» Chương 57: Một Bên Lớn Một Bên Nhỏ

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 4, 2025

“Ngươi đang nói cái gì?” Hồ Kiều Nhi sắc mặt đột nhiên biến đổi, gượng ép cười nói: “Ta nghe không hiểu.”

Hắn sẽ không nhìn ra mình không phải là tiểu muội đi à nha? Không có khả năng ah, hắn rõ ràng chỉ có Thối Thể cảnh chín tầng, thủ đoạn mà một cái Chân Nguyên Cảnh cường giả như mình lừa gạt ra lại bị hắn nhìn thấu sao? Huống chi, mình và tiểu muội vốn dĩ giống nhau như đúc, vô luận thanh âm hay là hình dáng đều không có gì khác biệt, ngay cả những lão nhân trong bang thường xuyên còn tính sai thân phận của hai tỷ muội mình nữa mà, hắn làm sao có thể có bản lĩnh này?

Dương Khai nhàn nhạt nhìn qua nàng, khẽ cười nói: “Cô nương nói như vậy, là không muốn thừa nhận?”

“Thừa nhận cái gì nha? Ta thật không biết ngươi đang nói cái gì.” Hồ Kiều Nhi làm nốt chút cố gắng cuối cùng.

Dương Khai vuốt vuốt trán, bất đắc dĩ nói: “Vậy ta sẽ nói rõ. Cô nương, ngươi không phải Hồ Mị Nhi, ta nghĩ… ngươi hẳn là tỷ tỷ song sinh của nàng.”

Hồ Kiều Nhi sững sờ, chợt cười nói: “Vì sao nói như vậy?”

Lần này nàng không còn phủ nhận một cách cứng rắn (ngạnh) mà có chút hứng thú nhìn Dương Khai, nàng cũng muốn biết rốt cuộc mình đã lộ chân tướng ở điểm nào. Nếu Dương Khai không nói ra được căn nguyên, vậy rõ ràng hắn đang dùng lời nói dối mình rồi.

Có khả năng hắn hiện tại cũng chỉ là nghi hoặc, không dám khẳng định, cho nên mới muốn mình mở miệng thừa nhận. Hồ Kiều Nhi trong lòng suy đoán.

“Cô nương đây là đang khảo tra nhãn lực của ta.” Dương Khai cũng không giận, ha ha cười một tiếng, trong chớp mắt đi đến bên bàn cầm lấy chén trà vừa rồi mình uống, nhấp một miếng nói: “Kỳ thật, ta vẫn luôn không chịu định ngươi rốt cuộc có phải là Hồ Mị Nhi hay không, nhưng bây giờ ta có thể khẳng định, ngươi không phải nàng!”

Hồ Kiều Nhi thần sắc khẽ giật mình, nhưng lại hận nghiến răng nghiến lợi, hóa ra lời nói vừa rồi thật là thăm dò ah! Tức chết ta! Một cô nương Chân Nguyên Cảnh võ giả như ta lại bị một tiểu tử Thối Thể cảnh lừa gạt, thật đúng là lật thuyền trong mương, mất hết thể diện.

Tiếp tục phủ nhận cũng không có ý nghĩa rồi, Hồ Kiều Nhi cười duyên một tiếng, nghiêng người ngồi ở trên giường hương, dáng người xinh đẹp như ẩn như hiện, mắt đẹp đánh giá Dương Khai, thanh âm nhu hòa hỏi: “Ngươi bắt đầu sinh nghi từ khi nào?”

“Lúc uống trà.” Dương Khai gõ chén trà trong tay, “Tuy nhiên hương trà hợp lòng người, nhưng không thể che đậy kín mùi thơm nữ tính trên ly, hơn nữa tại vành chén còn có một dấu môi son nhàn nhạt, ta nghĩ chén trà này hẳn là mới có người dùng qua không lâu? Mà người đó mới là cô nương Hồ Mị Nhi.”

“Chỉ bằng điểm này, ngươi liền cho rằng ta không phải Mị nhi?” Hồ Kiều Nhi ngạc nhiên.

“Đương nhiên không chỉ điểm này.” Dương Khai chậm rãi lắc đầu, “Thứ hai khiến ta sinh nghi chính là khí chất của ngươi! Ta không cho rằng chỉ cách hơn mười ngày thời gian, khí chất của một người nữ có thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nếu nói lời khen, Mị nhi cô nương vũ mị hơi lộ nét non nớt, mà cô nương ngươi vũ mị lại hồn nhiên thiên thành.”

“Lời này ta thích nghe.” Hồ Kiều Nhi che miệng cười khẽ, “Nói tiếp, còn có không?”

“Thứ ba, mùi thơm cơ thể của ngươi và Mị nhi cô nương cực kỳ tương tự, nhưng nếu thưởng thức kỹ thì lại có khác biệt, hương khí của nàng ngọt, hương khí của ngươi hơi có vẻ thanh nhã.”

“Tiểu tử thúi!” Hồ Kiều Nhi sắc mặt phấn hồng, lời nói của Dương Khai rõ ràng khiến nàng có chút khó có thể tự giữ, nhớ lại vừa rồi vì thăm dò hắn mà làm ra hi sinh, Hồ Kiều Nhi hận không thể một tát đem người đàn ông chậm rãi mà nói trước mặt này đập thành bánh thịt.

“Thứ tư…” Dương Khai không để ý ánh mắt muốn ăn thịt người của Hồ Kiều Nhi, nói tiếp.

“Còn có ah…” Hồ Kiều Nhi giật mình, nàng căn bản không nghĩ tới tiểu tử Thối Thể cảnh võ giả này rõ ràng nhìn ra nhiều sơ hở như vậy, vốn nàng còn tưởng rằng hoàn hảo không tỳ vết.

“Ha ha, điểm thứ tư chính là chân của cô nương bị thương. Vết thương đó thoạt nhìn giống như bị trật, nhưng kỳ thật lại là chính ngươi vận công từ bên trong chấn tổn thương. Đây là nét bút hỏng lớn nhất, Mị nhi cô nương tuy là một thiếu nữ, nhưng cũng là võ giả, làm sao có thể dễ dàng như vậy liền quay tổn thương chân của mình?”

“Ta đã sơ suất.” Hồ Kiều Nhi nhẹ nhàng gõ đầu, khi đó chỉ nghĩ làm sao để Dương Khai mắc kế, lại không suy nghĩ sâu xa đến vậy.

Ngẩng đầu lên, thấy Dương Khai còn đang trầm tư, Hồ Kiều Nhi nói: “Đừng nói cho ta, ngươi còn nhìn ra cái gì sơ hở.”

Hồ Kiều Nhi rất không phục, tại sao chuyện mình cho là hoàn mỹ lại đến chỗ hắn thì sơ hở chồng chất? Hết lần này đến lần khác phân tích của hắn lại rõ ràng rành mạch, khiến người ta không thể phản bác.

Tiểu tử thúi này nhìn thật phiền chết!

Hắn mà còn dám nói có sơ hở gì nữa, bà cô cần phải cho hắn đẹp mắt, một chút cũng không hiểu xem sắc mặt người khác.

“Vậy đừng nói cũng được.” Dương Khai cau mày.

Nghe hắn nói như vậy, Hồ Kiều Nhi ngược lại không vui, mắt đẹp sương lạnh, cười thản nhiên, nghiến chặt răng nói: “Nói!”

“Hay là không nói!” Dương Khai lắc đầu.

Hồ Kiều Nhi tức giận nói: “Ta bảo ngươi nói ngươi nói, nào có giống như ngươi vậy làm khó chịu khẩu vị người khác.”

Dương Khai cười khổ một tiếng: “Ta sợ nói ra sẽ chọc cô nương tức giận.”

Hồ Kiều Nhi mắt phượng nhíu lại: “Chọc ta tức giận? Vậy nhất định là chuyện gì không tốt?”

“Ân.”

“Vậy ta lại càng muốn nghe một chút.”

“Nhưng ngươi phải cam đoan không tức giận mới được.”

“Ngươi còn không nói, ta làm sao biết mình có tức giận hay không?”

“Quên đi.”

“Ngươi… ngươi không biết lúc tranh cãi với phụ nữ, nên nhường một bước hay sao?” Hồ Kiều Nhi thầm hận không thôi, tiểu tử này nhìn xem khôn khéo, nhưng thật ra là một kẻ cứng đầu, một chút cũng không hiểu phong tình.

“Lùi một bước, ta sẽ bị thương, ta cảm thấy… ta đánh không lại ngươi.” Dương Khai sắc mặt chăm chú.

“Coi như ngươi còn chút thức thời!” Hồ Kiều Nhi cười đắc ý, thân thể xoáy lên một cổ phong, theo giường hương chậm rãi đi đến bên bàn, quần áo nhẹ nhàng ngồi xuống, phong tình vạn chủng nhìn Dương Khai, trầm ngâm chốc lát nói: “Được rồi, ta cam đoan không biết nổi giận với ngươi.”

“Cũng cam đoan đừng đánh ta.”

“Đi!” Hồ Kiều Nhi cắn răng đáp, “Ngươi nói cho ta biết, sơ hở cuối cùng này là cái gì?”

Dương Khai nghiêm mặt nói: “Kỳ thật, cũng không tính là sơ hở, chỉ là cô nương ngươi và Mị nhi cô nương không hoàn toàn giống nhau mà thôi.”

“Chỗ nào không giống?” Hồ Kiều Nhi ngạc nhiên nói, mình và tiểu muội hoàn toàn giống như một khuôn mẫu khắc ra nha, làm sao có chỗ nào không giống?

Dương Khai tạp ba tạp ba miệng, chần chờ thật lâu, mới ngập ngừng nói: “Mông của ngươi, một bên lớn, một bên nhỏ! Không bằng Mị nhi cô nương cân đối!”

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, Hồ Kiều Nhi lập tức sắc mặt đỏ bừng, một thân Chân Nguyên Cảnh nguyên khí hung mãnh bộc phát, trong phòng lập tức cuồng phong gào thét.

“Nhớ kỹ ngươi vừa rồi cam đoan!” Dương Khai mặt không đổi sắc tim không nhảy, nhàn nhạt nhắc nhở một câu.

Khí thế kinh người của Hồ Kiều Nhi đột nhiên héo rút xuống, khí toàn thân phát run nhưng lại không tiện phát tác, một ngụm răng ngà thiếu chút nữa đều cắn nát, thật lâu mới tức giận vỗ bàn, quát một tiếng: “Phóng Thí!”

Một cô nương nhà lành, ngay cả lời tục tĩu này cũng bạo đi ra, có thể thấy Hồ Kiều Nhi tức giận đến mức nào.

Tiểu tử thúi đáng thiên đao vạn quả này, lại dám đánh giá mông của mình một bên lớn một bên nhỏ, đó là lời một người đàn ông nên nói ra sao? Mình ở đâu một bên lớn một bên nhỏ rồi? Rõ ràng rất cân đối được không?

Tiểu tử thúi, ngươi sợ là không biết chữ chết viết thế nào a?

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 226: Thú Hồn Kỹ —— Bạch Hổ Ấn Thần Ngưu Ấn

Chương 225:Lệ Khí Trùng Thiên

Chương 224: Hai Khỏa Huyết Châu