» Chương 89: Bích Huyết Huyền Dương Hoa
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Một mực đi lại trong Hắc Phong Sơn vài ngày, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện đoạn đường này lại không gặp phải yêu thú nguy hiểm gì.
Vốn hắn còn đầy bụng sầu lo, dù sao trong Hắc Phong Sơn, yêu thú cường đại ở khắp nơi, dùng thực lực bây giờ của hắn, nếu thực sự đụng phải, chỉ biết trở thành vướng víu cho Hạ Ngưng Thường.
Nhưng Hạ Ngưng Thường hiển nhiên đã chuẩn bị trước, cũng không biết dùng phương pháp gì dẫn Dương Khai tránh được những bá chủ trong rừng này.
Lộ tuyến hai người hành tẩu cũng phiêu hốt bất định, khi thì hướng đông, khi thì đi tây, thường xuyên còn có thể đi một vòng rất lớn, nhưng chỉ có như vậy đi vòng đi vòng, thực sự an toàn đến cực điểm. Ngẫu nhiên đụng phải vài con yêu thú hai ba cấp, trên tay Hạ Ngưng Thường căn bản đi không quá vài chiêu liền bị đánh chạy.
Quan sát cẩn thận hồi lâu, Dương Khai lúc này mới hiểu rõ, Hạ Ngưng Thường dựa vào một chiếc vòng tay màu xanh biếc trên cổ tay mình để điều tra phương vị tồn tại của yêu thú cường đại.
Mỗi khi vị tiểu sư tỷ này cảm giác được yêu thú khó giải quyết cản đường phía trước, chiếc vòng tay đó của nàng đều tản mát ra một luồng bích lục quang mang.
Chiếc vòng tay này trước kia nàng căn bản không có mang qua, toàn thân nàng duy nhất vật phẩm trang sức, chính là khối ngọc bích làm đẹp ở trán. Cho nên, chiếc vòng tay này có phải vì việc này mà cố ý chuẩn bị hay không.
Đây nhất định là một kiện bí bảo! Dương Khai ít nhiều gì cũng coi như có chút nhãn lực, mà bí bảo sợ là do Mộng chưởng quầy cho nàng.
Mộng lão đầu rốt cuộc có địa vị gì? Dương Khai càng lúc càng không rõ, hắn chỉ là một chưởng quầy Cống Hiến Đường, lại thu Hạ Ngưng Thường như vậy yêu nghiệt đệ tử, hơn nữa còn có bí bảo ban thưởng xuống, chiếc vòng tay này người bình thường căn bản không thể lấy ra tay, tuy nhiên không biết phẩm giai như thế nào, nhưng Dương Khai phỏng chừng ít nhất cũng là bí bảo cấp Địa, loại đẳng cấp bí bảo này, trong Lăng Tiêu Các cũng không thấy nhiều.
Đối với Dương Khai và Hạ Ngưng Thường thoải mái tiến vào, đoàn người Huyết Chiến Bang theo đuôi phía sau bọn họ lại sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Mấy ngày nay xuống, tất cả lớn nhỏ chiến đấu đã đánh hơn chục lần, nếu không phải thực lực đám người Huyết Chiến Bang không tệ, sợ đã sớm trở thành thức ăn trong miệng yêu thú.
Văn Phi Trần mặc dù là cường giả Chân Nguyên Cảnh tầng năm, giờ phút này trạng thái cũng không tốt lắm, vừa rồi một đám người lại đối đầu đụng phải một con yêu thú ngũ giai đỉnh phong. Ngũ giai đỉnh phong, đây chính là tương đương với nhân loại Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong, thực lực cao hơn hắn vài cấp độ.
Một trận đại chiến vô cùng gian khổ theo đó xảy ra, tuy nhiên dựa vào ưu thế nhân số đã đánh chạy được con yêu thú này, nhưng phía Huyết Chiến Bang lại vì vậy mà tổn thất một cao thủ Ly Hợp Cảnh!
Văn Phi Trần nổi trận lôi đình.
Lần này Huyết Chiến Bang tổng cộng đã tới tám người, Chân Nguyên Cảnh chỉ có một mình Văn Phi Trần mà thôi. Tầng tiếp theo Ly Hợp Cảnh có bốn người, còn lại toàn bộ đều là Khí Động Cảnh, trong đó Long Huy có thực lực thấp nhất, chỉ có Khí Động Cảnh tầng một.
Vốn tưởng rằng chỉ cần xa xa theo sát sau Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, bọn hắn vô luận thế nào cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn, nhưng ai ngờ hai người kia dùng phương pháp gì tránh được những yêu thú này, ngược lại là những người truy ở phía sau bọn hắn liên tục đại chiến.
Bây giờ lại càng tổn thất một vị cao thủ Ly Hợp Cảnh! Văn Phi Trần làm sao không giận?
Nhưng hôm nay cũng đã đâm lao phải theo lao, đã tổn thất một người, lẽ nào còn có thể bỏ cuộc giữa chừng?
Tại chỗ hơi nghỉ ngơi một lát, Văn Phi Trần không chút khách khí xông Nộ Lãng nói: “Đi trước đi, lên đường!”
Nộ Lãng nhìn qua phần còn lại của chân tay đã bị cụt trên mặt đất, tâm thần một hồi hoảng hốt. Vừa rồi Huyết Chiến Bang phía này tổn thất một người, những nhân vật nhỏ như bọn hắn của Phong Vũ Lâu làm sao lại bình an vô sự?
Hai đệ tử Phong Vũ Lâu bị con yêu thú ngũ giai kia nuốt vào trong bụng, chỉ còn lại nửa cánh tay rơi trên mặt đất.
Hắn cuối cùng minh bạch vì sao đêm đó cảm giác có chút không ổn. Đám người Huyết Chiến Bang kia ở đâu là tốt bụng dẫn mình đi tìm Dương Khai? Rõ ràng là muốn để người của Phong Vũ Lâu làm đá dò đường!
Nhưng mặc dù trong lòng hắn minh bạch, cũng không dám có câu oán hận, càng đừng nói phản kháng! Ở phía trước dò đường, nói không chừng vận khí tốt còn có thể sống sót, nhưng lúc này nếu phản kháng, chỉ có đường chết!
Mặt tái nhợt, Nộ Lãng dẫn một đám đệ tử Phong Vũ Lâu đi về phía trước, phía sau truyền đến chỉ thị của Văn Phi Trần, khi thì hướng đông, khi thì đi tây, thực ra cũng không truy tìm Dương Khai hai người.
Giờ khắc này, Dương Khai đang đi theo Hạ Ngưng Thường về phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía một hướng, trong mắt lóe lên một vòng vui sướng.
“Làm sao vậy?” Hạ Ngưng Thường quay đầu hỏi, cũng dừng lại.
“Bên kia có nguy hiểm không?” Dương Khai chỉ vào một bên hỏi.
“Không có nguy hiểm gì, ta không cảm giác được có dấu vết yêu thú.” Hạ Ngưng Thường cúi đầu nhìn nhìn vòng tay của mình.
“Vậy chúng ta qua đó xem đi.” Dương Khai không khỏi phân trần chạy ra ngoài.
Hạ Ngưng Thường tuy không biết hắn vì chuyện gì mà vui vẻ như vậy, nhưng cũng chỉ có thể đuổi kịp.
Khoảng cách đi ra không đến trăm trượng, Hạ Ngưng Thường đột nhiên cảm giác một luồng khí nóng trước mặt đánh tới, làm mặt nàng đều có chút đỏ, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy trước mắt một khối đất hướng mặt trời, lại mọc ra rất nhiều đóa hoa màu đỏ tươi, to bằng lòng bàn tay.
Số lượng đóa hoa không ít, sơ bộ ước chừng ít nhất cũng có hơn mười đóa.
Mà Dương Khai đang ra tay hái hoa, không chút khách khí hái xuống từng đóa hoa này.
Một lát sau, Dương Khai đại thu hoạch trở về, mở miệng nói: “Ngươi có nhận ra đây là cái gì không?”
“Bích Huyết Huyền Dương Hoa, tài liệu cấp Địa hạ phẩm. Hóa ra ngươi tới đây là vì những thứ này.” Hạ Ngưng Thường không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.
“Cấp Địa hạ phẩm!” Dương Khai nhướng mày, “Cũng không tệ.”
Hắn có thể cảm nhận được, mỗi đóa Bích Huyết Huyền Dương Hoa này chứa năng lượng thuộc tính dương, không chút nào kém hơn một quả Tam Dương Quả. Vừa rồi cũng chính vì Dương Nguyên Ấn ở ngực có phản ứng, Dương Khai mới có thể ở đây kiểm tra, quả nhiên có thu hoạch lớn.
Nói đến đây đã coi như là trong Hắc Phong Sơn rồi, thiên tài địa bảo sợ sẽ không thiếu. Nhưng mục đích lần này tới là giúp Hạ Ngưng Thường bận rộn, Dương Khai dù cố ý cũng không thể đi tìm tứ phía.
Làm như vậy quá trì hoãn thời gian, cũng sẽ đi kèm với nguy hiểm rất lớn.
Nhưng đã cảm ứng được ở gần đây rồi, tự nhiên không thể bỏ qua.
“Có cần ta giúp ngươi luyện thành đan không?” Hạ Ngưng Thường hỏi.
“Trước không cần, đợi đến tối lúc nghỉ ngơi hãy luyện.”
Vị tiểu sư tỷ này luyện đan thủ đoạn xuất thần nhập hóa, nhưng luyện đan luôn phải tiêu hao nguyên khí. Đi lại trong rừng rậm, Dương Khai vẫn cảm thấy cẩn thận là hơn, có thể không lãng phí thì tốt nhất không lãng phí.
“Cũng được.” Hạ Ngưng Thường gật gật đầu, “Chúng ta cách địa phương này đã không xa, đại khái đi thêm hai ba ngày nữa có thể đến, thời gian rất sung túc.”
Cũng không biết có phải do vận khí hay không, mấy ngày trước đi vài ngày, Dương Nguyên Ấn của Dương Khai mới có phản ứng, nhưng từ khi tìm được hơn mười đóa Bích Huyết Huyền Dương Hoa về sau, chỉ cách một ngày, không ngờ lại để Dương Khai tìm được một ít thiên tài địa bảo thuộc tính dương.
Nhưng lần này vận khí không tốt như lần trước, mấy cọng thảo dược thuộc tính dương này, lại có một con yêu thú tam giai thủ hộ lấy.
Bất đắc dĩ chỉ có thể phiền Hạ Ngưng Thường ra tay, cưỡng chế di chuyển con yêu thú kia, Dương Khai mới có thể bỏ vào túi.
Ngày này, hai người xuyên qua rừng rậm, giữa đường đi vào một tòa sơn cốc vô cùng lớn, Hạ Ngưng Thường thở phào một hơi: “Sư đệ, chúng ta đã đến!”