» Chương 219: Bọ Ngựa Bắt Ve

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Converter: 2B Động

Ngày đêm chẳng phân biệt được, âm dương hỗn loạn, thiên địa hỗn độn, đây là đặc thù rõ ràng nhất của nơi này.

“Vào được!” Thư Tiểu Ngữ có chút hưng phấn nói.

Trần Học Thư cùng Dương Khai hai người vội vàng cảnh giác dò xét xung quanh. Đợi xác định không có nguy hiểm, cả hai đều không tự chủ được thở dài một hơi.

Mảnh đất lạ này chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa những người tiến vào không cùng ngồi trên một mảnh lục bình, căn bản không thể cùng lúc xuất hiện. Thông tin này Dương Khai đã tìm hiểu qua từ trước, hiện tại xem xét, quả đúng là vậy.

Dương Khai lén lút kéo giãn khoảng cách với Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ. Tuy không quá rõ ràng, nhưng vẫn khiến Trần Học Thư nhìn ra mánh khóe.

Trần Học Thư cũng không để tâm, mặt nở nụ cười, nhìn Dương Khai nói: “Dương sư đệ, sao không muốn cùng chúng ta hành động? Mọi người lẫn nhau cũng có thể chiếu ứng!”

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, ôm quyền nói: “Ý tốt tâm lĩnh, ta muốn một mình thử xem.”

Trần Học Thư hơi gật đầu, cũng không giữ lại: “Vậy Dương sư đệ đi đường cẩn thận!”

“Sau này còn gặp lại!” Dứt lời, Dương Khai xoay người, triển khai thân pháp nhanh chóng rời đi.

“Chạy nhanh thế làm gì? Cũng sẽ không ăn thịt hắn!” Thư Tiểu Ngữ bĩu môi đỏ mọng, có chút không vừa ý sự cảnh giác của Dương Khai.

Trần Học Thư ha ha cười một tiếng, vỗ vỗ đầu Thư Tiểu Ngữ nói: “Hắn sợ đúng là cái này!”

“Đối với chúng ta cũng đâu có ý định bất lợi gì cho hắn!” Thư Tiểu Ngữ vẫn còn có chút tức giận. “Người này thực lực thấp như vậy, ta xem hắn chắc chắn chết nhanh!”

Trần Học Thư sắc mặt nghiêm túc lắc đầu: “Không nhất định. Người này rất cẩn thận, loại người này thường sống tương đối lâu! Còn nữa, ta cảm thấy, cảm thấy hắn có chút cổ quái.”

“Ở đâu cổ quái?” Thư Tiểu Ngữ nghi hoặc chớp mắt to.

“Chỉ có Ly Hợp Cảnh tầng ba mà dám chạy đến nơi đây, không phải ngại sống quá lâu thì cũng có chỗ dựa.”

“Ngươi là nói…”

“Người này chỉ sợ có chút thủ đoạn cực kỳ khủng khiếp, bằng không sư trưởng của hắn không thể yên tâm cho hắn tới đây lịch lãm rèn luyện. Ai, những người có thể vào được nơi này, ai mà không có chút thủ đoạn? Chúng ta cũng phải vì tính mạng của mình, cố gắng đừng phát sinh xung đột với người khác.”

Dương Khai cùng hai người Ánh Nguyệt Môn tách ra liền toàn lực thi triển bộ pháp, liên tiếp thoát ra hơn mười dặm đường. Trên đường thay đổi nhiều hướng, lúc này mới đột nhiên gấp lại thân bay đến trên một cây đại thụ, cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía.

Không phải hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật sự là cẩn thận vẫn hơn.

Hơn nữa, đây cũng là một lần dò xét, thăm dò Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ có trước sau như một, hay là khẩu Phật tâm xà.

Trên tàng cây chậm đợi hồi lâu, Dương Khai không phát hiện ai truy tung dấu vết. Lập tức xác định hai người kia xác thực không có ác ý với mình.

Bọn họ đều có thực lực Chân Nguyên Cảnh. Tại Ánh Nguyệt Môn chắc chắn là nhân vật thiên tài, nếu thật cố ý ra tay với mình, thì không đến mức nhịn đến bây giờ.

Lăng Thái Hư trước đây cũng đã nói. Nếu gặp phải người thật sự có thể tin được, không ngại liên minh. Mà bây giờ, Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ đã nằm trong danh sách tín nhiệm của Dương Khai.

Nếu có duyên lần sau gặp mặt, Dương Khai cũng không ngại cùng bọn họ hành động.

Trốn trên ngọn cây, Dương Khai thử sử dụng hai kiện sát phạt bí bảo. Sau một hồi cố gắng, hắn chán nản nhận ra bí bảo ở đây quả nhiên không triệu hoán được, giống như thật sự bị phong ấn trong cơ thể.

“Địa Ma!” Dương Khai kêu gọi một tiếng.

“Lão nô ở đây.” Địa Ma tranh thủ thời gian đáp.

“Phá Hồn Chùy có thể dùng không?”

“Xin lỗi Thiếu chủ, không thể dùng…”

Dương Khai thầm mắng một tiếng: “Địa phương quỷ quái.” Ngay cả Phá Hồn Chùy, không thuộc về bí bảo, cũng bị cấm chế. Không có Phá Hồn Chùy, Địa Ma cũng không phát huy được sức chiến đấu. Lần này xem ra chỉ có thể dựa vào sức mạnh một mình.

May mắn là Lăng Thái Hư trước đây đã cho Dương Khai một cái túi càn khôn. Bên trong đựng không ít đồ tốt.

Trước đây vẫn chưa kiểm tra, hiện tại cuối cùng rảnh rỗi.

Theo chỗ ngực lấy ra cái túi tiền, cởi bỏ nút thắt, thò tay vào trong sờ soạng, lập tức lấy ra được khá nhiều thứ.

Mơ hồ có hơn mười bình đan dược, đa số đều dùng để chữa thương. Còn vài bình lại toàn bộ là đan dược thuộc tính dương. Điều này khiến Dương Khai không khỏi rất là mừng rỡ. Thầm nghĩ: “Sư Công đối xử mình thật tốt.” Có vài bình đan dược này, sẽ không cần lo lắng dương dịch không đủ dùng.

Ngoài đan dược, Dương Khai còn có hơn mười bộ y phục tắm rửa. Ngoài ra là một thanh trường kiếm.

Thanh trường kiếm này không phải bí bảo. Chỉ là vũ khí rèn bằng thép tinh mà thôi, cho nên ở đây đảo lại có thể dùng. Bất quá Dương Khai cũng không học qua kiếm pháp hay vũ kỹ. Lấy ra để đối phó còn không bằng tay không chiến đấu. Thực lực đạt đến trình độ này, một thanh trường kiếm không thuận tay cũng không thể gia tăng nửa điểm sức chiến đấu cho Dương Khai.

Đem tất cả đồ vật cất kỹ cẩn thận, Dương Khai xoay người nhảy xuống đại thụ, xoa tay, hưng phấn mong chờ bước trên hành trình lịch lãm rèn luyện.

Sau nửa canh giờ, Dương Khai vô tình gặp được một con yêu thú tứ giai. Hắn mất một ít thủ đoạn để kích sát nó, rồi lặng lẽ đứng tại chỗ chờ đợi.

Quả nhiên như nghe đồn, khi con yêu thú này chết đi, Dương Khai rõ ràng cảm giác được toàn bộ năng lượng và tinh hoa huyết nhục của nó đều đang hội tụ về một chỗ nào đó giữa không trung.

Gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thi thể con yêu thú này chậm rãi khô quắt lõm xuống. Ngược lại, năng lượng màu đỏ dũng mãnh từ trong cơ thể nó tuôn ra càng ngày càng nhiều.

Ánh sáng đỏ rực lấp lánh, đợi thêm một lát nữa, một viên huyết châu đỏ rực, đại khái chỉ lớn bằng đậu phụ, được ngưng tụ thành.

Dương Khai tay mắt lanh lẹ, ngay khi nó thành hình liền tóm được trong tay. Dụng tâm cảm thụ một phen, viên huyết châu này chứa đựng một loại năng lượng rất kỳ lạ. Năng lượng không tính quá nhiều, dù sao chỉ là một con yêu thú tứ giai mà thôi, nhưng cũng không đến mức làm người thất vọng.

Mảnh thiên địa này không biết tích chứa loại pháp tắc thiên địa nào, vật còn sống sau khi chết lại có chuyện như vậy xảy ra.

Đem huyết châu thu vào, cúi đầu nhìn xuống thi thể con yêu thú kia, chỉ thấy nó đã triệt để biến thành một bãi bột mịn, tinh hoa diệt hết, chỉ còn lại bã.

Một miếng huyết châu có thể mang đến bao nhiêu tăng lên, Dương Khai ẩn ẩn có chút chờ mong. Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm tốt để luyện hóa hấp thu.

Có thu hoạch, ý chí chiến đấu của Dương Khai sục sôi, bước chân càng phát ra nhẹ nhàng.

Thiên địa nơi đây không hổ là nơi tốt để võ giả Ly Hợp Cảnh và Chân Nguyên Cảnh lịch lãm rèn luyện. Dương Khai đến đây một ngày, đã chém giết năm sáu con yêu thú lạc đàn, đều là ba bốn giai. Hao phí nguyên khí không nhiều lắm, nhưng thu hoạch lại khá phong phú. Huyết châu của yêu thú tam giai nhỏ hơn rất nhiều so với tứ giai, rõ ràng năng lượng chưa đầy.

Cũng gặp phải một con yêu thú ngũ giai, Dương Khai suy nghĩ hồi lâu mới nhịn xuống không ra tay. Yêu thú ngũ giai đã tương đương với trình độ võ giả Chân Nguyên Cảnh. Dương Khai tuy may mắn có thể giết chết nó, nhưng cũng phải toàn lực triển khai, hơn nữa phải chuẩn bị cho việc bị thương.

Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Dương Khai cũng không muốn so chiêu với yêu thú ngũ giai.

Liên tiếp ba ngày, Dương Khai vẫn vô ưu vô lự đánh chết yêu thú như vậy. Mệt mỏi thì tìm vị trí tương đối an toàn nghỉ ngơi một lát, khôi phục thể lực, sau đó tiếp tục săn giết.

Ba ngày này, quả thực không gặp phải bất kỳ người nào.

Trách không được rất nhiều võ giả Ly Hợp Cảnh đều dám đi vào. Nếu cứ an ổn như vậy thì ngay cả võ giả Khí Động Cảnh tiến vào cũng không lo ngại, trừ việc phải tránh yêu thú ra.

Ba ngày sau, Dương Khai khom người ẩn nấp trong một mảnh rừng, vụng trộm dò xét phía trước.

Phía trước có hai con Huyễn Điện Lang tứ giai.

Yêu thú tứ giai, tương đương với võ giả Ly Hợp Cảnh, tương đương với cảnh giới hiện tại của Dương Khai. Nếu hai con cùng lúc xông lên, Dương Khai ứng phó có thể sẽ hơi phiền phức.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, Dương Khai vẫn quyết định động thủ.

Hiện tại hắn có thể ứng phó yêu thú cao nhất là tứ giai. Thoáng một cái gặp phải hai con, không có lý do gì bỏ qua.

Hạ quyết tâm, Dương Khai chui ra khỏi chỗ ẩn thân, nhanh chóng tiếp cận hai con Huyễn Điện Lang kia. Vốn Dương Khai tập trung tinh thần vào hai con yêu thú này, nào ngờ mới chạy được nửa quãng đường, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy dấu vết bóng người lướt qua cách đó không xa.

Trong lòng trầm xuống, Dương Khai vội vàng quét mắt nhìn đi, quả nhiên thấy cách đó không xa, khoảng trăm trượng, có một người mặc trường bào đỏ sẫm vội vàng ẩn nấp thân hình.

Tâm tư nhanh quay ngược trở lại, Dương Khai đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đối phương hiển nhiên cũng như hắn, đều đang âm thầm quan sát hai con Huyễn Điện Lang này, cũng không phát hiện lẫn nhau. Nhưng rất trùng hợp là, người bên kia lại lựa chọn ra tay cùng lúc với mình.

Có thể là tốc độ của hắn tương đối nhanh, cho nên sau khi chạy ra, đối phương mới vừa vặn hiện thân.

Lúc này đây, đối phương cũng đã bị lộ, vội vàng lại né, ẩn nấp thân hình.

Nhưng bộ y phục trên người kia quá mức dễ thấy, để lộ một ít sơ hở.

Bây giờ lui lại đã không kịp rồi, hai con Huyễn Điện Lang cũng đã nhắm mắt vào Dương Khai, nhe răng trợn mắt, không chút do dự vọt lên.

Dương Khai trong lòng kêu khổ, một bên suy tư nên ứng phó thế nào với cục diện bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, một bên hồi tưởng thân phận của người đối diện.

Một lát sau, Dương Khai trong lòng nhất định, bước chân gia tăng nhanh chóng, giả bộ không biết gì cả, đón hai con Huyễn Điện Lang xông lên công kích.

Hai con yêu thú tứ giai này tốc độ như gió, trên người lại lóe ra hồ quang điện. Chạy trốn theo thế vây bắt, một trái một phải, trong chớp mắt đã lẻn đến trước mặt Dương Khai.

Hai con yêu thú này hiển nhiên có kinh nghiệm săn giết cực kỳ phong phú, phối hợp công kích trái phải, khoảng cách công kích nắm chắc đến đỉnh phong.

Dương Khai vội vàng nghiêng người, tránh né một con Huyễn Điện Lang cắn phốc, lại bị con khác gặm lên vai.

Một đạo dòng điện truyền khắp toàn thân, Dương Khai nhịn không được run lên vài cái, vội vàng vận chuyển nguyên khí hóa giải. Cơ thể căng cứng, một quyền quét vào mặt con Huyễn Điện Lang này, thừa dịp nó chưa kéo xuống huyết nhục, đánh nó bay ra ngoài.

“Ah ô” hét thảm một tiếng, Huyễn Điện Lang lật vài vòng trên mặt đất.

Đòn đánh này của Dương Khai cũng không dùng toàn lực, cho nên cũng không làm nó bị thương. Sau khi rơi xuống đất, hai con Huyễn Điện Lang lần nữa liên hợp, lúc lên lúc xuống, gào rú liên tục, cắn phốc.

Dương Khai tung một cước, trúng bụng con Huyễn Điện Lang phía dưới, đạp nó bay ra ngoài. Song chưởng đối với con Huyễn Điện Lang khác dùng sức đẩy, ngăn nó lại.

Thừa dịp hai con yêu thú đều chưa kịp hoàn hồn, Dương Khai kẹp mình nhào tới, chiến đấu với hai con Huyễn Điện Lang khó phân thắng bại.

Thật ra nếu thật sự tung hết bản lĩnh, Dương Khai cũng không đánh khó khăn như vậy. Nhưng vì đã có người nhìn trộm, nên đành diễn kịch, phòng bị một phen.

đã đủ mập để thẩm :lenlut

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 310: Cám Ơn Ngươi

Chương 309: Nếu Không Tin, Chính Ngươi Đến Xem

Chương 308: Năm Ngày Đại Nạn