» Chương 220: Ai Là Hoàng Tước
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Converter: 2B Động
Cùng hai con sói huyễn điện chiến đấu có thể nói là gian khổ đến cực điểm, khắp nơi hiểm nguy. Chỉ bằng mượn tiêu chuẩn Ly Hợp Cảnh tầng ba, lại không dám bộc lộ ra tất cả thủ đoạn của mình, trong chiến đấu, Dương Khai nhiều lần lâm vào hiểm cảnh, rồi lại nhiều lần thần kỳ địa biến nguy thành an. Giống như đang đi trên dây ở vạn trượng không trung, hơi không cẩn thận sẽ bị hai con yêu thú này xé thành mảnh nhỏ.
Từng chút một làm phai mờ khí thế của hai con yêu thú, lần lượt làm tổn thương thân thể của chúng, hao phí gần một canh giờ, Dương Khai mới lần lượt tiêu diệt chúng.
Một thân máu tươi, có của sói huyễn điện, cũng có của mình. Trên người ít nhất có bảy tám vết thương, đều là do hai con yêu thú vồ cắn mà thành. Có một vết thương thậm chí bị kéo xuống một chút huyết nhục, đau đớn thấu tim, trông rất chật vật.
Thương thế kia không phải giả vờ, mà là thương thế thật sự rõ ràng. Yêu thú tứ giai cũng tương đương với võ giả Ly Hợp Cảnh. Dương Khai lấy một địch hai, có thể áp chế thủ đoạn đạt được trình độ này, cũng đủ để tự hào.
Tuy nhiên, người ẩn nấp bên kia lại có sự kiên nhẫn tương đương. Trong lúc Dương Khai và sói huyễn điện chiến đấu, hắn vẫn luôn không lộ diện, cho đến giờ phút này vẫn y nguyên như vậy.
Dương Khai thở hồng hộc từng ngụm, lén lút liếc nhìn bên kia, sau đó ngồi phịch xuống đất, bày ra tư thế vận công, chậm rãi chờ đợi huyết châu của hai con sói huyễn điện ngưng tụ thành.
Có lẽ là do Dương Khai diễn quá chân thật, người ẩn nấp bên kia sau khi xác nhận xung quanh không có nguy hiểm, rốt cục hành động.
Tiếng bước chân sàn sạt tiến tới, không hề che giấu.
Dương Khai bỗng nhiên trợn mắt, trong mắt một mảnh lãnh mang lóe lên.
Ngẩng mắt nhìn lên, chính nhìn thấy phía trước cách đó không xa có ba thân ảnh nghênh ngang đi tới, ba người đều là nam tử, mặc áo dài màu đỏ sẫm, nhìn qua cực kỳ khoe khoang.
Người cầm đầu, một nam tử, lại càng không kiêng nể gì cả cười ha hả, tiếng cười vang dội chói tai, nhìn xem Dương Khai biểu lộ có chút nghiền ngẫm.
Dương Khai hợp thời lộ ra vẻ kinh hoảng, trong mắt một mảnh thống hận cùng ảo não, chậm rãi đứng dậy, ngưng thần đề phòng.
Ba người kia liếc mắt ra hiệu cho nhau, sau đó bước tới vây chặt lấy hắn.
“Mấy vị, đây là ý gì?” Dương Khai liếm liếm bờ môi khô khốc, trầm giọng hỏi. Cái sự mờ ám không cố ý này càng làm cho hắn có vẻ sợ hãi trong lòng.
“Lời này hỏi thật biết điều!” Nam tử cười to lúc trước khinh miệt nhìn xem Dương Khai, “Chúng ta là có ý gì, ngươi chẳng lẽ còn nhìn không ra sao?”
Dương Khai nhướng mày, mở miệng nói: “Hai quả huyết châu, mấy vị bằng hữu nếu muốn, cứ việc cầm lấy đi, chớ để khó xử ta là được.”
Nam tử kia lạnh lùng cười một tiếng: “Hai quả huyết châu tính toán gì điểu gì đó, ngươi chẳng lẽ không biết võ giả sau khi chết ngưng tụ thành huyết châu, chất lượng cùng cấp bậc nếu so với yêu thú cao rất nhiều sao? Huyết châu, chúng ta muốn, mạng của ngươi, chúng ta cũng muốn!”
Dương Khai sắc mặt trầm xuống: “Mấy vị bằng hữu không khỏi khinh người quá đáng đi à nha. Tại hạ đệ tử Lăng Tiêu Các. Các ngươi giết ta, sư trưởng môn phái ta định không biết từ bỏ ý đồ!”
“Ha ha ha!” Nam tử kia nghe xong lời này, không khỏi lại là cười to, “Nếu là ở bên ngoài, chúng ta chỉ sợ còn sẽ có chút ít cố kỵ, nhưng ở đây là địa phương nào. Ngươi chết ở chỗ này, không ai sẽ biết là chúng ta đã hạ thủ!”
Người này vừa dứt lời, vẻ kinh hoảng trên mặt Dương Khai đột nhiên thu lại, trở nên lãnh khốc vô tình, đằng đằng sát khí. Một thân nguyên khí hung mãnh tuôn ra, mãnh liệt xoay người một cái, trên tay phải một mảnh lưỡi dao mỏng như cánh ve xuất hiện, nhắm ngay người lặng lẽ sờ đến phía sau hắn, còn chưa kịp ra tay, vạch tới cổ hắn.
Ba người này coi như là hạng người cẩn thận tiểu xảo. Vừa rồi vây quanh Dương Khai sau đó cũng không lập tức ra tay, dù sao thực lực của bọn hắn cũng không tính là cao. Cũng không đến Chân Nguyên Cảnh, mà là do một người mở miệng nói chuyện hấp dẫn Dương Khai chú ý, người khác sờ đến ám toán.
Nhưng không ngờ Dương Khai đã sớm hiểu rõ hành động của bọn hắn, chỉ là giả vờ không biết, tương kế tựu kế mà thôi.
Đợi cho võ giả phía sau kia dựa lại gần vừa đủ, lúc này mới đột ngột hạ sát thủ.
Đột nhiên bạo phát, khiến ba người nhất tề biến sắc. Người phía sau Dương Khai lại càng một chút cũng không kịp phản ứng, lưỡi dao huyết hồng xẹt qua, người này chỉ cảm thấy cổ nóng bừng, chợt có một luồng chất lỏng ấm áp không bị khống chế tuôn ra ngoài.
Tốc độ của Dương Khai như gió, lưỡi dao do dương dịch ngưng tụ cắt qua cổ người này, hai chân dịch chuyển, bộ pháp tự tạo triển khai, đã như mãnh hổ săn báo, lao tới trước mặt người thứ hai.
Người này vội vàng phản kích một chiêu, trong nắm đấm vang lên tiếng kim thiết, cả nắm đấm đều trở nên vàng óng, thế mạnh chìm.
Dương Khai trực tiếp quăng lưỡi dao do dương dịch ngưng tụ ra ngoài, trúng nắm đấm người này đánh tới.
Hét thảm một tiếng, lưỡi dao đâm vào, máu tươi chảy ròng trên quyền. Thừa dịp hắn kêu đau, Dương Khai đã thấp người xuống, hung hăng một quyền đánh vào bụng hắn.
Nguyên khí như sóng biển ba điệp rót vào, sắc mặt người này tái đi, theo sau đó là ba tiếng đụng đụng đụng trầm đục, trong miệng phun ra máu tươi, lảo đảo lùi lại.
Thân Dương Khai như linh yến, phiêu dật nhẹ nhàng, vút người nhảy dựng, bay vút lên vai hắn, hai chân kẹp lấy đầu người này, thân thể mạnh mẽ xoay hơn nửa vòng.
Răng rắc một tiếng, cổ võ giả thứ hai bị vặn gãy.
Trong chớp nhoáng điện quang hỏa thạch, chiến đấu bộc phát, ba người bị giết hai người, còn lại chính là người kia ngây người tại chỗ, cho đến khi Dương Khai bay bổng từ giữa không trung rơi xuống, hắn mới hoàn hồn.
“Ngươi…” Võ giả này lộ vẻ kinh ngạc, biến cố đột ngột khiến hắn kinh hãi, sự tàn nhẫn cùng hung tàn trong công kích của Dương Khai càng khiến hắn kinh hồn táng đảm.
Cười lớn một tiếng, Dương Khai nói: “Bằng hữu, lần sau nói mạnh miệng trước kia suy nghĩ hạ chính mình sức nặng có đủ hay không, miễn cho gió lớn loáng đầu lưỡi của mình.”
Nhìn qua Dương Khai một thân máu tươi, cảm thụ nguyên khí bạo tạc mà hung mãnh trên người hắn, sắc mặt người này trong chốc lát trắng bệch đứng dậy. Đến lúc này hắn ở đâu còn không nhìn ra Dương Khai trước kia cùng hai con sói huyễn điện chiến đấu căn bản không dùng toàn lực. Với thân thủ của hắn cùng nguyên khí bành trướng này, thật muốn tiêu diệt hai con yêu thú, căn bản không cần một nén nhang công phu, nhưng hắn hết lần này tới lần khác đánh cho một canh giờ, rõ ràng là diễn trò cho ba người mình xem.
“Nguyên lai ngươi sớm biết chúng ta trốn ở một bên!” Sắc mặt người này đột nhiên lạnh đi, hai người đồng bạn của mình cơ hồ là trong chốc lát mất mạng, tuy nhiên hoảng sợ, thế nhưng đã khơi dậy sát cơ và phẫn nộ của hắn.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn… Chậc chậc… Các ngươi tính toán kỹ lưỡng, sẽ không cho phép ta lợi dụng một phen sao?” Dương Khai cười lạnh một tiếng.
“Ngươi đáng chết!” Người này gầm giận liên tục, hung mãnh thúc dục nguyên khí, một khối đại ấn vàng óng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hẳn là vận dụng vũ kỹ gì đó, hơn nữa vũ kỹ này cấp bậc tuyệt đối sẽ không quá thấp.
Dương Khai thần sắc lạnh lùng, không hề giữ lại, Bất Khuất Chi Ngao gia thân, nguyên khí vốn đã bạo tạc càng thêm bạo động, khí tức toàn thân quỷ dị biến đổi, Tà Khí Lẫm Nhiên, sát ý vô hạn.
Thực lực Ly Hợp Cảnh đỉnh phong!
Bất Khuất Chi Ngao vẫn là đòn sát thủ của Dương Khai, bình thường có thể không sử dụng thì không sử dụng, miễn cho bị người nhìn thấu, bại lộ lá bài tẩy của mình. Nhưng ở nơi này, đối mặt loại địch nhân này, Dương Khai cũng không muốn giấu diếm.
Chỉ cần giết tận, sẽ không có gì phiền phức. Cho nên, hắn có thể yên tâm lớn mật, tận tình phát huy ra thực lực mạnh nhất của mình.
Thần sắc đối diện địch nhân lại một lần nữa hoảng sợ, thực lực đột nhiên tăng vọt của Dương Khai khiến hắn có chút trở tay không kịp, nhưng hắn đã không còn đường lùi. Một tay giơ đại ấn vàng óng kia, gầm lên một tiếng liền công tới Dương Khai.
Dương Khai vui mừng không sợ, một tay thành trảo, một trảo chụp vào đại ấn kia.
Thân hình hơi khẽ chấn động, dù sao cũng là một chiêu vũ kỹ, cũng không dễ dàng ngăn lại. Khóe miệng đối phương lộ ra một vòng cười gằn, nguyên khí thúc dục càng lợi hại hơn.
Chân dương nguyên khí trong cơ thể Dương Khai cũng đột nhiên tuôn ra, nguyên khí cực nóng rót vào đại ấn kia, không đến một lát công phu liền truyền đến tiếng răng rắc sát.
Đại ấn kia lại bị đốt luyện xuất hiện từng vết nứt.
Chân dương nguyên khí của Dương Khai tinh thuần và nồng đậm không kém so với võ giả Chân Nguyên Cảnh bình thường. Đối thủ này mới chỉ có thực lực Ly Hợp Cảnh tầng tám, nguyên khí trong cơ thể còn chưa chuyển hóa thành chân nguyên, đối đầu trực diện với Dương Khai như vậy, làm sao sẽ là đối thủ?
Tiếng răng rắc sát liên tiếp không ngừng.
Sắc mặt đối phương trắng bệch, phát giác không ổn, vội vàng nói: “Bằng hữu hạ thủ lưu tình, ta là đệ tử Kim Quang Điện. Trước kia có mắt không tròng nhiều có đắc tội, bằng hữu đại nhân không ký tiểu nhân qua ah.”
Dương Khai một hồi cười lạnh, ý điên cuồng và khát máu trong mắt càng dày đặc: “Ta biết ngươi là đệ tử Kim Quang Điện!”
Chính vì biết, cho nên Dương Khai mới không sợ hãi diễn kịch, dụ ba người bọn họ ra. Nếu không phải bộ ám phục màu đỏ của bọn hắn bại lộ thân phận, Dương Khai chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Kim Quang Điện, chỉ là một trong ba nhóm thế lực, đệ tử môn hạ lần này đến ba người, đều chỉ có tiêu chuẩn Ly Hợp Cảnh! Điểm này, trước kia lúc ở bên hồ, Lăng Thái Hư đã nói với Dương Khai.
RẦM… Kim quang đầy trời, đại ấn của đệ tử Kim Quang Điện này triệt để nổ tung.
Ngay trong nháy mắt này, hắn đột nhiên bạo khởi gây khó dễ, trong cửa tay áo bắn ra một thanh lưỡi dao sắc bén, như linh xà xuất động, thẳng đến cổ họng Dương Khai.
Vừa rồi cầu xin tha thứ, cũng không quá đáng là hư trương thanh thế. Hai vị sư đệ bị giết, thù hận giữa hắn và Dương Khai đã không thể hóa giải.
Nhưng lưỡi dao sắc bén này cũng không thể gây thương tổn cho Dương Khai, đâm đến giữa đường, động tác của hắn liền dừng lại. Cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chỉ thấy một tay Dương Khai đã cắm vào trái tim.
Trái tim đập mạnh một cái, chợt không còn động tĩnh.
Dương Khai rút ra bàn tay lớn, mang theo một chùm nhiệt huyết, thần sắc lạnh lùng.
Một trận chiến giết địch ba người, đều là võ giả Ly Hợp Cảnh bảy tám tầng, hơn nữa không hề áp lực! Lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều, Dương Khai đối với thực lực chân chính của mình lại có một nhận thức mới.
Chậm rãi chờ tại nguyên chỗ, một lát sau, nguyên khí cùng huyết nhục tinh hoa của ba võ giả Kim Quang Điện đều cô đọng thành huyết châu.
Dương Khai đi đến trước lấy chúng, không khỏi kinh ngạc phát hiện, ba viên huyết châu này so với những viên mình đạt được trước kia đều lớn hơn rất nhiều.
Chừng ngón cái giáp lớn nhỏ.
Huyết châu của yêu thú tứ giai sau khi bị giết, cũng chỉ có kích thước bằng hạt đậu, nhưng huyết châu của võ giả Ly Hợp Cảnh sau khi chết, sao lại lớn nhiều lần như vậy?
Không có thời gian cẩn thận điều tra, Dương Khai thu hồi huyết châu của hai con sói huyễn điện, lại lục soát sạch sẽ những thứ có giá trị trên người ba người này, vội vàng rời khỏi nơi đây.
Một nén nhang qua đi, không ít yêu thú đều tụ tập đến chỗ này, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí đã dẫn dắt chúng đến chỗ này.
Mà giờ khắc này, Dương Khai đã ở hơn mười dặm.
Mấy ngày nay thu hoạch không ít huyết châu, Dương Khai muốn tìm một nơi an toàn luyện hóa hấp thu chúng. Chỉ có như vậy, thực lực của mình mới có thể tăng lên, mới có thể ứng phó yêu thú và địch nhân mạnh mẽ hơn.
Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, một tay nâng lên một đám siêu tân tinh… (liên kết bài hát đầy đủ!)