» Chương 111: Từng Người Tự Chiến
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Khoảng cách hừng đông vẻn vẹn không đến một canh giờ.
Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường hai người đi ra khe núi che giấu, men theo hướng dòng âm khí lưu động trong sơn cốc mà truy đuổi.
Hiện tại, hướng dòng âm khí lưu động trong sơn cốc rất dễ phân biệt, bởi vì Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ đang hấp thu linh khí trong sơn cốc, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Cho nên, âm khí trong cả sơn cốc đều đang hội tụ hung mãnh về một chỗ nào đó.
Dị tượng bậc này, chỉ cần người thân ở trong sơn cốc đều có thể phát giác.
Dương Khai phỏng chừng hai người của Huyết Chiến Bang chắc chắn cũng sẽ đi điều tra, đến lúc đó tự nhiên có thể chạm trán.
Đánh chết nhiều cao thủ Khí Động Cảnh cùng Ly Hợp Cảnh, chiến ý quay cuồng trong cơ thể Dương Khai vẫn chưa dẹp loạn, bởi vì còn có một cường giả Chân Nguyên Cảnh trong sơn cốc này. Chỉ cần còn có áp lực, Bất Khuất Chi Ngao của Dương Khai sẽ tiếp tục phát huy tác dụng, tinh thần và thân thể cũng căng cứng.
Cũng không biết vị Chân Nguyên Cảnh này, bây giờ còn lại bao nhiêu thực lực.
Một nén hương thời gian sau, hai người dần dần tiếp cận nguồn âm khí hội tụ. Chỗ đó, có một đoàn quang mang sáng ngời lơ lửng giữa không trung. Âm khí chảy đến đây, tựa như bị nuốt chửng mà biến mất không thấy gì nữa.
Đây chính là Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ mà Dương Khai từng gặp trước đây.
Chỉ có điều bây giờ nó so với vừa rồi có rất nhiều điểm khác biệt.
Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ vừa rồi, chỉ là một đoàn hào quang mà thôi, không có hình dạng đặc biệt. Hiện tại, nó lại phảng phất một nụ hoa sắp nở rộ, từng cánh hoa non nớt đều rõ ràng có thể thấy được.
Hai người che giấu thân hình, cách Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ ước chừng năm mươi trượng.
Hạ Ngưng Thường khẽ nói: “Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ nằm trong nụ hoa đó. Đợi đến khi nụ hoa nở rộ, nó mới hiển hiện. Cho đến lúc này mới có thể thu nó. Vốn ta bố trí Cửu Âm Bát Tỏa Trận là để đối phó nó, nhưng lại bị những người kia ép khởi động sớm. Chỉ cần những người kia chưa chết, tám đạo âm khí xiềng xích sẽ không về lại. Lần này chỉ có thể trông vào thủ đoạn của sư đệ rồi. Chân dương nguyên khí của ngươi chính là khắc tinh của nó. Ta không có trận pháp thì căn bản không thể giúp ngươi.”
“Nó không chạy trốn sao?” Dương Khai nhíu mày.
“Đúng vậy, cho nên… hy vọng không lớn.” Hạ Ngưng Thường lại có xu hướng bỏ cuộc.
“Cái kia nếu như giết hết những người kia, ngươi có thể dùng lại trận pháp đúng không?” Dương Khai híp mắt.
“Tuy là nói như vậy, nhưng bọn hắn nếu không tới đây thì sao?”
“Bọn hắn đã tới.” Ánh mắt Dương Khai lạnh lẽo, đột nhiên quay đầu nhìn sang một bên.
Tiếng cười to của Văn Phi Trần truyền tới: “Haha, tiểu tử thông minh!”
Khuôn mặt Hạ Ngưng Thường phát lạnh, quay đầu nhìn về phía đó, vừa vặn nhìn thấy Văn Phi Trần và Long Huy hai người dắt tay nhau tới. Ánh mắt hai người đều mang theo một tia lửa nóng, chằm chằm nhìn Hạ Ngưng Thường đang trong trạng thái không tốt, khó coi.
Chỉ có điều một người thì ham bí bảo Thiên cấp trên người nàng, một người thì ham vẻ đẹp sắc của nàng.
Dương Khai thần sắc tỉnh táo, cùng Hạ Ngưng Thường hai người sóng vai đứng.
Văn Phi Trần khí định thần nhàn đi đến trước mặt hai người hai mươi trượng, mặt nở nụ cười nói: “Các ngươi vẫn còn sống, xem ra những phế vật kia quả thật không thể thành việc lớn gì.”
Văn Phi Trần vẫn luôn cố gắng hóa giải âm khí xiềng xích xâm nhập cơ thể, nhưng dù làm thế nào cũng không hóa giải được. Thủ hạ đuổi theo ra ngoài cũng không một ai trở về báo cáo tình hình. Hắn cùng Long Huy ở bên kia đang đợi sốt ruột, bỗng nhiên cảm thấy âm khí trong sơn cốc biến hóa, liền cũng tìm dấu vết truy tra tới.
Vừa đến đây, liền nhìn thấy Dương Khai và Hạ Ngưng Thường hai người. Văn Phi Trần và Long Huy đều vui mừng quá đỗi, thân hình cũng không che giấu, cứ nghênh ngang đi tới.
Sự tình đã náo đến bước này, Văn Phi Trần tự nhiên không còn thiện chí với Dương Khai bọn hắn. Lập tức, một tiếng thét dài truyền ra, muốn triệu hồi thủ hạ của mình.
Nào ngờ tiếng kêu gào sau, hắn phát hiện thiếu niên đối diện lại vẻ mặt mỉa mai nhìn hắn, không có chút nào sợ hãi thần sắc.
Văn Phi Trần hơi không hiểu vì sao đối phương không sợ hãi như vậy.
Dương Khai tiến lên một bước, sắc mặt lạnh lẽo nói: “Ngươi có hô khản cả giọng cũng không có ai tới giúp ngươi!”
Thần sắc Văn Phi Trần vừa động: “Bọn hắn sao vậy?”
“Bọn hắn đều đã chết rồi! Người chết tự nhiên không có cách nào tới giúp ngươi.” Dương Khai cười ha hả.
Sắc mặt Văn Phi Trần lập tức âm trầm xuống, kinh ngạc nhìn thoáng qua Hạ Ngưng Thường.
Trong suy nghĩ của hắn, người có thể đánh chết mấy cao thủ Ly Hợp Cảnh, cũng chỉ có Hạ Ngưng Thường rồi. Chỉ một mình Dương Khai còn chưa có bản lĩnh đó.
Thất sách thật là thất sách, hắn không thể ngờ nữ tử này lại vẫn còn khí lực động thủ. Mấy canh giờ trước, khi mình đánh nàng một chưởng, rõ ràng cảm giác nàng đã hoàn toàn không có lực phản kháng rồi, sao lại khôi phục nhanh như vậy?
“Cho dù bọn hắn toàn bộ chết… các ngươi cũng đừng mơ tưởng chạy khỏi lòng bàn tay ta!” Văn Phi Trần hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng không để cái chết của những người kia vào trong lòng.
Dương Khai tiến tới một bước, chân dương nguyên khí trong cơ thể cuộn trào, huyết dịch sôi sục, chiến ý vô cùng. Đang muốn ra tay đối với Văn Phi Trần, phía sau lại một đạo thân ảnh tuyệt lệ bay ra, thẳng nghênh Văn Phi Trần mà đi.
Hạ Ngưng Thường đã ra tay trước, hơn nữa là một chiêu bao phủ Văn Phi Trần và Long Huy hai người.
Nàng hiển nhiên là vì chăm sóc Dương Khai bị thương, mới muốn lấy một địch hai.
Thân ảnh chớp động, mười đạo khí kình âm u bay ra, bảy đạo đánh úp về phía Văn Phi Trần, ba đạo đánh úp về phía Long Huy. Tốc độ nhanh như tia chớp, thanh thế kinh người.
Văn Phi Trần cười lớn một tiếng: “Tiểu cô nương sát khí không nhẹ, thế này không hay!”
Vừa nói chuyện, song chưởng nghênh tiếp, thoải mái hóa giải công kích của Hạ Ngưng Thường. Miệng nói: “Long thiếu gia, tiểu tử kia giao cho ngươi, ta đối phó tiểu nha đầu này!”
“Tốt!” Long Huy nhẹ gật đầu, không quên dặn dò một tiếng: “Đừng làm bị thương mặt nàng.”
“Văn mỗ hiểu được!” Văn Phi Trần nở nụ cười thâm ý sâu sắc, lập tức cùng Hạ Ngưng Thường xông lên chiến làm một đoàn.
Hạ Ngưng Thường tuy nói khôi phục bốn thành thực lực, nhưng trước đó dù sao bị thương, bây giờ có thể phát huy ra thực lực đại khái chỉ ở Khí Động Cảnh tầng sáu, bảy.
Văn Phi Trần lại càng không chịu nổi, chỉ có thể phát huy ra tiêu chuẩn Khí Động Cảnh tầng hai, ba.
Nhưng dù sao cảnh giới thật của hai người là không giống nhau. Hạ Ngưng Thường là Ly Hợp Cảnh đỉnh phong, trong cơ thể là nguyên khí. Văn Phi Trần lại là Chân Nguyên Cảnh, trong cơ thể là chân nguyên!
Chân nguyên và nguyên khí, đó là có bản chất khác biệt. Chân nguyên có thể phát huy ra lực sát thương lớn hơn nhiều.
Hơn nữa, kinh nghiệm chiến đấu của Văn Phi Trần so với Hạ Ngưng Thường phong phú hơn rất nhiều. Vừa ra tay, Hạ Ngưng Thường đã cảm thấy ứng phó có chút khó khăn. Tuy không nhanh chóng bị thua, nhưng muốn dựa vào thực lực bản thân đánh bại Văn Phi Trần thì lại rất không thể nào. Cùng lắm cũng chỉ đánh hòa mà thôi.
Hai người đều là cao thủ, chiến đấu bắt đầu liền kịch liệt vạn phần, thân hình di chuyển đã vọt đến trăm trượng bên ngoài.
Dương Khai không quá chú ý chiến đấu của Hạ Ngưng Thường, bởi vì hắn cũng có đối thủ của mình.
Phẩy tay nhìn Long Huy đang đứng cách mình mười mấy trượng, Dương Khai đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Long thiếu gia đúng không?”
Long Huy lạnh lùng nói: “Muốn cầu xin tha mạng? Đã muộn rồi!”
“Ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Long Huy dùng ánh mắt lường gạt nhìn Dương Khai, không đếm xỉa gì nói: “Nếu đây là nguyện vọng trước khi chết của ngươi, ta ngược lại có thể thỏa mãn ngươi!”
đã đủ mập để thẩm :lenlut