm, lại chỉ tu luyện đến Tôi Thể Cảnh tầng ba mà thôi, chỉ là đệ tử thử luyện của Lăng Tiêu Các. Loại người tư chất bình thường này, chắc chắn không có tiền đồ, chiêu vào Bạch gia chỉ làm mất mặt. Công tử nên suy nghĩ lại.”

Lời còn chưa dứt, Dương Khai đột nhiên run tay, một chén rượu trước mặt bắn ra, trực tiếp đổ vào mặt Tào Chính Văn.

Sắc mặt mọi người trên bàn đột nhiên thay đổi, đặc biệt là Bạch Vân Phong, sắc mặt càng khó coi đến cực điểm.

“Dương Khai ngươi muốn chết!” Tào Chính Văn giận dữ, định ra tay công kích, lại bị Bạch Vân Phong ngăn lại.

“Tiểu tử, đánh chó còn phải xem chủ nhân kìa.” Bạch Vân Phong lạnh lùng nhìn Dương Khai, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm “Hôm nay không cho ta một lời giải thích thỏa đáng, ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi đây.”

“Muốn giải thích?” Dương Khai sắc mặt lạnh lùng, giọng nói bình thản: “Vũ kỹ của ta là Huyền cấp, lời giải thích này có đủ không?”

Lời vừa nói ra, mọi người lại lần nữa biến sắc, ngay cả Đổng Khinh Hàn cũng ngạc nhiên tại chỗ.

Huyền cấp!

Mọi người trước đây đoán Dương Khai nắm giữ vũ kỹ có thể là Thiên cấp, nhưng tuyệt đối không ngờ lại là Huyền cấp.

Ngay cả những thế lực như Đổng gia, Bạch gia, Tử Vi Cốc cũng không có mấy bộ Huyền cấp vũ kỹ. Bất kỳ bộ Huyền cấp vũ kỹ nào cũng là bí mật bất truyền của những thế lực lớn này, không phải trụ cột tương lai của gia tộc tuyệt đối không thể tập luyện.

“Lời này là thật?” Giọng Đổng Khinh Hàn hơi run rẩy, trong lòng thầm mắng một tiếng ĐXXCM, sớm biết là Huyền cấp vũ kỹ, ta còn xem trò vui gì nữa, cùng biểu đệ đổi lấy bộ vũ kỹ này chẳng phải không có chuyện gì rồi sao. Bây giờ hay rồi, Bạch Vân Phong và Phạm Hồng hai thằng ngu cũng xen vào, chuyện này e rằng rất khó giải quyết.

“Trong Truyền Thừa Động Thiên, thực lực của ta chỉ có Khai Nguyên Cảnh tầng bảy, có thể trọng thương một con lục giai yêu thú, cấp bậc vũ kỹ này ta cũng không cần nói nhiều đi à?” Dương Khai hừ nhẹ một tiếng.

Hô hấp của vài người đều trở nên nóng bỏng, nhìn lại Dương Khai, đâu còn vẻ khinh miệt và khinh thường trước kia, mỗi người đều mắt sáng lên.

“Điều kiện vừa rồi không đổi, ngươi có thể gia nhập Bạch gia làm đệ tử của ta.” Bạch Vân Phong hít sâu một hơi đưa ra quyết định. Dùng thân phận một đệ tử đổi lấy một bộ Huyền cấp vũ kỹ, Bạch gia chắc chắn kiếm lớn. Còn về sau đãi ngộ của Dương Khai khi vào Bạch gia, thì xem tư chất của hắn thế nào.

“Ta có thể đại diện Tử Vi Cốc thu ngươi làm đệ tử, hơn nữa sẽ cung cấp cho ngươi môi trường tu luyện tốt đẹp nhất.” Phạm Hồng cũng vội vàng mở miệng.

“Ta không có hứng thú gia nhập bất kỳ nhà nào trong số các ngươi.” Dương Khai lười nói nhiều với bọn họ “Muốn vũ kỹ của ta, được, lấy một bộ vũ kỹ cùng cấp Huyền cấp để đổi!”

Phạm Hồng nhướng mày, thần sắc cổ quái: “Ngươi muốn bí mật bất truyền của chúng ta?”

“Đều là Huyền cấp, mọi người trao đổi, cũng không thiệt thòi, thế nào? Giao dịch này không công bằng sao?” Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn.

Bạch Vân Phong cười khẩy một tiếng: “Điều đó không thể nào, bí mật bất truyền chính là bí mật bất truyền, ngoại trừ đệ tử dòng chính của Bạch gia, người ngoài không được tập luyện.”

“Vậy thì không có gì để nói.” Dương Khai đứng dậy, định rời bàn tiệc.

“Muốn đi?” Sắc mặt Bạch Vân Phong thay đổi, bỗng nhiên cười lạnh, thân thủ ngăn cản đường đi của Dương Khai “Hôm nay không giao vũ kỹ đó ra đây, ngươi đừng hòng rời khỏi đây.”

Giao dịch không thành, Bạch Vân Phong định cướp đoạt. Chỉ là một đệ tử của Lăng Tiêu Các, hắn thật sự không để vào mắt.

“Cút!” Dương Khai vốn đã thấy hắn khó chịu, giờ thấy hắn ra tay, đâu còn do dự, một quyền hung mãnh nện tới.

Bạch Vân Phong hừ lạnh một tiếng, dùng chưởng đón đỡ.

Ầm một tiếng vang thật lớn, nguyên khí hung mãnh bắn ra, căn nhà gỗ nhỏ đột nhiên vỡ tan.

Xoẹt xoẹt xoẹt, vài bóng người chui ra từ trong.

Đổng Khinh Hàn, Bạch Vân Phong, Phạm Hồng, Dương Khai, cùng với Tào Chính Văn và một đệ tử Lăng Tiêu Các khác, mỗi người đều đầy bụi đất.

“Ngươi dám động thủ với ta!” Bạch Vân Phong giận không thể nuốt, thần sắc dữ tợn. Vừa rồi một trận giao thủ, hắn tuy không thiệt thòi, nhưng cũng không làm gì được Dương Khai, chỉ hơi kinh ngạc vì nguyên khí của đối phương hùng hồn, rõ ràng chỉ có Ly Hợp Cảnh tầng một, lại ngăn được một kích của mình, thật đáng ngạc nhiên.

“Bạch công tử, ngươi thân tôn thể quý, không cần chấp nhặt với hắn, để ta ra tay thay công tử giải tỏa cơn tức!” Tào Chính Văn chủ động xin đi giết giặc. Vừa rồi hắn bị Dương Khai đổ rượu vào mặt, mất hết thể diện, tự nhiên muốn lấy lại danh dự. Hơn nữa, hắn đã quy phục Bạch gia, hiện tại tự nhiên muốn tìm cơ hội thể hiện mình thật tốt.

Chỉ cần đấm Dương Khai một trận, giải được cơn giận của Bạch Vân Phong, sau này còn thiếu được hắn lợi ích sao?

Bạch Vân Phong lạnh lùng gật đầu: “Chặt gãy tay chân của hắn cho ta, cho hắn biết kết cục của việc bất kính với ta. Chỉ là đệ tử của một môn phái nhỏ, lại dám càn rỡ như vậy!”

“Công tử yên tâm, ta đã sớm muốn giáo huấn một chút người sư đệ này.” Tào Chính Văn cười lạnh liên tục, cách vài chục trượng nhìn Dương Khai, lớn tiếng nói: “Dương sư đệ, đừng nói ta đây là sư huynh không cho ngươi cơ hội. Chỉ cần ngươi bây giờ quỳ xuống, bò đến trước mặt Bạch công tử dập đầu mấy cái, nói không chừng Bạch công tử sẽ tha cho ngươi. Nếu không, chắc chắn sẽ phải nếm chút khổ sở.”

Dương Khai mỉa mai nhìn hắn: “Trở thành chó của người khác, giọng điệu cũng càn rỡ hơn nhiều ah.”

Tào Chính Văn sắc mặt đỏ lên, thần sắc lạnh lẽo nói: “Bạch công tử có ơn trọng với ta, ta quy phục hắn thì sao? Ngay cả trưởng lão trong môn còn không nói gì, ngươi có tư cách gì chỉ trích ta?”

“Tự mình lãng phí chính mình, còn trông chờ người khác xem trọng ngươi sao?”

“Vốn dĩ vì là đồng môn, không muốn làm khó dễ ngươi quá mức, nhưng ngươi tự tìm đường chết thì không trách được sư huynh tâm ngoan thủ lạt.” Tào Chính Văn hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, nguyên khí trong cơ thể lưu chuyển, không nói nhảm nữa, triển khai thân pháp định lao về phía Dương Khai.

Nhưng bước chân của hắn vừa mới động, còn chưa kịp lao ra, trước mắt hoa lên, Dương Khai ở cách vài chục trượng lại trong nháy mắt đi tới trước mặt hắn.

Trên mặt Tào Chính Văn lộ ra một tia ngạc nhiên, chợt sắc mặt đại biến, vội vàng ra chiêu.

Dương Khai tiện tay đỡ, hóa giải chiêu thức của hắn. Quyền phong phát hỏa quang chớp động, một chiêu Viêm Dương Tam Điệp Bạo đánh ra ngoài.

Trúng vào lồng ngực, sắc mặt Tào Chính Văn trong chốc lát tái đi, ngực lõm xuống, bước chân xê dịch, mượn sức lùi về sau để hóa giải quyền kình của Dương Khai.

Khó khăn lắm mới kéo giãn khoảng cách với Dương Khai, nhưng nguyên khí hung mãnh dũng mãnh vào cơ thể lại bạo phát.

Ba tiếng trầm đục, Tào Chính Văn há mồm phun ra một đạo máu tươi.

Một chiêu bị chế! Sự biến đổi này khiến tất cả mọi người giật mình tại chỗ.

Thực lực của Tào Chính Văn tuy không tính rất mạnh, nhưng cũng có Ly Hợp Cảnh tầng năm. Nhưng chính một người như vậy, cư nhiên bị Dương Khai một quyền đánh thổ huyết.

Ngay cả khi mượn vũ kỹ ra oai, tốc độ xuất quỷ nhập thần của Dương Khai thật sự khiến người ta kiêng kị.

Tào Chính Văn hiển nhiên cũng không ngờ Dương Khai mạnh mẽ đến thế, phun ra một búng máu, còn chưa phục hồi tinh thần lại, Dương Khai rõ ràng lại đánh tới. Hoảng sợ vội vàng ngăn cản, làm sao còn ngăn cản được? Vội vàng giao thủ hơn mười chiêu, lại lần nữa bị đánh trúng một quyền.

Chỗ ngực truyền đến tiếng xương cốt gãy giòn tan, Tào Chính Văn đau đến trán đổ mồ hôi lạnh.

Dương Khai thần sắc lạnh lùng, chiêu thức hung ác lệ, từng quyền không rời chỗ hiểm của Tào Chính Văn. Tấn công mạnh một hồi, Tào Chính Văn chỉ có chống đỡ mà không có lực hoàn thủ.

Mười tức sau, ánh mắt Tào Chính Văn đều bắt đầu mơ hồ. Dương Khai phi thân xoay người đá, Tào Chính Văn lập tức như bao tải rách bay ra rất xa, ngã xuống đất không đứng dậy được nữa.

Không chết, nhưng xương cốt cả người không biết gãy bao nhiêu cái, ít nhất cũng phải nằm nhiều tháng mới có thể khôi phục.

Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, một tay nâng lên một đám siêu tân tinh… link bài hát đầy đủ!!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 316: Chịu Thua Rồi?

Chương 315: Tu Luyện Thần Thức

Chương 314: Bảo Khố