» Chương 79: Liếc Mắt Nhìn Một Cái Giá Lớn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Giờ phút này, Tô Nhan toàn thân chỉ có buộc ngực cùng quần lót trong người. Phần lưng trắng nõn như ngọc, bờ mông tròn trịa ngạo nghễ ưỡn lên, đôi chân thon dài thẳng tắp bạo lộ trong không khí. Từng mảng lớn da thịt trắng như tuyết không hề giữ lại khắc sâu vào mi mắt Dương Khai.

Mặc dù là vào ban đêm, Dương Khai cũng nhìn rõ mồn một. Đường cong tấm lưng nàng hoàn mỹ làm sao, đôi vai mảnh khảnh toát ra vẻ mê người, vòng eo thon nhỏ linh lung uyển chuyển, càng tôn lên vòng ba không lớn không nhỏ càng thêm ngạo nghễ ưỡn lên. Làn da óng ánh khiến người ta huyết mạch sôi sục. Chiếc quần lót nhỏ bó sát ở rãnh mông lại càng khiến người ta mơ màng.

Bởi vì làn da rất trắng, và bởi vì buộc ngực cùng quần lót của nàng có màu trắng, chợt nhìn, chỉ ngỡ cả người nàng không một mảnh vải che thân.

Có lẽ nghe thấy động tĩnh phía sau lưng, nàng một tay che ngang ngực, nghiêng nửa người hướng phía cửa trông lại. Tay kia cầm một chiếc váy ngủ trắng nõn, xem ra nàng đang thay quần áo.

Ánh mắt hai người giao hội giữa không trung. Dương Khai thần sắc kinh ngạc, lưu luyến liếc nhìn phần ngực trắng nõn no đủ bị che đi. Mắt Tô Nhan hiện lên một tia sát cơ, vai khẽ run lên.

Bởi vì nàng nhìn thấy hai con mắt đỏ bừng! Đôi mắt ấy tựa như sói đói kiếm ăn trong đống tuyết, như quỷ đói trong sắc dục, không kiêng nể gì du đãng trên thân thể băng thanh ngọc khiết của mình. Không chỉ vậy, người đàn ông đối diện vẫn còn thở hổn hển, phảng phất * bò.

“Răng rắc sát…” Lấy Tô Nhan làm trung tâm, một lớp băng sương nhanh chóng lan tràn ra bốn phía. Đôi môi đỏ mọng của nàng mím chặt lại, trong mắt một mảnh hàn ý.

Dương Khai rốt cục ý thức được không ổn, thân thể xoay chuyển, tốc độ tăng lên cực hạn, tranh thủ thời gian trốn khỏi hiện trường. Tốc độ của hắn rất nhanh, gần như chưa đến ba tức công phu, liền chạy ra khỏi ngoài phòng. Nhưng không đợi hắn phân biệt phương hướng, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, căn phòng bị phá thủng một lỗ lớn, một bóng dáng trắng nõn từ bên trong bay ra, rơi xuống trước mặt Dương Khai, thần sắc lạnh lùng xen lẫn tức giận.

Dương Khai cảnh giác lùi về sau vài bước, bày ra tư thế phòng ngự, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ xem làm thế nào mở lời giải thích. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại biết mình hiện tại sợ là hết đường chối cãi, nói gì cũng vô dụng.

Dù là cô gái nào bị nhìn thấy thân thể như vậy, cũng sẽ không bỏ qua!

Tô Nhan giờ phút này đã mặc quần áo xong, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai. Nàng tuy vừa rồi phẫn nộ muốn giết người, nhưng lại biết Dương Khai hẳn không phải là cố ý. Chỉ sợ hắn cũng không nghĩ tới mình sẽ từ Hắc Phong Mậu Thị trở về, hơn nữa lại ở phòng đối diện hắn.

Đây chỉ có thể nói là một sự hiểu lầm! Nhưng cho dù là hiểu lầm, Tô Nhan cũng không thể cứ như vậy bỏ qua! Nàng đang đợi một lời giải thích, một lời giải thích có thể làm dịu đi cơn giận của mình.

Thế nhưng người đàn ông đối diện nhìn thấy thân thể mình lại không nói một lời. Ánh mắt vẫn đỏ bừng, một cổ chiến ý nồng đậm tán phát ra trên người hắn. Đối mặt với mình lại không có chút nào khiếp đảm hay xấu hổ.

Rất tốt, ta cũng không cần ngươi giải thích, chỉ muốn đánh ngươi một trận cho hả giận!

Một đóa băng hoa lặng lẽ hiện ra trên đầu ngón tay Tô Nhan, chợt nàng bắn ngón tay, đóa băng hoa liền xoay tròn xoay tròn bay về phía Dương Khai. Trên đường bay, băng hoa đón gió liền lớn dần. Đến khi bay đến trước mặt Dương Khai, đóa băng hoa này không ngờ lớn bằng chậu rửa mặt, hơn nữa tốc độ cực nhanh.

Dương Khai không dám chậm trễ chút nào, chân dương nguyên khí tuôn ra, một quyền đánh vào băng hoa. Nắm đấm đau nhức, băng hoa thuộc tính hàn và chân dương nguyên khí thuộc tính dương vừa vặn tương khắc lẫn nhau. Một quyền này đánh ra, đóa băng hoa lớn bằng chậu rửa mặt lại trực tiếp bị oanh toái.

Sưu sưu sưu… Băng hoa vỡ vụn hóa thành vô số đạo băng trùy, đổ ập xuống đánh về phía Dương Khai. Dương Khai phản ứng không kịp, lập tức trên người thêm hơn mười đạo vết thương, máu tươi đầm đìa. Cơ thể vốn chưa lành thoạt nhìn càng lúc càng lung lay sắp đổ.

Dương Khai gào rú thấp giọng, Ngạo Cốt Kim Thân lại một lần nữa phát huy tác dụng. Cảm giác ấm áp truyền ra, thực lực bản thân đang từng chút tăng trưởng.

Mắt Tô Nhan hiện lên một tia kinh ngạc, nàng bản cho là mình một chiêu có thể đánh ngất Dương Khai, không ngờ lại bị hắn hóa giải.

Thân hình lắc lư, Tô Nhan như tiên nữ từ trên trời rơi xuống tiếp cận Dương Khai. Một ngón tay điểm ra, trúng vai Dương Khai. Cảm giác lạnh buốt lan tràn trên vai, Dương Khai lảo đảo lùi về sau. Quay đầu nhìn lại, mắt không khỏi nhíu lại, chỉ thấy trên vai lại xuất hiện một mảng băng sương trắng như tuyết, hơn nữa băng sương còn có xu thế ngưng tụ thành băng hoa.

Không chút do dự, Dương Khai xé toạc áo mình, sau đó ngón tay ngưng ra một giọt dương dịch, trực tiếp rơi trên vai.

Tiếng rít truyền ra, vai Dương Khai như bị bàn ủi nung đỏ hôn lên, lập tức đỏ bừng vô cùng. Nhưng mảng băng sương đang lan tràn cũng bị giọt dương dịch này đốt cháy nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Tô Nhan càng lúc càng kinh ngạc, nàng căn bản không nghĩ tới Dương Khai có thể dùng thủ đoạn không thể tưởng tượng này để hóa giải hàn băng kình của mình. Mắt lạnh sương giá, Tô Nhan trực tiếp xoáy lên ngàn tầng tuyết sóng. Thân thể uyển chuyển của nàng liền ẩn mình trong tuyết sóng này, bay thẳng về phía Dương Khai.

Như tuyết lở sụp đổ, thanh thế to lớn. Dương Khai trong nháy mắt liền bị tuyết sóng bao trùm. Cảm giác lạnh thấu xương từ đáy lòng dâng lên, mặc dù tu luyện Chân Dương Quyết, Dương Khai giờ phút này cũng có một loại ảo giác sắp bị đông thành tượng băng.

Hắn biết rõ vị sư tỷ Tô Nhan này đang tức giận rồi, tuy chiêu thức không có sát khí, nhưng rõ ràng muốn hung hăng dạy dỗ mình một trận. Tình huống này, đúng hợp với ý định ban đầu của Dương Khai. Dù đối thủ cao không thể chạm, căn bản không thể ngăn cản, lại có thể rất tốt dùng để lĩnh ngộ những gì mình vừa tâm đắc. Đối thủ này, tốt hơn Tô Mộc trăm ngàn lần.

Trong tuyết sóng, Tô Nhan liên tục ra tay, Dương Khai căn bản không thể hóa giải. Từng tiếng kêu rên truyền ra, khóe miệng đều tràn ra máu tươi, thân thể lại run rẩy, khổ sở ngăn cản hàn khí xâm lấn.

Trong nghịch cảnh, Dương Khai cảm giác trong lòng càng lúc càng rõ ràng. Đúng là đột nhiên buông bỏ chống cự, tùy ý Tô Nhan công kích mình.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Động tĩnh bên này cuối cùng kinh động những người đang ngủ say. Nhị trưởng lão Tô Huyền Vũ là người đầu tiên xông đến hiện trường, sau đó Tô Mộc dẫn Lý Vân Thiên và những người khác cũng đồng loạt chạy đến.

Đợi nhìn rõ cục diện trong sân, tất cả mọi người không khỏi hít một hơi. Chỉ thấy trong cơn gió tuyết ngập trời, Dương Khai trần thân, đang nhắm mắt chịu đựng Tô Nhan tấn công mạnh. Thân hình nhìn như đơn bạc ấy như chiếc bao tải vải rách, bị Tô Nhan đánh bay lúc thì tới đây, lúc thì tới đó, lơ lửng giữa không trung, nhưng thủy chung không thể rơi xuống đất.

“Hít…” Tô Mộc hít một hơi, “Sao Dương sư huynh lại chọc tỷ tỷ?”

“Có phải sư tỷ đang trả thù chuyện mấy ngày hôm trước không?” Lý Vân Thiên kinh hãi tột độ.

“Nhất định là như vậy rồi, nếu không với tính tình của sư tỷ, sao lại đánh đập Dương sư huynh như vậy?”

“Đáng thương Dương sư huynh, thương thế còn chưa khỏi hẳn đâu rồi, không ngờ lại gặp đại nạn này. Sư tỷ ra tay cũng quá độc ác a.”

Một đám người xì xào bàn tán truyền vào tai Tô Nhan, càng khiến lòng nàng giận dữ. Hôm nay là Dương Khai nhìn thấy thân thể mình, mình mới ra tay dạy dỗ. Nhưng theo lời nói của bọn họ, lại giống như mình bụng dạ hẹp hòi, ghi hận tính sổ. Tô Nhan ra tay càng lúc càng hung ác.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 206: Đỗ Quyên Điểu Dương gia

Chương 205: Tiểu Tử Này Họ Dương

Chương 204: Tiểu Sư Tỷ Ủy Khuất