» Chương 140: Âm Dương Yêu Tham
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
“Đại chiến?” Dương Khai trong lòng vừa động. “Cẩn thận nói đến.”
“Vâng.”
Tại Địa Ma tự thuật, Dương Khai cũng dần biết thêm một sự tình. Địa Ma nhớ không nhiều lắm, chỉ là lắt nhắt một ít trí nhớ, nhưng kết hợp lại, đại khái chính là hắn năm đó không biết làm sao bị cuốn vào một hồi đại chiến. Hơn nữa là vô số người vây công hai địch nhân chiến đấu, hai địch nhân kia đúng một nam một nữ, đánh tới cuối cùng, gần như là toàn quân bị diệt, một nam một nữ kia cũng chết trận tại chỗ.
“Lão nô trọng thương bỏ chạy, cuối cùng chết ở chỗ này. Ta nhớ được…” Địa Ma thanh âm có chút chần chờ, còn có chút sợ hãi.
“Nhớ rõ cái gì?”
“Có Long, có Phượng, Long Phượng kết hợp, hủy thiên diệt địa… Lão nô chính là tại một chiêu này bị trọng thương.”
Dương Khai đôi mắt sáng ngời, hắn nhớ tới trước đó vài ngày khi truyền thừa động thiên mở ra, cái ấn hình rồng phượng xoay quanh trên bầu trời. Nói ra những này xong, Địa Ma dường như chịu rất lớn kinh hãi, cũng không nghĩ ra được nhiều sự tình hơn.
“Nếu theo ngươi nói như vậy, vậy nơi đây thật sự không phải truyền thừa của ngươi?” Dương Khai hỏi.
“Thiếu chủ bớt giận, trước kia đúng lão nô thuận miệng vừa nói. Bất quá truyền thừa cũng có, nếu Thiếu chủ nói muốn, lão nô ổn thỏa dốc túi tương thụ.”
“Không cần, ngươi những thứ đó ta không hứng thú.” Dương Khai vội vàng lắc đầu.
Địa Ma lần nữa chịu đả kích. Tuy hắn không nhớ rõ mình rốt cuộc là thân phận gì, nhưng nghĩ khi còn sống cũng là cao nhân, sợ rằng vô số người tranh nhau muốn làm đệ tử của mình, hết lần này đến lần khác đến Dương Khai đây hắn còn chẳng thèm ngó tới. Ai, thật sự là Phượng Hoàng rụng lông không bằng gà a, Địa Ma thổn thức không thôi.
Hạt châu kia cũng vô dụng. Trước kia Địa Ma ký thân ở phía trên, không đụng hắn còn không sao, đụng một cái hắn liền biến thành bột mịn.
Quay qua một vòng, không thu hoạch được gì nữa, Dương Khai bùi ngùi thở dài, quyết định rời đi nơi đây. Ở đây đợi không ít ngày, tình huống bên ngoài cũng không biết thế nào. Đã nơi đây là truyền thừa động thiên, tổng nên đi thử thời vận.
Đi tới cửa đá phong bế nơi này, dựa theo phương pháp Địa Ma truyền thụ mở cửa đá ra, còn không đợi Dương Khai đi ra ngoài, trước mặt đột nhiên xông tới một đạo hồng bạch giao nhau quang mang. Dương Khai thần sắc biến đổi, còn tưởng là ai đánh lén mình, vội vàng ra tay một quyền. Nào biết tia sáng này dường như có linh tính tránh được Dương Khai một kích, vòng quanh cánh tay hắn bay tới. Dương Khai nhanh chóng lùi lại, đồng thời tay còn lại mạnh mẽ hướng hào quang kia chụp tới.
Thoáng một cái bắt cái thật sự, Dương Khai thần sắc không khỏi cổ quái. Hắn phát hiện cái này vậy mà không phải công kích gì, vào tay ngược lại là cái thật thể, đồng thời còn có một luồng cảm giác giãy dụa từ trên tay truyền đến. Nghi hoặc định mắt nhìn đi, phát hiện mình đang cầm trên tay đúng là một chi nhìn bề ngoài đã thành hình người nhân sâm. Cây nhân sâm này cũng sinh cổ quái, một bên đỏ bừng, một bên tuyết trắng, hồng bạch vẻ mỗi bên một nửa, Dương Khai có thể cảm nhận được trong cây nhân sâm này chứa hai chủng hoàn toàn bất đồng năng lượng. Hồng một bên ẩn chứa nóng bức, bạch một bên nhưng lại âm lạnh, thuộc tính tương khắc lẫn nhau tại cây nhân sâm này hoàn mỹ địa dung hợp cùng nhau, cấu thành cây thiên địa linh vật kỳ lạ này. Giờ phút này hắn bị Dương Khai niết trên tay, ngũ quan thành hình đều là một hồi vặn vẹo, nhưng căn bản không thể thoát khỏi trói buộc của Dương Khai.
“Âm Dương Yêu Tham!” Địa Ma tiếng kinh hô truyền đến.
“Ngươi nhận ra?” Dương Khai hỏi.
“Kỳ bảo nha. Đây là đứng hàng Huyền cấp thượng phẩm kỳ bảo!” Địa Ma dường như phát hiện cái gì cực kỳ khủng khiếp, cả kinh một chợt.
Còn không đợi Dương Khai hỏi đến tột cùng, sơn động bên kia đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân.
“Có người đến!” Dương Khai biến sắc, liền tranh thủ Âm Dương Yêu Tham kia nhét vào trong ngực. Nhắc tới cũng kỳ quái, bị nhét vào ngực xong, cây Âm Dương Yêu Tham này đúng là không giãy dụa nữa, ngược lại yên ổn địa đợi ở đó bất động.
Đang lúc Dương Khai cảnh giác người đến là ai, bên kia lại truyền đến một cái thanh âm quen thuộc: “Tỷ tỷ, hắn thực hướng bên này chạy sao?”
Một cái thanh âm khác đáp: “Ừ, tựu chui vào trong lúc này. Này sơn động ngược lại thực ẩn nấp, nếu không có đuổi theo hắn vào, chúng ta sợ rằng còn tìm không được nơi này.”
Hai người thanh âm không sai biệt nhiều, đều mang theo một luồng âm sắc mềm mại, nghe như gió xuân phả vào mặt, khiến người ta sảng khoái. Dương Khai nhíu mày, hắn nghe ra hai người này là ai, nhưng hắn không thể nghĩ tới lại ở đây gặp các nàng.
“Ở đây thiệt nhiều kỳ hoa dị thảo nha.”
“Thật sự đâu rồi, cái này thật đúng là thu hoạch ngoài ý liệu. Trước đừng vội hái chúng, chúng ta vào bên trong nhìn xem.”
Đang nói chuyện, hai người bước chân càng ngày càng gần, Dương Khai cũng không tránh né, đến một lần hắn nhận thức hai người này, hai tới nơi này cũng không còn chỗ nào có thể trốn.
Không bao lâu, hai người kia liền đã đi tới cách Dương Khai vài chục trượng, một trong số đó thoáng nhìn thấy đã có người ngăn cản phía trước, không khỏi dừng bước, quát nói: “Ai ở đó?”
Dương Khai vội ho một tiếng, khẽ cười nói: “Hai vị cô nương, lại gặp mặt.”
Nghe được thanh âm của hắn, một trong số đó nhẹ kêu một tiếng, một người khác nhưng lại từ phía sau vọt ra, trừng to mắt nhìn chốc lát, kinh hỉ nói: “Dương Khai?”
“Mị nhi cô nương!” Dương Khai xông nàng khẽ gật đầu, lại hướng một người khác nói: “Kiều Nhi cô nương, đã lâu.”
Hai người này, chính là tỷ muội hoa kiều diễm của Huyết Chiến Bang, Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi. Thấy Dương Khai liếc liền phân biệt được ai là ai trong hai người, Hồ Kiều Nhi không khỏi mày liễu trừng: “Là ngươi tiểu tử thối này!”
Lần trước gặp mặt, Dương Khai nói mông nàng một bên lớn một bên nhỏ, Hồ Kiều Nhi cho tới bây giờ vẫn canh cánh trong lòng. So với tỷ tỷ, Hồ Mị Nhi có vẻ kinh hỉ nhiều hơn: “Sao ngươi ở đây?”
“Trong lúc vô tình tìm tới nơi này.” Dương Khai không nói chi tiết. Lúc nói chuyện, hai tỷ muội đã đi tới. Hồ Kiều Nhi đối xử lạnh nhạt trừng mắt Dương Khai, ưỡn ngực hóp bụng, đem mông đầy đặn mượt mà của mình ưỡn cao lên.
Địa Ma thanh âm trong cơ thể Dương Khai vang lên: “Dưới đời này lại có hai nữ oa oa tương tự thế, càng khó đến các nàng lại không phải sinh đôi, Thiếu chủ a, nếu dùng thân thể các nàng tu luyện hoa lạc hồng, chắc chắn thành công rực rỡ, không cần mấy ngày liền có thể đại thành.”
“Ngươi câm miệng!” Dương Khai truyền ý niệm qua. Địa Ma tranh thủ im tiếng.
“Ngươi có thấy cái gì đó tới không?” Hồ Mị Nhi mở miệng hỏi. Vừa rồi nghe hai người bọn họ nói chuyện, Dương Khai biết các nàng nhất định là đuổi theo cây Âm Dương Yêu Tham kia tới đây. Cũng không giấu diếm, gật đầu nói: “Có.”
“Ở đâu?” Hồ Kiều Nhi vội vàng hỏi.
Dương Khai chỉ vào lồng ngực mình. Hai tỷ muội cùng nhau nháy mắt, Hồ Kiều Nhi nói: “Ngươi đã thu hắn?”
“Ừ, cũng không biết sao, đặt ở chỗ ngực hắn rất yên tĩnh.”
Hồ Kiều Nhi hít sâu một hơi, bộ ngực đầy đặn một hồi phập phồng, nàng gần như tức chết. Cùng muội muội hai người cùng nhau đuổi theo cây thiên địa kỳ vật kia chạy mấy đỉnh núi, vất vả đợi hắn chui vào một sơn động, dọc theo đường truy tới, lại không ngờ bị Dương Khai nhanh chân đến trước. Sao đụng phải hắn là không có chuyện gì tốt? Hồ Kiều Nhi cắn chặt răng. Với thực lực của nàng, thật muốn đoạt thì cũng có thể đoạt được vật đó. Nhưng Hồ Kiều Nhi không muốn làm vậy, nàng biết muội muội đối với tên tiểu tử thối này có chút áy náy, tuy không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, thật muốn động thủ đoạt, tiểu muội nhất định sẽ ngăn trở.
“Ngươi thu cũng tốt.” Hồ Mị Nhi quả nhiên hờ hững, ngược lại có chút như trút được gánh nặng. Tiểu tử thối này ở đâu tốt? Hồ Kiều Nhi nhìn từ trên xuống dưới Dương Khai, bỗng nhiên thần sắc vừa động: “Ngươi Khai Nguyên tầng bảy rồi?”
Hồ Kiều Nhi kinh ngạc, vạn phần chấn kinh. Lần trước gặp mặt, Dương Khai mới bất quá Thối Thể cảnh mà thôi, lúc này mới qua bao lâu a, sao lại đến Khai Nguyên cảnh tầng bảy rồi? Nếu không có hắn ở đây có kỳ ngộ gì, tốc độ tu luyện này cũng quá nhanh một chút. Phải biết rằng tiểu muội lúc đó thực lực cùng hắn không sai biệt lắm, nhưng hiện tại tiểu muội mới chỉ Khai Nguyên cảnh hai tầng mà thôi.
“So với Kiều Nhi cô nương, Khai Nguyên tầng bảy tính toán cái gì?” Dương Khai đối với hai người rộng lượng cảm thấy kinh ngạc. Thiên địa kỳ vật đâu phải nói đụng phải là đụng phải, Dương Khai cũng không nghĩ tới các nàng lại không đòi mình.
“Hừ.” Hồ Kiều Nhi hiển nhiên không quá chào đón Dương Khai.
“Tỷ tỷ!” Hồ Mị Nhi nhận thấy thái độ của tỷ tỷ đối với Dương Khai, không khỏi lay lay cánh tay nàng.
“Được rồi được rồi.” Hồ Kiều Nhi bất đắc dĩ, thăm dò nhìn thoáng qua sơn động sau lưng Dương Khai, mở miệng nói: “Trước đừng vội hái những thứ đó. Tỷ muội chúng ta chạy vài ngày, đến tìm một chỗ khôi phục một chút, ngươi hỗ trợ trông coi một hồi.”
“Hai vị tùy tiện chính là.” Vừa nói, vừa nhường đường.
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi nắm tay nhau đi vào, nàng xông Dương Khai mỉm cười, dáng tươi cười ngọt ngào mang theo một ít áy náy.
Vào trong sơn động, hai tỷ muội nhìn quanh một phen, bộ xương khô của Địa Ma khiến các nàng có chút kinh ngạc, nhưng chợt, ánh mắt hai người liền đồng thời tập trung vào khối nham bích bên tay trái. Hai cặp mắt đẹp đều trong nháy mắt này có vẻ ngưng trọng lên, không chớp mắt địa nhìn xem. Dương Khai hồ nghi khó hiểu, theo ánh mắt các nàng nhìn lên nham bích kia, lại thật sự không phát hiện gì.
“Các ngươi nhìn gì đấy?” Quan sát thật lâu, Dương Khai có chút kỳ quái rồi, nham bích này không có chữ cũng không có hoa, các nàng sao lại nhìn chăm chú như vậy?
Hai người ai cũng không đáp lại, dường như tâm thần đã đắm chìm vào nham bích kia. Dương Khai chau mày, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mình ở đây đợi rất nhiều ngày, nham bích kia xác thực không có gì lạ.
Đợi thật lâu, hai tỷ muội đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, đồng thời nhắm hai mắt lại, cứ vậy bắt đầu tĩnh tọa. Ẩn ẩn, Dương Khai đột nhiên cảm thấy hai người họ vào thời khắc này hòa thành một thể, gần như biến thành một người, nhưng nhìn kỹ lại, vẫn là hai người. Phát hiện đột ngột này khiến Dương Khai không khỏi chấn động.
“Ở đây sợ có cơ duyên của các nàng.” Địa Ma thanh âm vang lên.
“Nham bích kia có gì lạ?”
“Tất nhiên là có, chỉ có điều Thiếu chủ và lão nô đều không nhìn thấy thôi. Chỉ có người đến cơ duyên, mới có thể nhìn trộm một hai.”
“Nói vậy, đây không phải là truyền thừa ngươi để lại?” Dương Khai nhướng mày.
“Tự nhiên không phải.”
Việc này kỳ lạ cổ quái, nhưng đã hai người họ có phát hiện, Dương Khai tự nhiên cũng không thể đơn giản rời đi, dù nói thế nào mọi người ít nhiều cũng có chút giao tình, cứ vậy đứng ở cửa ra vào lặng lẽ chờ đợi…
đã đủ mập để thẩm :lenlut