» Chương 163: Hôn Mê Tiểu Sư Tỷ
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Converter: 2B Động
“Ta biết rồi,” Dương Khai trịnh trọng gật đầu.
“Như ngươi thật sự áp chế không nổi… Ngươi có thể đi tìm những thứ khác nữ tử.” Tô Nhan lông mi thật dài lóe lóe, thần sắc nghiêm túc.
“Không đến mức a, ta lại không phải là cái gì sắc lang.” Dương Khai cười khổ.
Tô Nhan chậm rãi lắc đầu: “Ngươi không rõ, đương khi cái loại nầy xông tới, ngươi không ở bên cạnh khổ sở. Hai ta ngày trước sẽ tới đi tìm ngươi, đúng vậy cái này Hạ sư muội vẫn luôn đợi tại phụ cận. Ta cũng là bất đắc dĩ mới đúng nàng ra tay, ai, hy vọng lúc nàng tỉnh lại chớ có trách ta a.”
“Cái loại cảm giác này rất mãnh liệt?” Dương Khai nhướng mày. Tô Nhan là dạng gì tính tình hắn tự nhiên hiểu rõ, có thể làm cho một cái băng thanh ngọc khiết nữ tử mày dạn mặt dày tìm đến mình đòi hỏi, nhưng nghĩ mà biết nàng đến như thế nào cực hạn.
“Phi thường cường liệt, mãnh liệt đến thể xác và tinh thần đều đang run rẩy!” Tô Nhan nghiêm mặt nói, “Cho nên, ta cũng không phản đối ngươi đi tìm những thứ khác nữ tử.”
Dương Khai bị nàng nói cũng đúng một hồi chột dạ, đã không có mười phần nắm chắc, cũng không dám nói tiếp.
Tô Nhan rúc vào trong ngực Dương Khai, mắt lại liếc sang một bên nói: “Ví dụ như, cái này Hạ sư muội tựu là người rất tốt để chọn. Ta xem nàng đối với ngươi cũng rất để ý, tuy nhiên nàng che mặt, nhưng nàng khẳng định cũng xinh đẹp, thực lực cũng không thấp, tâm địa thiện lương, tính tình nhu hòa, không ngại ngươi cùng nàng nhiều tiếp xúc một chút, như ngươi không kiên trì nổi ta lại không bên cạnh, cũng có người có thể trấn an ngươi.”
“Lời này cũng không thể nói, hậu quả rất nghiêm trọng.” Dương Khai nghĩ tới Mộng Vô Nhai tựu nhức đầu.
“Các ngươi tại sao biết hay sao?”
Dương Khai đơn giản kể lại chuyện lần trước tại cửu âm trong sơn cốc đã xảy ra, bất quá cái hôn ý loạn tình mê kia nhưng lại chưa nói, cũng không phải Dương Khai sẽ giấu Tô Nhan, chỉ là việc này liên lụy đến danh dự Hạ Ngưng Thường, mình có thể nào tùy tiện nói lung tung?
“Nguyên lai vậy, ta đây phải cảm ơn nàng nhiều hơn.” Tô Nhan nghe xong, không khỏi đối với Hạ Ngưng Thường cũng dấy lên hảo cảm hơn. Dương Khai đưa cho nàng Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, đúng là theo chỗ Hạ Ngưng Thường chia tới.
“Đợi nàng tỉnh, tìm thời gian nói lời xin lỗi a. Hạ sư tỷ không trách cứ ngươi.” Dương Khai cười khổ nói.
“Ừm. Ta sẽ.”
Hai người ôm nhau đến nửa đêm, nói rất nhiều lời trong lòng.
Khoảng canh tư thiên, Tô Nhan đứng dậy mặc quần áo.
“Ta phải đi.” Tô Nhan nhẹ nhàng nói, rời đi Dương Khai, đối với nàng mà nói cũng là một loại tôi luyện và khảo nghiệm trên tâm cảnh.
“Trước đừng vội đi!” Dương Khai kéo nàng đi đến cửa động, chỉ vào Âm Dương Yêu Tham cắm rễ ở một bên nói: “Trước cho nó độ điểm chân nguyên.”
“Đây là cái gì?” Tô Nhan ngồi xổm xuống nhìn Âm Dương Yêu Tham nghi hoặc, nhịn không được nói: “Hắn vậy mà đang cười với ta, là thiên địa linh vật sao?”
“Ừm, một loại thiên địa linh vật hấp thu âm khí và dương khí để sinh tồn. Nơi đây chỉ có dương khí, âm khí thì cần ngươi tới bổ sung.”
Tô Nhan cũng không chậm trễ. Đưa tay sờ Âm Dương Yêu Tham. Chân nguyên trong cơ thể rót vào người nó, làm cho cây thiên địa linh vật này biểu lộ sung sướng hơn nhiều.
Một lát sau, Tô Nhan thu tay về. Đứng dậy, cùng Dương Khai ôm.
Ôm xong, trong chốc lát rời đi.
Dương Khai mỉm cười nhìn bóng lưng nàng. Cũng không giữ lại.
Đến khi thân thể Tô Nhan sắp biến mất, Dương Khai mới đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, Hạ sư tỷ khi nào có thể tỉnh?”
“Bình minh a.” Thanh âm Tô Nhan từ xa truyền đến.
Nàng cũng không có mang Hạ Ngưng Thường đi, cố ý để lại ở đây, tự nhiên là muốn Dương Khai cùng nàng tiếp xúc nhiều hơn, về phần cô nương kia tỉnh sau Dương Khai nên nói cái gì, nàng cũng không cần quan tâm. Với sự thông minh của Dương Khai, tùy tiện bịa một lời nói dối, tranh thủ hảo cảm của nàng còn không phải dễ dàng.
Rời khỏi động phủ Dương Khai, phi thân đến Khốn Long Giản thượng, Tô Nhan quay đầu lại nhìn một cái, trong lòng vừa áy náy vừa bất an, giờ khắc này, nàng cảm giác mình tựa như một người phụ nữ xấu, xông lên đầu, chạy tới hành hạ Dương Khai một trận, sau đó lại cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Ý nghĩ này vừa bay lên, mặt Tô Nhan đỏ rần.
Tô Nhan tại Khốn Long Giản thượng tự trách không thôi, Dương Khai đứng ở cửa sơn động cũng tâm loạn như ma, suy nghĩ một hồi. Đúng là mồ hôi lớn nhỏ bắt đầu tuôn ra.
Hắn đột nhiên nhớ tới mình không để ý một chuyện rất quan trọng.
Theo lời Tô Nhan, nàng dùng thuốc mê làm cho Hạ Ngưng Thường hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà, nàng căn bản không biết Hạ Ngưng Thường là thể chất gì!
Dược Linh Thánh Thể! Thân mình chính là lò luyện thuốc tốt nhất trong thiên địa, phối hợp công pháp nàng tu luyện, có thể luyện hóa hết thảy năng lượng trong thiên địa thành đan.
Luận chế thuốc, Hạ Ngưng Thường chính là nhân vật tông sư! Người như vậy làm sao bị thuốc mê làm chóng mặt?
Cho dù lúc ấy choáng, chắc chắn cũng sẽ không mãi đến bình minh mới có thể tỉnh. Với thể chất đặc biệt của nàng, không cần một lát có thể tỉnh dậy.
Không thể nào…
Dương Khai mồ hôi chảy ròng ròng…
Thân thể cứng ngắc đứng ở cửa động, trọn vẹn một hai canh giờ không dám nhúc nhích, Dương Khai có cảm giác muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Rất lâu sau đó, Dương Khai mới máy móc xoay người, từng bước một đi đến thạch thất đặt giường đá.
Trong thạch thất phong kín, còn lưu lại mùi ẩm ướt.
Theo mình tới gần, Dương Khai rõ ràng cảm giác hô hấp Hạ Ngưng Thường có chút gợn sóng, tuy nhiên rất nhỏ bé, nếu không cẩn thận chú ý thì căn bản không phát giác được, nhưng Dương Khai hiện tại một lòng đều đặt trên người Hạ Ngưng Thường, chút biến hóa này làm sao giấu được hắn?
Thật sự là… Xấu hổ chết rồi.
Lau mặt, Dương Khai kiên trì đi đến bên cạnh Hạ Ngưng Thường, chậm rãi ngồi xuống.
Vị tiểu sư tỷ này từ khi được đặt trên giường đá, vẫn nằm thẳng không nhúc nhích, bộ ngực theo hô hấp chậm rãi phập phồng, thân thể cân xứng nhỏ nhắn xinh xắn chỉ chiếm một bên giường đá, đùi dài thẳng tắp, một thân váy dài màu lục, làm đẹp thạch thất không có gì này xuân ý dạt dào.
Dương Khai lẳng lặng nhìn nàng, mắt không nháy.
Hô hấp Hạ Ngưng Thường quả nhiên lại có biến hóa, tim đập trong lồng ngực cũng trở nên dày đặc hơn nhiều, lông mi nàng cũng run run một chút, trên khuôn mặt hiện ra một vòng đỏ ửng nhạt.
“Ai…” Dương Khai thở dài một hơi dài, cúi xuống thân thể, sát vào tai Hạ Ngưng Thường nhẹ giọng hô: “Tiểu sư tỷ, tiểu sư tỷ…”
Hạ Ngưng Thường bất động không mở mắt, như thật sự hôn mê.
Dương Khai bất đắc dĩ, mở miệng nói: “Ta muốn xốc lên cái khăn che mặt của ngươi.”
Nói đi nói lại, từ khi biết nàng đến giờ, Dương Khai vẫn chưa từng thấy mặt thật của nàng, Hạ Ngưng Thường mỗi lần xuất hiện, đều dùng cái khăn che mặt. Ngay cả lần hôn nhau ở cửu âm trong sơn cốc, nàng cũng chỉ xốc lên một góc cái khăn che mặt, cũng không từng lộ ra toàn bộ dung mạo.
Đối với dáng vẻ của nàng, Dương Khai nói không hiếu kỳ là không thể nào. Nhưng hắn cũng sẽ không nhàm chán đến mức yêu cầu đi nhìn dáng vẻ đối phương.
Giờ khắc này, Dương Khai bất đắc dĩ đành dùng hạ sách này, vừa nói, vừa đưa tay cầm lấy tầng cái khăn che mặt đó, chậm rãi nhấc lên.
Từ đầu đến cuối, Dương Khai đều quan sát thần sắc biến hóa của Hạ Ngưng Thường.
Nhưng thẳng đến sắp nhấc toàn bộ cái khăn che mặt lên, Hạ Ngưng Thường đều không có chút phản kháng nào.
Thật đúng là nhẫn nhịn ah! Dương Khai bội phục.
Lại dò xét nhiều lần, phát hiện nàng thật không tỉnh lại, Dương Khai lúc này mới buông cái khăn che mặt, hắc hắc cười quái dị, mở miệng nói: “Tiểu sư tỷ, ngươi nếu là không tỉnh lại, ta muốn… Ừm ừm…”
Tiếng cười đó ý vị thâm trường, tràn đầy âm điệu, ý sâu xa không cần nói cũng biết.
Nói chuyện đồng thời, Dương Khai mở rộng mười ngón, như bị bệnh phong gà, lay động trên bụng phẳng phiu của Hạ Ngưng Thường, vừa chạm vào đã thu, mang theo từng đợt tê ngứa kỳ lạ.
Hạ Ngưng Thường không tự chủ được giật giật thân thể, khóe miệng không khống chế được hiện lên một nụ cười rõ ràng.
Nhưng nàng vẫn không mở mắt, mặc cho giày vò đủ kiểu, cứ nằm đó hôn mê.
Dương Khai uy hiếp hồi lâu, thậm chí giả vờ giả vịt đưa tay về phía bộ ngực nàng, nàng cũng mặc kệ.
“Được rồi, ngươi thật sự hôn mê.” Đấu trí đấu dũng với nàng hồi lâu, Dương Khai không thể không chịu thua, sâu sắc thở dài: “Tiểu sư tỷ, ngủ ngon, đợi đến bình minh, cái gì cũng không nhớ rõ.”
Nói xong, Dương Khai đứng dậy đi đến cửa động tiếp tục ngồi xuống.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đợi đến bình minh, Dương Khai lại đến nhìn Hạ Ngưng Thường, không khỏi im lặng.
Thật khó cho nàng, giữ tư thế đó không động suốt cả đêm, cũng không biết thân thể có tê liệt hay không. Nghĩ nghĩ, Dương Khai lật nàng lại, cho nàng nằm nghiêng trên giường đá.
Làm xong những này, Dương Khai mới theo đường hầm mình đã cắt ra trước kia, leo lên Khốn Long Giản phía trên.
Đối với Hạ Ngưng Thường, Dương Khai không có gì lo lắng. Mặc kệ nàng thanh tỉnh hay hôn mê, vị tiểu sư tỷ này tính tình đơn thuần, mặc dù phá vỡ chuyện tốt giữa mình và Tô Nhan, cũng sẽ không uy hiếp gì đến mình.
Một đường hướng Lăng Tiêu Các đi đến, đi qua cống hiến đường, lão đầu Mộng nhiệt tình kêu gọi: “Tiểu Dương Khai…”
Sắc mặt Dương Khai đột nhiên thay đổi, giả bộ không nghe thấy, lòng bàn chân sinh gió, trong chốc lát trượt không thấy bóng dáng.
“Chạy gì ah…” Lão đầu Mộng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ mình đắc tội hắn ở đâu.
Hắn đâu hiểu được, Dương Khai là vì chuyện đêm qua, giờ phút này đang rất chột dạ.
“Mộng chưởng quỹ tốt!” Một đám đệ tử Lăng Tiêu Các cung kính hành lễ với Mộng chưởng quỹ.
Trước khi truyền thừa động thiên xuất hiện, lão đầu Mộng đâu có đãi ngộ này? Tất cả mọi người chỉ coi hắn là một tiểu chưởng quỹ.
Nhưng từ ngày đó hắn đại triển hùng phong, một người lực áp cả Huyết Chiến Bang lan truyền ra sau, tất cả mọi người biết rõ cái chưởng quỹ ngày thường có chút háo sắc này là cao nhân bất hiện sơn bất lộ thủy (không đụng vào thì không biết hàng), trước mặt hắn ai dám làm càn? Từng người một còn ngoan hơn con thỏ.
Thấy lão đầu Mộng không đuổi tới, Dương Khai không khỏi thở dài một hơi, đang đi, đã thấy trước vũ kỹ các tụ tập rất nhiều người, rất náo nhiệt, đứng tại chỗ lắng nghe một lát, Dương Khai lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Lần này truyền thừa động thiên mở ra, rất nhiều đệ tử đều thông qua các cách khác nhau đã nhận được vũ kỹ hoặc công pháp cấp bậc không đồng nhất, đối với những vũ kỹ công pháp này, tông môn tự nhiên hứng thú thu thập, dùng để bổ sung vũ kỹ các của tông môn.
Như có đệ tử nguyện ý cống hiến vũ kỹ và bí quyết pháp mình nhận được cho tông môn, sẽ được nhận một ít điểm cống hiến làm phần thưởng, hơn nữa phần thưởng còn khá phong phú.
Không chỉ Lăng Tiêu Các làm vậy, Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu đều có biện pháp phần thưởng như vậy.
Bản thân Dương Khai ngược lại tại truyền thừa động thiên đã được hai bộ vũ kỹ, một là Viêm Dương Bạo, một là Tinh Ngân, bất quá hắn cũng không hứng thú nộp lên, nhất là Tinh Ngân, đây là đại sát khí độc thuộc về mình.
đã đủ mập để thẩm :lenlut