» Chương 97: Trước Hết Giết Hai Người
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Hai đệ tử Phong Vũ Lâu này vốn không có thù oán với Dương Khai, nhưng quãng đường truy đuổi, sư đệ của họ đã chết vài người. Bọn hắn không có cách tìm Văn Phi Trần báo thù, chỉ có thể trút giận lên đầu Dương Khai. Giờ phút này, kẻ thù gặp mặt, đương nhiên hết sức đỏ mắt.
Hùng sư huynh cười hành hạ, đánh giá Dương Khai, giọng lạnh lùng nói:
– Thật can đảm sắc, cũng dám chui đầu vô lưới. Cái nữ tử bị ngươi cứu đi đâu rồi?
– Đánh thắng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!
Dương Khai nắm đấm niết vang lên, quơ quơ cổ, chậm rãi đi tới hai người.
Hùng sư huynh Xùy cười một tiếng:
– Không biết sống chết. Sư đệ, thay ta lược trận, ta đi giáo huấn hắn một chút!
Đang khi nói chuyện, thanh trường kiếm đeo bên hông phủi đất ra khỏi vỏ, vén lên một cái kiếm hoa liền hướng Dương Khai công tới. Hùng sư huynh có thực lực Khai Nguyên Cảnh sáu tầng, Dương Khai bất quá là Khai Nguyên Cảnh bốn tầng. Bản thân cảnh giới đã kém hai cái tiểu trình tự, huống hồ Hùng sư huynh lại cầm lợi khí, tự giác chiếm hết ưu thế. Một kiếm này chỉ là thăm dò mà thôi, Hùng sư huynh cũng không mong đợi có thể một chiêu xử lý Dương Khai.
Trong bóng tối kiếm hoa thoáng hiện, Dương Khai nghiêng người né tránh, giơ lên song chưởng giao chiến với Hùng sư huynh. Dùng chưởng đối kiếm, Dương Khai khắp nơi bị chế ngự, vừa đánh vừa lui. Đợi Hùng sư huynh đâm ra nhát kiếm thứ chín, hắn đã lui ra khỏi vài chục bước xa.
Hùng sư huynh cười lớn một tiếng:
– Hạt gạo chi châu, cũng dám tỏa ánh huy. Dương Khai, để mạng lại!
Lúc trước thăm dò đã để hắn nắm rõ chi tiết của Dương Khai. Bây giờ đương nhiên là lúc hạ sát thủ. Nguyên khí trong cơ thể vận chuyển lên, trường kiếm của Hùng sư huynh ẩn có tiếng sấm nổ mạnh truyền ra.
– Lôi Phong Ngâm!
Hùng sư huynh uy phong lẫm lẫm hô lên chiêu kiếm của mình. Trường kiếm đột nhiên xuất hiện một mảnh hồ quang điện, kẹp lấy vô cùng sắc bén, dùng tốc độ Dương Khai không thể né tránh, đâm tới ngực hắn.
Dương Khai quả nhiên không tránh được, nhưng trên mặt hắn không chút hoảng sợ, ngược lại giơ lên một chưởng, mãnh liệt đánh ra lên trường kiếm.
Hùng sư huynh cười lạnh không thôi, thầm nghĩ trên thân kiếm của mình hiện tại phủ kín Lôi Lực. Ngươi một kẻ chỉ là Khai Nguyên Cảnh bốn tầng võ giả nếu thật đụng vào, chỉ sợ sẽ bị điện toàn thân tê liệt. Đến lúc đó chỉ có thể mặc ta xâm lược. Nhất niệm đến tận đây, Hùng sư huynh căn bản không có rút chiêu, kiếm chiêu ngược lại càng phát ra rất nhanh.
Dương Khai quát khẽ, bàn tay đột nhiên trở nên đỏ bừng vô cùng, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Một cổ khí nóng bỏng đánh tới trước mặt Hùng sư huynh, không những xua tan âm hàn bên cạnh hắn, còn khiến hắn có cảm giác như rơi vào trong biển lửa.
“Khanh…” Một tiếng kiếm minh, bàn tay Dương Khai chính vỗ vào thân kiếm. Hồ quang điện trên kiếm đột nhiên biến mất vô hình. Mượn cái vỗ này, trường kiếm cũng chệch hướng, lướt qua vai Dương Khai, không làm hắn bị thương chút nào.
Hùng sư huynh hoảng hốt. Lần giao phong này, nguyên khí của mình lại không địch lại đối phương! Hắn thầm nghĩ hắn không phải chỉ có Khai Nguyên Cảnh bốn tầng sao? Nguyên khí trong cơ thể làm sao lại hùng hồn hơn ta? Hơn nữa, một chưởng vừa rồi chứa đựng nguyên khí nóng rực, thật sự quá tinh thuần rồi. Bằng không căn bản không thể đánh tan Lôi Lực của mình.
Hoảng hốt dưới, Hùng sư huynh vội vàng thu kiếm lui về phía sau, chuẩn bị điều tức một phen rồi từ từ đồ chi. Nhưng Dương Khai đâu cho hắn cơ hội này? Thừa dịp hắn thu kiếm, bước chân di chuyển liền lấn thân tới, dưới ánh mắt kinh ngạc hoảng sợ của Hùng sư huynh, một ngón tay điểm vào vị trí trái tim của hắn.
Biết mình phải đối phó với không ít kẻ địch, Dương Khai ra tay cũng tương đối dứt khoát lưu loát, không tiếc hao phí một giọt Dương Dịch, cũng muốn một kích giết chết đối phương.
Thân thể Hùng sư huynh đột nhiên ngừng lại bất động, chỉ còn lại tiếng gió lạnh rít gào, nức nở như khóc như than trong sơn cốc.
Đệ tử Phong Vũ Lâu đang lược trận bên cạnh nhất thời không hiểu, không khỏi nhẹ giọng gọi:
– Hùng sư huynh, Hùng sư huynh.
Lời còn chưa dứt, thân thể Hùng sư huynh đột nhiên thẳng tắp té xuống. Dương Khai cười dữ tợn:
– Hùng sư huynh của ngươi đang đợi ngươi ở trên đường hoàng tuyền.
Đệ tử kia nghẹn họng nhìn trân trối, chợt hú lên quái dị, nhanh chân bỏ chạy. Thực lực của hắn so với Hùng sư huynh còn kém một chút, chỉ là Khai Nguyên Cảnh tầng năm mà thôi. Dương Khai không tốn nhiều sức đã chém giết Hùng sư huynh, đối phó hắn chẳng phải dễ dàng sao?
– Chạy đến sao?
Dương Khai cười lạnh, xách thanh trường kiếm của Hùng sư huynh đuổi theo.
Không thể không nói, âm khí đậm đặc trong sơn cốc này giúp Dương Khai rất nhiều. Tất cả mọi người ở đây dưới sự ăn mòn của thiên địa âm khí, thực lực đều bị giảm sút. Duy chỉ có Dương Khai tu luyện Chân Dương Quyết, nguyên khí trong cơ thể chính là khắc tinh của âm khí này, căn bản không cần lo lắng bị ảnh hưởng gì. Chỉ cần hao phí một chút Chân Dương Nguyên Khí để xua tan hàn ý mà thôi.
Đệ tử Phong Vũ Lâu kia mặc dù là Khai Nguyên Cảnh tầng năm, nhưng trong sơn cốc này có thể phát huy ra thực lực còn thấp hơn Dương Khai một chút. Truy đuổi không lâu, Dương Khai liền rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ còn mười trượng. Khoảng cách này vừa đủ gần.
Dương Khai đang chạy trốn, đột nhiên ném thanh trường kiếm trong tay ra. Nghe tiếng gió phía sau, đệ tử Phong Vũ Lâu này cũng nhanh nhẹn né tránh, khó khăn lắm tránh được thanh trường kiếm đánh tới. Nhưng sự trì hoãn này lập tức khiến khoảng cách mười trượng bị rút ngắn lại bằng không.
Không thể trốn nữa, đệ tử Phong Vũ Lâu này cũng quyết đoán. Trong chớp mắt vội vàng rút vũ khí muốn chiến đấu với Dương Khai, nhưng trước mặt lại né tránh một đạo hồng quang. Hắn gần như bản năng đưa vũ khí ra đỡ.
“Ự…c băng” một tiếng, thanh vũ khí bằng thép tinh rèn trên tay hắn bị hồng quang cắt đứt, yếu ớt như đậu hủ, trực tiếp bị cắt thành hai đoạn. Khoảnh khắc sau, hắn cảm giác cổ mình nóng lên, như có thứ gì đó từ đó hoa qua.
Dương Khai dừng lại, trên đầu ngón tay một mảnh lưỡi dao huyết hồng mỏng như cánh ve đang rạng rỡ lấp lánh. Trên lưỡi dao một giọt máu tươi lăn xuống.
Yết hầu đệ tử Phong Vũ Lâu nhấp nhô, kinh ngạc nhìn Dương Khai, ngón tay của hắn, nhưng lại không cách nào nói ra lời. Vài hơi thở sau, đầu hắn đột nhiên bay lên trời, cổ phun ra một chùm huyết vụ.
Trước hết giết hai người!
Trận chiến này không hề áp lực, thoải mái đến mức Dương Khai không cần sử dụng Bất Khuất Chi Ngao. Trước đây khi đối địch, Dương Khai mỗi lần đều phải sử dụng vũ kỹ thần bí này mới có thể chiến thắng kẻ địch. Nhưng lần này hắn lại phát hiện, dù không sử dụng vũ kỹ này, mình cũng có thực lực vượt cấp giết người.
Dương Khai cảm thấy có lẽ cần đánh giá lại bản thân một chút. Đang lúc Dương Khai muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, hai bên trái phải đồng thời truyền đến tiếng vạt áo phần phật.
Bên trái có hai người nhanh chóng tiếp cận, bên phải có một người! Chắc là tiếng la của đệ tử vừa rồi đã thu hút bọn họ tới, cách mình đại khái đều khoảng trăm trượng. Dương Khai vốn muốn tránh, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên nhanh chóng tiếp cận về phía bên trái. Nếu hắn đoán không sai, người tới hẳn là ba người còn lại của Phong Vũ Lâu!
Bọn họ có thể đã tách ra để tiện tìm kiếm mình và Hạ Ngưng Thường, nhưng khoảng cách giữa họ không quá xa. Hiện tại ba người còn lại đều đã tới, Dương Khai đương nhiên cầu còn không được. Người của Phong Vũ Lâu thực lực thấp hơn người của Huyết Chiến Bang rất nhiều, vừa vặn dùng để kiểm tra thực lực của mình.
Đã đủ mập để thẩm :lenlut