» Chương 206: Đỗ Quyên Điểu Dương gia

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Converter: 2B Động

Họ Dương! Một dòng họ rất bình thường, tầm thường. Từ quan to hiển quý, võ giả thế gia, cho tới bình dân, dân chúng, kẻ xin ăn đầu đường, dưới đời này có vô số người họ Dương.

Nhưng, trong thiên hạ chỉ có một nhà họ Dương mà Đổng Khinh Hàn cố ý điểm ra.

Đó chính là Dương thị gia tộc trong Bát đại gia ở Trung Đô! Cái nhà họ Dương làm việc quái đản, không thể dùng lẽ thường thuyết phục, cũng là gia tộc đứng đầu, xếp hàng thứ nhất trong Bát đại gia!

Đổng gia ở thiên hạ này coi như là nhất đẳng thế lực, nhưng so với Bát đại gia ở Trung Đô vẫn còn có chút chênh lệch, huống chi là một gia tộc có thực lực hùng hậu nhất?

Nếu nói là công tử của các đại gia tộc khác sẽ chạy đến nơi “chim không ỉa phân, gà không đẻ trứng” này mai danh ẩn tích làm một đệ tử bình thường, Phong Vân song vệ có lẽ còn không tin lắm. Những công tử đó không ai là da thịt mềm mại, hưởng hết vinh hoa phú quý, từ khi sinh ra bắt đầu liền một mực xuôi chèo mát mái, muốn cái gì có cái đó.

Nhưng nếu nói thiếu niên này là người Dương gia, Phong Vân song vệ tin tưởng không nghi ngờ.

Bởi vì phương thức bồi dưỡng đệ tử của Dương gia chính là cổ quái như vậy, mỗi một thời đại đệ tử dòng chính, cũng đều là như vậy phát triển tới. Tại một thời điểm phù hợp, tất cả đệ tử đích truyền đều bị phân tán ra ngoài, tự mình tìm kiếm cơ duyên tu luyện, đợi đến một thời điểm nhất định lại triệu hồi về.

Loại phương thức bồi dưỡng này rất nguy hiểm, bởi vì những đệ tử dòng chính này lúc tu luyện bên ngoài, căn bản không thể mượn thế lực cùng tài nguyên của gia tộc, một khi cùng người có xung đột nói không chừng cũng sẽ bị chém giết. Kỳ thật loại chuyện này cũng đã xảy ra rất nhiều lần, đệ tử Dương gia bị phân tán đi ra ngoài còn chưa trưởng thành đã sớm chết non.

Có tai hại, cũng có lợi.

Phương thức bồi dưỡng như vậy làm cho từng đệ tử đích truyền của Dương gia đều trở nên độc lập, kiên cường. Tẩy sạch sự ỷ lại của bọn họ đối với gia tộc. Nhiều năm bôn ba bên ngoài, làm cho họ biết rõ trên đời duy chỉ có một người có thể tin tưởng, đó chính là chính mình!

Cho nên đệ tử dòng chính Dương gia, ít có những công tử nhà giàu quá lời cùng quần là áo lượt, bọn họ mỗi người sắc bén như đao, thủ đoạn cường hoành.

Hơn nữa, Dương gia mượn nhờ phương thức bồi dưỡng như vậy, cũng trắng trợn thu thập vô số công pháp, vũ kỹ của các tông môn, bổ sung vào kho tàng của gia tộc mình. Muốn nói dưới đời này gia đình nào cất giữ công pháp, vũ kỹ nhiều nhất, không thể nghi ngờ chính là Dương gia.

Thế gian có một loại chim chóc. Gọi chim quyên.

Đỗ Quyên Điểu sẽ đẻ trứng của mình vào tổ chim khác, cứ để chim chóc thay nó ấp trứng, nuôi dưỡng. Tiểu điểu nhi cũng cực kỳ hung tàn, không chỉ có tham ăn, còn có thể đẩy những chim con do bố mẹ nuôi đẻ ra khỏi tổ chim cho ngã chết, độc chiếm ân sủng của bố mẹ nuôi.

Thanh danh của Đỗ Quyên Điểu không tốt, cũng giống như thanh danh của Dương gia ở bên ngoài, bởi vì cách làm của cả hai, cũng không có sự khác biệt quá lớn.

Mỗi khi đến thời điểm đệ tử dòng chính Dương gia sắp bị phân tán, tất cả đại tông môn, tất cả thế lực lớn đều tránh Dương gia như tránh mãnh hổ, sợ không cẩn thận thu nhận một đệ tử Dương gia, sau khi nuôi lớn lại vỗ cánh bay mất.

Kiểu “mượn ổ nuôi con” này của Dương gia, đã làm náo loạn không ít thế lực. Nhưng biết làm sao được khi Dương gia thân là đứng đầu Bát đại gia, chân to tay khỏe, mặc dù những thế lực này có câu oán hận, cũng không dám tìm Dương gia gây phiền toái.

Nghe nói trăm năm trước, có một đệ tử Dương gia tiến vào một tông môn tên là Hối Thiên Môn, đệ tử Dương gia này thiên tư xuất chúng, chính là kỳ tài trăm năm khó gặp.

Chưởng môn cùng các trưởng lão của Hối Thiên Môn đối với hắn cũng hết mực yêu thích, tự nhiên dốc sức bồi dưỡng, thậm chí thương nghị đưa hắn vào danh sách người kế nhiệm, các loại bí mật bất truyền càng không hề giữ lại đối với hắn rộng mở.

Người này quả nhiên có thiên tư ngút trời, không dùng vài năm đã học hết các loại vũ kỹ, công pháp của Hối Thiên Môn, rất quen thuộc trong tâm. Khiến sư trưởng các ngươi rất là vui mừng.

Nhưng, mười năm sau, đệ tử này đã tiêu tốn vô số tài nguyên của Hối Thiên Môn, được chưởng môn cùng các trưởng lão đặt kỳ vọng vô thượng, lại vào một ngày nào đó ban đêm rời đi tông môn.

Cho đến lúc đó, người của Hối Thiên Môn mới biết được đệ tử này chính là người của Dương gia!

Chưởng môn cùng các trưởng lão của Hối Thiên Môn nhất tề thổ huyết! Suýt nữa không bệnh nặng một hồi. Lãng phí 10 năm thời gian dạy bảo một con sói thì thôi, nhưng rất nhiều bí mật bất truyền của Hối Thiên Môn rõ ràng cũng bị hắn học đi, biến thành thứ của Dương gia, chuyện này làm sao khiến người ta không phiền muộn?

Người của Hối Thiên Môn chạy đến Dương gia gây chuyện, cũng chỉ nhận được chút bồi thường mà thôi.

Chính là vì vụ việc thảm khốc này, các tông môn, thế lực trong thiên hạ mới vô cùng cảnh giác đệ tử Dương gia. Vết xe đổ là bài học của người đi sau, vạn nhất tiêu tốn vài chục năm quang âm, bồi dưỡng người Dương gia lớn mạnh, hắn lại bỏ đi, đây không phải là dẫm vào vết xe đổ của Hối Thiên Môn, trở thành trò cười của thiên hạ.

Nhưng vô luận phòng bị thế nào, đệ tử đích truyền của Dương Khai cần ra ngoài lịch lãm rèn luyện vẫn phải đi ra ngoài. Khi bọn hắn chưa bị phân tán trước kia, những đệ tử đích truyền này đều được cất giấu rất kín, có rất ít người biết tên của bọn hắn, cũng có rất ít người nhìn thấy bọn hắn. [www. yzuu. com đọc tiểu thuyết đi ra lá cây ung dung ~]

Cho nên, người Dương gia khó lòng phòng bị!

Tâm tư của Phong Vân song vệ nhanh chóng quay ngược trở lại, càng khẳng định thân phận của Dương Khai, bởi vì ngay tại gần bốn năm trước, Dương gia xác thực đã phân tán đệ tử đích truyền đương đại.

Nói như vậy, trước mắt đây chính là vị công tử nhỏ nhất của Dương gia rồi? Không phải nói hắn không thích hợp tu luyện sao? Làm sao đã đạt đến Ly Hợp Chi Cảnh? Thực lực này tuy nhiên không coi là rất cao, nhưng cũng không phải quá kém.

Bất quá công tử nhà mình có thể nhận thức hắn, Phong Vân song vệ lại không ngoài ý muốn, bởi vì Đổng gia cùng Dương gia ở thế hệ trước từng có một lần thông gia, bác của công tử đã gả cho Dương Tứ gia của Dương gia làm vợ, khi công tử còn nhỏ cũng đã đến Dương gia mấy lần, hai người trước kia nhất định là đã gặp mặt.

“Vào trong nói đi.” Đổng Khinh Hàn trong mắt có chút vẻ tiếc nuối, cũng có một chút ngoài ý muốn cùng kinh hỉ, hướng Dương Khai nghiêng đầu nói.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Hai người đi vào trong phòng, nhà gỗ vẫn là đơn giản như vậy, bất quá thêm một cái bàn, trên mặt bàn bày biện rượu và thức ăn.

“Ngồi!” Đổng Khinh Hàn lời ít ý nhiều.

“Ngươi đây là đang chờ ta?” Dương Khai đại mã kim đao địa ngồi xuống, có chút kinh ngạc nhìn xem bàn rượu và thức ăn này.

Đổng Khinh Hàn trong mắt hiện lên dị sắc nồng đậm, khẽ gật đầu: “Ra ngoài vài năm, xem ra ngươi phát triển không ít, phương thức bồi dưỡng đệ tử của Dương gia, quả nhiên có chút môn đạo!”

“Người tổng phải trưởng thành.” Dương Khai nhấc bầu rượu, rót cho hắn một chén, chính mình lại rót đầy.

“Trước kia ngươi nhìn thấy ta giống chuột nhìn thấy mèo vậy, sao bây giờ không sợ? Rõ ràng còn dám đánh ta.” Đổng Khinh Hàn cho tới bây giờ vẫn còn cảm giác trong miệng có mùi máu tươi, Dương Khai một quyền đó ra tay thật nặng.

“Đánh ngươi làm sao vậy? Lúc nhỏ bị ngươi khi dễ bao nhiêu lần, bây giờ tổng nên đòi lại.” Dương Khai cười khẩy một tiếng. Vị biểu huynh trước mắt này rất bất mãn với Dương gia mình. Mỗi lần đến Dương gia làm khách đều muốn sửa trị mình một trận, đáng thương mình khi đó căn bản chưa từng tập võ, hắn lại lớn hơn mình vài tuổi, nơi nào là đối thủ của hắn? Mỗi lần đều bị giáo huấn sứt mặt sứt mũi.

Nhớ tới những chuyện này Dương Khai liền hận nghiến răng, chỉ cảm thấy vừa rồi ra tay quá nhẹ.

“Lúc nhỏ. . .” Đổng Khinh Hàn sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình gì, một hơi uống cạn rượu, đặt chén rượu lên trước mặt Dương Khai, ý bảo rót đầy.

Biểu đệ rót rượu cho biểu huynh, tự nhiên không có gì đáng nói.

Hai người uống liền vài chén, lúc này mới nhìn nhau, đều thở dài một tiếng. Mặc dù lúc nhỏ quan hệ không tốt lắm, nhưng Dương Khai biết rõ vị biểu huynh này chỉ là tiếc nuối mình không tiến bộ mà thôi, bởi vì khi đó mình căn bản không muốn tập võ. Hắn đã muốn dùng quyền đầu bức bách mình.

Nói chung, Đổng Khinh Hàn đã để lại cho Dương Khai không ít ám ảnh lúc nhỏ, nhưng cũng là xuất phát từ hảo ý, chỉ có điều phương thức có chút quá khích.

“Không nghĩ tới ngươi lại chạy đến loại địa phương này!” Đổng Khinh Hàn khẽ cười một tiếng, “Đi đến nơi này, nghe được tên ngươi, ta còn thực không thể tin được, nhiều lần tìm hiểu, mới xác định chính là ngươi bản thân.”

“Cha ta bảo ta tới.”

“À? Dượng lẽ nào năm đó cũng ở đây lịch lãm rèn luyện hay sao?” Đổng Khinh Hàn có chút ngoài ý muốn.

“Không rõ lắm, ông ấy chưa nói. Chỉ bảo ta tới chỗ này.” Những ngày này Dương Khai cũng nghi hoặc không thôi, thủy chung không nghĩ rõ trong đó thâm ý.

“Cha mẹ ta thế nào?” Trầm mặc một hồi, Dương Khai ngẩng đầu hỏi.

Đổng Khinh Hàn nhìn hắn một cái: “Bác rất nhớ ngươi, mọi người gầy một vòng.”

Dương Khai thần sắc buồn bã, mình rời đi Dương gia khi đó vẫn chỉ là người bình thường, mấy năm nay chưa trở về, cha mẹ khẳng định rất lo lắng.

“Hơn nữa. . . Bác còn bị Dương gia các ngươi đóng lần thứ nhất cửa, tròn nửa năm, dượng càng bị trượng trách 30.”

“Ba~” một tiếng, chén rượu trên tay Dương Khai vỡ nát. Sắc mặt lo lắng cực độ, lông mày hiện lên sát khí: “Chuyện gì xảy ra?”

Đổng Khinh Hàn cười lạnh một tiếng: “Bởi vì bác nhớ ngươi, đã muốn vụng trộm chạy ra thăm ngươi xem sống thế nào. Sau đó bị mấy lão bất tử của Dương gia các ngươi phát hiện, ngươi cũng biết gia quy của Dương gia, đệ tử dòng chính ra ngoài lịch lãm rèn luyện. Bất kỳ ai không được phép bất kỳ phương thức nào thăm hỏi, người vi phạm tất có trọng phạt! Nếu không có dượng dùng thân tương thay, 30 đại bản đó đánh nhưng chỉ có bác ta.”

30 đại bản, đây không phải là 30 đại bản bình thường! Hình Đường của Dương gia có một bảo vật bí mật đặc biệt, dùng nguyên khí thúc dục, chuyên dùng để đánh người. Mặc dù là cao thủ Chân Nguyên Cảnh ăn vài bản, cũng phải nằm giường vài ngày.

30 đại bản này đánh xuống, Dương Tứ gia phỏng chừng phải nằm nhiều tháng.

Dương Khai hít sâu một hơi, dẹp loạn khí huyết đang cuộn trào, cầm lấy chén rượu trước mặt Đổng Khinh Hàn uống một hơi cạn sạch.

“Những lão bất tử đó, sớm muộn gì sẽ phải trả giá đắt!” Thanh âm Dương Khai lạnh như băng.

Năm đó mình không thích hợp tu luyện, càng không muốn tu luyện, thân là người bình thường, nhưng vẫn bị những lão bất tử đó đuổi ra khỏi Dương gia, buộc mình cùng những huynh trưởng khác cùng nhau lịch lãm rèn luyện.

Thiếu niên mười hai tuổi, vẫn chỉ là người bình thường, ngàn dặm xa xôi đi vào Lăng Tiêu Các, chuyện này đã gặp phải khổ sở như thế nào, làm sao nói cho người ngoài được?

“Ta không yêu các ngươi Dương gia, cũng không yêu người Dương gia các ngươi, Dương gia các ngươi quá lạnh lùng, vô tình.” Đổng Khinh Hàn nhếch miệng.

Phương thức bồi dưỡng đệ tử của Dương gia rất đặc biệt, tuy nhiên có thể tôi luyện một người, nhưng chính vì được tôi luyện theo cách này, cho nên tình thân giữa những người Dương gia rất nhạt. Để làm rạng danh Dương gia, bọn họ có thể hy sinh bất kỳ ai có thể hy sinh.

“Đệ tử Dương gia ra ngoài lịch lãm rèn luyện, cần đủ mười năm mới có thể trở về. Bây giờ mới chưa đầy bốn năm thời gian, bác còn phải đợi sáu năm mới có thể gặp lại ngươi, không biết nàng có chờ nổi không. . .” Giọng nói Đổng Khinh Hàn tràn đầy bi thương.

“Ngươi lần này trở về, thay ta gửi lời cho cha mẹ, nói ta mọi chuyện mạnh khỏe, bảo họ yên tâm.”

“Ta sẽ.” Đổng Khinh Hàn khẽ gật đầu, “Đây chính là bác ruột của ta!”

Chủ đề nặng nề dần qua đi, hai người cũng không muốn nói nhiều nữa.

“Ngươi lần này tới Lăng Tiêu Các, cũng vì chuyện truyền thừa động thiên sao?” Dương Khai hỏi.

“Đương nhiên, bằng không ta chạy đến cái nơi ‘chim không đẻ trứng’ này làm gì?” Đổng Khinh Hàn bĩu môi một hồi mạnh mẽ, lời nói chuyển hướng: “Bất quá tông môn các ngươi thật là có vài thiên tài, nhất là cô nương tên Tô Nhan kia, nghe nói không những thực lực cao thâm, hơn nữa còn khuynh thành tuyệt sắc, xinh đẹp như băng, đáng tiếc một mực vô duyên nhìn thấy.”

đã đủ mập để thẩm :lenlut

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 325: Lôi Kéo

Chương 324: Ăn Cái Gì Đó?

Chương 323: Dương Công Tử Không Háo Nữ Sắc