» Chương 112: Khắp Nơi Kinh Ngạc

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

“Ngươi coi như là vậy.” Dương Khai không cười, nhìn hắn nói: “Ngươi thực sự chỉ vì Hồ Mị Nhi, mới muốn giết ta?”

Long Huy thần sắc ngả ngớn, khinh thường nói: “Bằng không ngươi cho rằng bổn thiếu gia ăn no rỗi việc, lớn như vậy thật xa với ngươi tới đây làm gì?”

Dương Khai nhướng mày: “Nhưng ta cùng Hồ Mị Nhi không có giao tình sâu đậm, chỉ là gặp mặt vài lần mà thôi.”

“Hừ, có lẽ ngươi đối nàng vô tình ý, nhưng tiện nhân kia đối ngươi lại không giống vậy!” Long Huy trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, “Nàng vì ngươi thậm chí ngay cả ông nội của ta cũng dám ngỗ nghịch! Nàng chưa từng làm chuyện này, cũng chưa từng vì người đàn ông nào làm đến mức này! Ngươi tính toán cái gì điểu gì đó, dám đánh chủ ý lên nữ nhân của ta!”

“Gia gia của ngươi…” Dương Khai trong mắt lãnh mang lóe lên, hắn nhớ tới Long Tại Thiên cái kia man không nói đạo lý một kích. Lần đó nếu không phải Ngạo Cốt Kim Thân phát huy tác dụng, thoát khỏi sự giam cầm của hắn, chính mình e rằng đã chết rồi.

“Còn có một vấn đề!” Dương Khai mặt lạnh: “Ngươi làm sao biết ta rời khỏi Lăng Tiêu Các?”

Bọn hắn đã có thể truy đến đây, nhất định là sau khi chính mình rời khỏi Lăng Tiêu Các không lâu liền xuất phát, nếu không chắc chắn sẽ mất dấu vết của mình. Nói cách khác, sau khi mình rời khỏi Lăng Tiêu Các đã bị hữu tâm nhân theo dõi.

Long Huy khẽ cười: “Cái này tự nhiên là có người mật báo cho ta.”

Quả nhiên!

“Về phần là ai mật báo cho ta, bản thiếu gia không rõ lắm. Nhưng ta nghĩ ngươi nên biết chính mình đã đắc tội ai!” Long Huy khinh miệt nhìn Dương Khai, hiển nhiên như nhìn một người chết, trong lời nói không hề giấu diếm, đem bả biết đến không biết đều nói ra, “Về phần cái kia Nộ Lãng, đảo lại là ngoài ý liệu, ta cũng là ở tiểu trấn dưới chân núi mới phát hiện tung tích của bọn hắn.”

Dương Khai khẽ gật đầu, Long Huy không có lý do lừa gạt hắn. Hắn đã nói vậy, thì đó là sự thật. Nộ Lãng có thể chỉ là cơ duyên xảo hợp chứng kiến mình ra ngoài rồi truy tới mà thôi, không cần truy cứu thêm, dù sao hắn đã chết rồi.

“Bản thiếu gia đã thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, hiện tại, chết đi cho ta!” Long Huy dữ tợn cười một tiếng, thân hình lắc lư, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Dương Khai. Hai mắt tràn đầy hưng phấn quang mang, Khí Động Cảnh tầng một nguyên khí vận chuyển lại, hai nắm đấm hung mãnh huy động.

Theo mỗi cú đấm huy động, đều có một đạo vũ mang giống như công kích bắn ra từ quyền phong.

Phi Vũ Bạo! Địa cấp trung phẩm vũ kỹ!

Long Huy thân là cháu nhỏ của Long Tại Thiên, thân phận địa vị không thấp, sở tu luyện vũ kỹ tự nhiên không phải loại hàng bình thường. Có thể nói, hắn tuy nhiên cũng là Khí Động Cảnh tầng một, nhưng thực lực chân thật lại hơn hẳn Nộ Lãng cùng cảnh giới không chỉ một bậc.

Long Huy không đơn giản chỉ là một công tử bột háo sắc, đối với Dương Khai hiện tại mà nói, hắn cũng là địch nhân khó đối phó.

Vũ mang tập đến, Dương Khai vội vàng né tránh, khiến Long Huy công kích đều thất bại. Long Huy trong mắt không khỏi hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Trong suy nghĩ của hắn, Dương Khai Khai Nguyên Cảnh bốn tầng này căn bản không thể thoát khỏi sát chiêu của mình mới đúng.

Sau một khắc, chấn động nguyên khí hung mãnh mà tàn bạo đột nhiên bùng phát từ người Dương Khai. Cảm nhận được luồng chấn động nguyên khí nồng đậm này, Long Huy biến sắc.

Đây là Khai Nguyên Cảnh bốn tầng sao? Rõ ràng đã đạt đến Khai Nguyên Cảnh đỉnh phong, luận chấn động nồng đậm, so với chính mình cũng không thua bao nhiêu.

Kinh ngạc chỉ trong chốc lát, Long Huy đã vọt tới bên cạnh Dương Khai, nguyên khí cuồn cuộn trên nắm tay, hung hăng một quyền, từ trên xuống dưới đập xuống Dương Khai.

Dương Khai lại trốn. Quyền này trực tiếp oanh xuống đất, cùng với tiếng vang lớn và bụi đất tung bay, mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái hố không nhỏ.

Chưa kịp Long Huy đứng dậy, thân thể Dương Khai vừa né tránh đột nhiên lại chạy trốn trở về, đầu gối nâng cao, mãnh liệt đỉnh tới cằm hắn.

Long Huy phản ứng không chậm, một tay thành chưởng, chặn ngang cằm mình, chúi người xuống.

Đầu gối giữa lòng bàn tay, nguyên khí của hai người bắn ra. Thân thể Dương Khai loạng choạng, Long Huy cũng lộn ngược về sau, mượn lực đạo này hóa giải công kích của Dương Khai.

Hai người giao thủ một thoáng, vội vàng đứng lại.

Đánh giá Dương Khai từ trên xuống dưới, Long Huy nheo mắt: “Nguyên lai ngươi vẫn luôn che giấu thực lực! Bất quá dù vậy, ngươi cũng không phải đối thủ của ta!”

Lời còn chưa dứt, thân ảnh Long Huy đột nhiên mờ đi, lòng bàn chân như có kim mang hiện lên, trong chốc lát đã xuất hiện sau lưng Dương Khai.

Kim Hồng Bộ! Lại là một bộ võ học Địa cấp trung phẩm.

Mượn bộ pháp thần kỳ này, Long Huy cuối cùng đã đến góc chết phòng ngự của Dương Khai. Nguyên khí cuồn cuộn trên đầu ngón tay, một ngón đâm vào gáy Dương Khai, hiển nhiên muốn một kích đánh gục hắn.

Nguy cơ sinh tử cận kề, Dương Khai cảm giác được gió sau gáy, vội vàng nghiêng đầu. Ngón này lướt qua gò má Dương Khai mà đâm tới, nguyên khí sắc bén xé rách một vết máu trên mặt hắn.

Dương Khai quay lại, một giọt dương dịch đã hiện lên trên đầu ngón tay, sau một khắc biến thành lưỡi dao huyết hồng mỏng manh như cánh ve, vung mạnh vào Long Huy gần trong gang tấc.

Đây là một cường địch! Dương Khai không dám giấu dốt nữa, bất kỳ sự chủ quan nào đều có thể khiến mình mất mạng!

Lưỡi dao trực tiếp cắt qua thân thể Long Huy, chia hắn làm hai nửa, nhưng Dương Khai không hề có vẻ vui mừng, bởi vì hắn cảm giác mình không đánh trúng thực thể. Vừa rồi chỉ cắt trúng tàn ảnh của Long Huy mà thôi.

Bộ pháp của đối phương tương đối cao thâm!

“Phản ứng không tồi!” Thanh âm Long Huy truyền tới từ vài chục trượng bên ngoài, thong dong nhìn Dương Khai.

Dương Khai đột nhiên run tay, lưỡi dao huyết hồng xoẹt bay ra.

Long Huy không dám dừng lại, lại dùng Kim Hồng Bộ né tránh. Hắn nhìn Dương Khai như mèo vờn chuột, trên mặt mang theo tia khinh miệt trêu đùa và khinh thường.

Giữ im lặng, chỉ có sự kiên nghị bất khuất và ý chí chiến đấu nồng đậm trong ánh mắt, Dương Khai bước chân như bay, vọt tới trước mặt Long Huy, một quyền đảo ra.

Không công mà lui! Thân ảnh Long Huy đã xuất hiện ở phía khác.

“Hừ, chỉ bằng cái tốc độ ốc sên này của ngươi cũng muốn chiến thắng ta? Không biết tự lượng sức mình!” Miệng Long Huy không một khắc nào nhàn rỗi, hết sức châm chọc.

Hắn cảm giác mình dựa vào Kim Hồng Bộ đã chiếm thượng phong. Đối phương đánh không trúng mình, làm sao có thể thắng? Công kích hung mãnh như vậy chỉ làm hắn lãng phí nguyên khí vô ích. Chờ hắn hao phí gần hết, đó chính là thời cơ mình một kích giết chết.

Cho nên Long Huy hạ quyết tâm, muốn dây dưa với Dương Khai, chờ đợi thời cơ đến, dùng cái giá thấp nhất để giành chiến thắng.

“Chậm, quá chậm…”

“Nếu ngươi không giết được ta, cô bạn gái kia của ngươi bổn thiếu gia đã có thể thu nhận.”

“Nàng rốt cuộc trông thế nào nhỉ? Ta rất mong chờ, không biết nàng bị chà đạp lúc đó sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết ra sao!”

“Ha ha ha, bản thiếu gia thích nhất nghe tiếng kêu không cam lòng chịu nhục của nữ nhân rồi. Nghĩ đến cảnh đó, ngươi có đau lòng không?”

đã đủ mập để thẩm :lenlut

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 234: Lưu Viêm Dịch

Chương 233: Ngươi Chạy Được Sao

Chương 232 :Đến Phiên Ta