» Chương 359: Nhất Đẳng Thế Gia Uy Phong
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Hồ Kiều Nhi từ trước đến nay mạnh hơn muội muội một ít, ngày thường đụng phải Phương lão còn có thể tôn xưng một tiếng tiền bối. Nhưng giờ phút này thấy hắn lại để cho giết Dương Khai, nhịn không được mắng một câu: “Lão thất phu!”
Phương lão bị chửi đến tái mặt, ngại thân phận của Hồ Kiều Nhi, không tiện phát tác tại chỗ, chỉ trầm mặt nói: “Hắn bộ dáng này, chẳng lẽ không phải tẩu hỏa nhập ma?”
Hồ Kiều Nhi cười lạnh: “Hắn nếu là tẩu hỏa nhập ma, chúng ta còn có thể an toàn đứng ở bên cạnh hắn sao? Mắt ngươi mù không thành?”
Phương lão cùng Từ lão đồng thời sững sờ, nghĩ nghĩ cũng thấy có chút bất minh sở dĩ. Trạng thái hiện tại của Dương Khai hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi giải thích của bọn hắn. Dưới ảnh hưởng của sát khí ngất trời, hắn không thể nào còn có thần trí. Nhưng nhìn hai con ngươi của hắn, rõ ràng trấn định trầm ổn, không có chút nào ánh mắt của kẻ tẩu hỏa nhập ma.
“Hơn nữa, ngươi chỉ nhìn thấy hắn đánh chết Trình Minh, có nghĩ tới hay không lão gia hỏa kia đối với hắn làm cái gì?” Hồ Kiều Nhi giương giọng đặt câu hỏi.
Phương lão giật giật miệng, lúng túng một hồi mới nói: “Lão phu chỉ tin những gì mình nhìn thấy.”
Hồ Kiều Nhi cười lạnh liên tục: “Nửa tháng trước, người của Lôi Quang và Phi Hồng viện chịu tổn thất nặng trên tay hắn. Hôm nay bọn hắn lại sớm thoát ly chiến tuyến, trở về nơi đây, mục đích là gì ta nghĩ các ngươi cũng đoán được. Dương Khai cho dù thật sự giết bọn họ, cũng là xuất phát từ tự bảo vệ mình. Những người chết đi, tất cả đều là gieo gió gặt bão, liên quan gì đến hắn? Chẳng lẽ nhân gia đến giết ngươi, ngươi còn phải đưa cổ ra cho người khác chém, không cho phép phản kháng?”
Quản Trì Nhạc cũng gật đầu nói: “Đại tiểu thư nói không sai. Người của Lôi Quang và Phi Hồng viện chẳng những không nghe điều lệnh một mình hành động, còn sớm trở về đây, ý đồ tập sát đồng đạo. Kính xin Hướng công tử chủ trì công đạo!”
“Thỉnh Hướng công tử chủ trì công đạo!” Phương Tử Kỳ khóe miệng chứa một vòng mỉm cười, cũng giương giọng hô một câu.
Hướng Sở cười nhạt một tiếng nói: “Nếu như sự tình đúng là như thế, cái kia Hướng mỗ tự nhiên nghĩa bất dung từ, nghiêm trị người của Lôi Quang và Phi Hồng viện, răn đe!”
Ngữ khí dừng một chút, Hướng Sở lại nói: “Nhưng đây dù sao cũng là suy đoán của các ngươi. Các ngươi là cùng ta đồng thời trở về, Hướng mỗ không thấy được sự tình phát triển như thế nào. Các ngươi tự nhiên cũng không thấy được. Vậy đi. Làm cho hai bên xảy ra xung đột nói một chút, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thế nào?”
“Ta không có ý kiến!” Dương Khai ha ha cười một tiếng.
“Vị bằng hữu kia giải thích là tốt rồi.” Hướng Sở gật gật đầu, quay đầu nhìn nhìn nói: “Phương lão Từ lão, đem người còn sống dẫn tới!”
“Dạ!” Hai vị Thần Du Cảnh bay tán loạn đi ra ngoài. Không lâu sau, liền đem những người còn sống sót toàn bộ mang về.
Những người này, không ít người đều bị trọng thương, ngã xuống đất không dậy nổi. Tạ Vinh cùng Lê Phù tuy nhiên không đến mức chật vật như thế, nhưng cũng thân thể nhịn không được đánh run.
Lén lút liếc Dương Khai. Hai người lại kinh hãi thu hồi ánh mắt. Những đệ tử trẻ tuổi khác, càng không dám nhìn Dương Khai.
Vừa rồi một trận chiến, đã dọa phá mật gan của bọn hắn.
Ngay cả trưởng bối của mình là cao nhân như vậy cũng bị Dương Khai một chiêu lấy mạng, bọn hắn những người trẻ tuổi này nào có năng lực phản kháng?
“Tạ Vinh. Lê Phù.” Hướng Sở nhẹ nhàng hô một tiếng.
“Tại… tại… tại.” Tạ Vinh run rẩy, đáp lời tương đương bất lợi tác. Lê Phù lại chỉ nhẹ nhàng ân một tiếng.
Hướng Sở khẽ chau mày, bỗng nhiên lại vẻ mặt ôn hoà nói: “Hai người các ngươi vừa rồi nên thấy rõ mọi chuyện rồi chứ?”
“Phải… đúng vậy.”
“Vậy thì đem sự tình chi tiết nói ra, không rõ chi tiết. Nếu có nửa điểm hư giả giấu diếm, các ngươi biết hậu quả!” Hướng Sở cười khẽ nói.
Tạ Vinh cùng Lê Phù liếc nhau, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Hồ Kiều Nhi cười lạnh một tiếng: “Có tật giật mình.”
Hướng Sở vuốt vuốt cái trán, cười khổ nói: “Kiều Nhi, sự tình chưa có định luận, có lẽ hay là không nên nói như vậy.”
Hồ Kiều Nhi hừ lạnh nói: “Hướng công tử, ta không muốn nhắc lại ngươi, xin đừng như vậy xưng hô ta, được không?”
“Xin lỗi xin lỗi, nhất thời nhanh miệng.” Hướng Sở không chút nào xấu hổ, liên tục chắp tay, lập tức lại nhìn xem Tạ Vinh cùng Lê Phù nói: “Các ngươi nếu không dám nói, bổn công tử sẽ cho rằng là các ngươi có lỗi trước. Bây giờ có thể giết các ngươi rồi!”
Tạ Vinh cùng Lê Phù không khỏi run lên, kinh hãi nhìn Hướng Sở.
Hướng Sở lại nói: “Bất quá các ngươi nếu có gì ủy khuất, bổn công tử cũng có thể thay các ngươi chủ trì công đạo!”
Nghe được câu này, người của Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang không khỏi sắc mặt trầm xuống, trong lòng thầm hận.
Hướng Sở lời nói nghe không có vấn đề, nhưng cẩn thận suy đoán, lại thâm ý sâu sắc.
Quả nhiên, Tạ Vinh cùng Lê Phù liếc nhau, sự kinh hãi cũng dần dần ổn định lại, tựa hồ tìm được chỗ dựa.
Lê Phù nói: “Tạ Vinh ngươi nói đi.”
Tạ Vinh nuốt nước miếng, cắn răng, gật đầu nói: “Được.”
Hít sâu một hơi, không dám nhìn Dương Khai, thanh âm trầm thấp cực kỳ bi ai nói: “Hôm nay hai chúng ta phái tác chiến tại Thái Phòng Sơn, truy đuổi một đám võ giả Tà Địa Thương Vân, chém giết hầu như không còn xong, phát hiện cách nơi trú quân không xa, liền không còn tập hợp với Hướng công tử các ngươi, đơn giản trực tiếp trở về.”
“Xạo!” Hồ Kiều Nhi nhịn không được quát một tiếng, “Từ khi tác chiến bắt đầu, ta không hề gặp lại các ngươi. Các ngươi ở đâu ra đi truy đuổi võ giả Tà Địa Thương Vân? Rõ ràng là sớm có dự mưu, trực tiếp phản hồi!”
“Chúng ta không có. Hướng công tử, tôi nói câu nào là thật. Nếu ngài không tin, bây giờ có thể đi tây lộc điều tra, ở đó hẳn còn lưu lại một ít thi thể.”
Hướng Sở khẽ gật đầu: “Ta sẽ đi thăm dò. Bây giờ tạm thời xem như các ngươi đang truy đuổi địch nhân. Nhưng… không thể kịp thời phản hồi tập hợp, cũng là sai lầm của hai phái các ngươi. Cái này ta sẽ xử lý nghiêm. Các ngươi còn có câu oán hận?”
“Không có!” Tạ Vinh cùng Lê Phù đồng thời lắc đầu.
Chị em Hồ gia tức giận đến ngực phập phồng. Hướng Sở nhìn như xử lý thỏa đáng, nhưng nhẹ nhàng bâng quơ cho qua, rõ ràng là thiên vị người của Lôi Quang và Phi Hồng viện.
“Ngươi nói tiếp!” Hướng Sở ý bảo.
“Chúng ta theo trưởng bối của mình trở về đây xong, vốn chuẩn bị chờ Hướng công tử các ngươi trở về làm báo cáo. Lại không ngờ đang lúc nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí ngất trời truyền ra.”
“Sát khí ngất trời?” Hướng Sở lông mày nhíu lại.
“Ân. Chúng tôi chưa bao giờ cảm nhận loại tà ác khí tức này. Trưởng bối hai phái tưởng là tà ma cường đại gì đó giết tới, liền dẫn chúng tôi đi nghênh chiến. Lại không ngờ men theo khí tức đến nơi đó, bất ngờ phát hiện tà ma đó rõ ràng… rõ ràng…”
“Lại là cái gì?”
“Rõ ràng là một người.”
“Người nào?” Hướng Sở truy vấn.
“Chính là người mà chị em Hồ gia vài ngày trước mang về!” Tạ Vinh cắn răng, trầm giọng đáp.
Hướng Sở giương mắt nhìn Dương Khai, hắn mỉm cười với mình.
Nụ cười bình thản, thần sắc tự nhiên, khiến Hướng Sở không khỏi kinh ngạc.
“Sau đó thì sao?” Hướng Sở chuyển dời ánh mắt hỏi.
“Sau đó… người đó như phát điên công kích chúng tôi. Trưởng lão hai phái không ngăn cản được, các đệ tử chết vô số. Cuối cùng vẫn là hai vị trưởng bối hy sinh tính mạng của mình mới bảo toàn được những người chúng tôi.” Tạ Vinh nói đến đây, một mảnh vô cùng đau đớn, đấm ngực dậm chân, kêu rên nói: “Kính xin Hướng công tử làm chủ cho hai phái chúng tôi, báo thù cho huynh đệ tỷ muội và các trưởng bối đã chết!”
Lê Phù cũng hợp thời khóc đến lê hoa đái vũ, lau khóe mắt. Nức nở nói: “Xin Hướng công tử làm chủ. Thù này không báo thề không làm người!”
Nghe bọn hắn nói vậy, người của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm hận.
Hướng Sở trầm mặc một hồi mới nói: “Các ngươi đứng lên đi.”
“Hướng công tử nếu không thể chủ trì công đạo cho chúng tôi, giết tà ma đó, chúng tôi sẽ quỳ thẳng không dậy nổi!” Tạ Vinh cùng Lê Phù dùng đầu khấu trừ đất.
Hướng Sở mặt lộ vẻ không vui nói: “Chuyện bây giờ còn chưa rõ ràng, đây chỉ là lời của một phía các ngươi. Các ngươi muốn quỳ, cứ quỳ ở đây đi.”
Giương mắt nhìn Dương Khai, mỉm cười nói: “Vị bằng hữu kia, ngươi có gì muốn nói không? Hướng mỗ không phải loại người không phân biệt trắng đen. Ngươi cứ nói suy nghĩ của mình, Hướng mỗ rửa tai lắng nghe.”
Chị em Hồ gia lập tức khẩn trương nhìn Dương Khai.
Dương Khai nhún nhún vai, lạnh nhạt nói: “Không có!”
“Dương Khai!” Hồ Kiều Nhi lập tức hoa dung thất sắc, khẩn trương nắm lấy cánh tay hắn.
Hướng Sở cũng có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nhìn về phía hắn, tựa hồ không nghĩ tới hắn rõ ràng không giải thích.
Nhìn xem thần sắc tự nhiên của hắn, Hướng Sở ẩn ẩn có chút cảm giác xấu.
Hắn dám không giải thích, cũng không hề khẩn trương, hiển nhiên căn bản không sợ chính mình sẽ xảy ra chuyện. Người này rốt cuộc là tự đại hay tự tin?
“Dương Khai, ngươi nói vài lời đi. Bọn hắn đang vu oan ngươi, sao ngươi có thể không nói?” Hồ Mị Nhi cũng gấp.
Dương Khai nhàn nhạt cười: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?”
Chị em Hồ gia thần sắc ngẩn ngơ, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, cho dù Dương Khai giải thích chỉ sợ cũng vô dụng. Trạng thái hiện tại của hắn đủ để cho người nơi này xếp hắn vào hàng tà ma!
Hiện tại mọi người đang cùng Tà Địa Thương Vân khai chiến, tà ma xuất hiện ở đây có ý nghĩa gì? Ai cũng có thể tru sát. Cho nên ngay cả là người của Lôi Quang và Phi Hồng viện động thủ trước, Dương Khai cũng không chiếm được chữ lý nào.
Giải thích, cũng chỉ là lãng phí nước miếng!
Sắc mặt dần dần chìm xuống, Dương Khai cười lạnh: “Ta là người hay là ma, còn chưa tới phiên ngoại nhân đến đánh giá.”
Hướng Sở mi mắt nhịn không được co rụt lại, chăm chú nhìn Dương Khai.
Thật lâu mới nói: “Vị bằng hữu kia có ý tứ là, Hướng mỗ cũng không có tư cách bình luận ngươi?”
“Ngươi xứng sao?” Dương Khai đạm mạc nhìn hắn.
“Làm càn!” Phương lão gầm lên, “Hướng gia là nhất đẳng thế gia, công tử lại trấn giữ nơi này quản lý người. Ngươi tính làm gì đó, dám nói chuyện như vậy với công tử?”
“Nhất đẳng thế gia, uy phong thật to!” Dương Khai cười ha hả.
“Bổn công tử hôm nay liền cho ngươi thấy nhất đẳng thế gia uy phong!” Hướng Sở cũng bị Dương Khai kích ra chân hỏa, hừ lạnh một tiếng nói: “Phương lão, Từ lão, bắt lấy tà ma này.”
“Dạ!” Hai vị Thần Du Cảnh lên tiếng xuất động.
“Các ngươi dám!” Chị em Hồ gia lập tức vọt ra, thân hình mềm mại ngăn trước Dương Khai.
Hướng Sở sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, hít sâu một hơi nói: “Hai vị cô nương, các ngươi nếu không muốn bị thương, thì tránh xa một chút. Cứ khăng khăng một mực, bổn công tử có thể kết tội các ngươi có quan hệ cá nhân với tà ma, cùng một chỗ bắt lấy các ngươi!”
“Mũ lớn thật!” Quản Trì Nhạc bước ra một bước, cười lạnh nói: “Hướng công tử, đây cũng là phương pháp xử sự của Hướng gia ngươi sao?”
Hướng Sở sắc mặt bình tĩnh: “Đây là đạo xử sự của ta Hướng Sở! Tà ma không giết, nhân tâm bất an!”