» Chương 360: Không Biết Khởi Cái Gì Tiêu Đề

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Hướng Sở nói những lời này âm vang hữu lực, phấn chấn nhân tâm.

Lôi Quang cùng Phi Hồng viện cả đám ban đầu vốn thê thê thảm thảm, nhưng khi nghe thấy vậy, thần sắc lập tức phấn chấn hẳn lên. Tạ Vinh cùng Lê Phù lại càng đắc ý và thù hằn nhìn Dương Khai, giống như đã nhìn thấy cảnh hắn cùng đường mạt lộ.

“Nói rất hay!” Một tiếng cười to từ nơi không xa truyền tới.

Tất cả mọi người thần sắc cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Ngoài trăm trượng, vài thớt Đạp Vân Câu chân không chạm đất, thần tuấn đến cực điểm, như gió hướng bên này chạy vội.

Đạp Vân Câu, tam giai yêu thú, thực lực không mạnh, thắng ở sức bền cùng tốc độ! Hơn nữa tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, thích hợp nhất dùng làm tọa kỵ.

Mỗi một thớt Đạp Vân Câu đều có thể ngày đi vài ngàn dặm, Đạp Vân Câu tốt ngày đi ngàn dặm lại càng không nói chơi. Tốc độ bực này, so với một ít Thần Du Cảnh phi hành còn nhanh hơn, hơn nữa không cần tiêu hao chân nguyên.

Cho nên trong các đại thế gia, thường nuôi một ít Đạp Vân Câu để di chuyển. Bất quá loại yêu thú này số lượng không nhiều, mỗi thớt đều giá trị vài mươi vạn lượng bạc, ngoại trừ một số thế lực lớn, các thế lực khác căn bản không nuôi nổi.

Một mức độ nào đó, Đạp Vân Câu đại biểu cho thực lực và thân phận.

Đến là ba thớt Đạp Vân Câu. Người dẫn đầu nhìn tuổi không sai biệt lắm với Hướng Sở, cũng anh vĩ bất phàm, hùng vĩ hữu lực. Phía sau hắn là hai vị Thần Du Cảnh bảy tám tầng cao thủ.

Khoảng cách trăm trượng, chỉ chốc lát đã tới nơi.

“Mấy tháng không thấy, Hướng lão đệ tính tình tăng trưởng nha.” Thanh niên dẫn đầu cười ha hả. Đến trước mặt mọi người cũng không xuống ngựa, chỉ ngồi trên Đạp Vân Câu, bao quát mọi người. Duy chỉ có đôi mắt khi nhìn về phía Dương Khai, hơi có chút ngưng trọng và vẻ kinh ngạc.

Bực này hung thần tà ma khí, hắn tự nhiên không thể không đếm xỉa.

Hai Thần Du Cảnh đi theo phía sau cũng liên tục liếc mắt nhìn Dương Khai. Một thân chân nguyên âm thầm thúc dục, đề phòng bất trắc.

“Người này tên là Nam Sanh!” Phương Tử Kỳ biết Dương Khai có chút cô lậu quả văn, vội vàng tiến lại gần giải thích: “Nhất đẳng thế gia Nam gia công tử, địa vị cùng Hướng Sở ngang cấp. Nam gia và Hướng gia mấy đời thông gia, cho nên quan hệ hai nhà luôn rất tốt. Ngươi cẩn thận hắn, hắn so Hướng Sở bá đạo hơn nhiều, cũng rất khó đối phó.”

“Ân.” Dương Khai khẽ gật đầu. Hướng Sở hẳn là loại nhân vật âm hiểm, mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ, còn Nam Sanh hẳn là loại người nhanh mồm nhanh miệng.

Sắc mặt tái nhợt của Hướng Sở khi thấy người này cuối cùng hòa hoãn không ít, cười nhẹ ôm quyền nói: “Nam đại ca. Sao huynh cũng tới, huynh không phải đang ở chiến tuyến cách đây vài trăm dặm sao?”

Hướng gia quản lý chiến tuyến Thái Phòng Sơn bên này, còn Nam gia quản lý chiến tuyến cách đây vài trăm dặm. Đều là nhất đẳng thế gia, bọn họ đều có tư cách này.

Nam Sanh nhếch miệng cười. Quay người xuống khỏi Đạp Vân Câu, mở miệng nói: “Quyết chiến đã đánh xong hai ngày rồi mà? Trung Đô Bát đại gia nói chúng ta có thể trở về, đi ngang qua đây cảm giác được một cổ khí tức bất thường, liền sang xem thử. Không ngờ lại có một màn kịch hay, sao các ngươi còn chưa đi?”

Vừa nói, vừa đánh giá Dương Khai từ trên xuống dưới.

Hướng Sở thần sắc có chút ngượng ngùng, nói: “Hôm nay chấp hành nhiệm vụ cuối cùng, vốn định sau khi trở về liền nói cho mọi người tin tức tốt này, lại không ngờ tại đây xảy ra chút biến cố, còn chưa kịp nói.”

Huyết Chiến Bang cùng Phong Vũ Lâu mọi người thần sắc khẽ giật mình.

Quyết chiến đã đánh xong hai ngày rồi!

Việc này nếu không phải từ miệng Nam Sanh vô tình nghe được, bọn họ sợ rằng còn bị mơ mơ màng màng!

Võ giả Thương Vân Tà Địa làm sao có thể sau khi quyết chiến đánh xong hai ngày, còn có thể đến đánh lén nơi trú quân bên này?

Vị thống soái nào lại rảnh rỗi tìm việc vậy?

Mà hết lần này tới lần khác đúng lúc này, Dương Khai bên này lại xảy ra vấn đề, trong đó rõ ràng có chút chuyện ẩn bên trong không thể cho ai biết.

Trong chốc lát, mọi người đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều mấu chốt.

“Biến cố…” Nam Sanh khẽ gật đầu, nhíu mày nhìn Dương Khai, tiện tay một ngón tay, nói: “Là hắn à?”

“Không sai.” Hướng Sở gật đầu.

“Tà ma, hắc hắc, có ý tứ.” Nam Sanh một tay nắm cằm, tựa hồ đang đánh giá món hàng nào đó nhìn Dương Khai, “Còn trẻ như vậy tà ma, lại có sát khí nồng úc như vậy, xem ra tu luyện công pháp không đơn giản à.”

“Thật không đơn giản.” Hướng Sở nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói.

Nam Sanh có chút ngạc nhiên, hắn rất ít thấy Hướng Sở có thần sắc ngưng trọng như vậy, không khỏi hiếu kỳ nói: “Sao vậy?”

“Hai Thần Du Cảnh hai tầng cao thủ, bị hắn đánh chết!”

“Cái gì?” Nam Sanh đột nhiên biến sắc, hai vị Thần Du Cảnh theo sau hắn cũng động dung không thôi.

“Hướng lão đệ, huynh không nói đùa đấy chứ?” Nam Sanh ngây người một lúc lâu mới lắc đầu cười khổ, vẻ mặt không tin, “Hắn dường như chỉ có Chân Nguyên Cảnh sáu tầng tiêu chuẩn à, làm sao có thể đánh giết được Thần Du Cảnh, hơn nữa còn là hai vị?”

“Thi thể ở đây, ta làm sao lại nói đùa với huynh. Tất cả người chết ở đây đều là kiệt tác của hắn.” Hướng Sở liên tục cười khổ.

Một Thần Du Cảnh sau lưng Nam Sanh cũng tiến lên, nói nhỏ: “Thiếu gia, người này không thể khinh thường, khí huyết hắn cực kỳ tràn đầy, không giống bình thường, hơn nữa con Giao Long màu đen bên cạnh hắn cũng rất quỷ dị.”

Chính Thần Du Cảnh nhà mình cũng ngưng trọng như vậy, Nam Sanh liền vội thu hồi thần sắc bất cần đời, nhẹ giọng hỏi: “Ta nếu chống lại hắn, phần thắng bao nhiêu?”

Thần Du Cảnh kia mấp máy miệng, có chút không biết nên nói thế nào.

“Nói thật!”

“Không hề phần thắng!” Thần Du Cảnh kia kiên trì nói.

Nam Sanh hít sâu một hơi, cuối cùng một lần nữa xem kỹ Dương Khai. Cho dù chống lại Trung Đô Bát đại gia một đời tuổi trẻ, cũng chỉ có vài người sẽ khiến hắn không hề phần thắng. Nhưng bây giờ xuất hiện một tà ma trẻ tuổi có tạo nghệ như vậy, chẳng phải nói tư chất và thực lực của hắn không kém mấy người kia ở Trung Đô sao?

Hai mắt hơi nheo lại, Nam Sanh trầm giọng nói: “Người nguy hiểm như vậy, trực tiếp giết đi là được, giữ lại tuyệt đối hậu hoạn vô cùng.”

Hướng Sở gật gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”

“Thế còn do dự gì?” Nam Sanh vẻ mặt khó hiểu.

Hướng Sở cười khổ một tiếng.

Nam Sanh nhìn nhìn thần sắc hắn, lại quay đầu quan sát, nói: “Những người này quấy nhiễu?”

“Ai, quản lý không chu toàn.” Hướng Sở bất đắc dĩ gật đầu.

“Ai dám quấy nhiễu. Tất cả đều giết!” Nam Sanh hừ lạnh một tiếng, “Dám cùng tà ma làm bạn, giết sạch bọn hắn cũng không ai dám nói gì.”

Huyết Chiến Bang cùng Phong Vũ Lâu mọi người nhất tề biến sắc. Cảnh giác đề phòng nhìn Nam Sanh.

Vốn Hướng Sở bên này hai Thần Du Cảnh cũng đủ để bình định bọn họ, bây giờ Nam Sanh lại dẫn theo hai cao thủ tới, nếu thật đánh nhau, bên này không một ai có thể sống sót.

“Hướng lão đệ, chẳng lẽ lúc này huynh còn muốn nhân từ nương tay?” Nam Sanh nghiêng đầu nhìn Hướng Sở, khóe miệng chứa đựng cười lạnh.

Hướng Sở cười khổ: “Có ít người… Ta không nỡ giết.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Hồ gia tỷ muội, hàm tình mạch mạch, không chút che dấu.

Hướng gia và Nam gia mấy đời thông gia, Hướng Sở và Nam Sanh cũng từ nhỏ chơi cùng nhau đến lớn, thân như huynh đệ. Hướng Sở một ánh mắt, Nam Sanh sao còn không biết tâm tư hắn?

Nam Sanh hiểu rõ tính cách và thủ đoạn của Hướng Sở. Lập tức tâm tư chuyển động, hiểu rõ không ít chuyện.

Có vài lời Hướng Sở không tiện nói, nhưng Nam Sanh có thể nói.

Mẹ kiếp, đi ngang qua một chuyến rõ ràng còn phải giúp tiểu tử này, tiểu tử này trong nhà vài phòng kiều thê rõ ràng còn chưa đủ! Nam Sanh trong lòng một hồi phiền muộn.

Bất quá, cặp song sinh này quả thật có chút ý tứ, khó trách sẽ khiến hắn động lòng.

Nghĩ vậy, Nam Sanh cũng không đếm xỉa đến, tiện tay chỉ vào Hồ gia tỷ muội nói: “Hai vị cô nương, muốn chết muốn sống?”

Hồ Kiều Nhi cười lạnh một tiếng: “Có thể còn sống ai sẽ muốn chết?”

“Vậy được. Các ngươi ra đi, việc này không liên quan gì đến các ngươi, Hướng lão đệ chỉ cần giết tiểu tử kia.” Nam Sanh khẽ gật đầu, lập tức liền làm chủ.

Hồ gia tỷ muội cùng nhau lắc đầu, kiên định đứng bên cạnh Dương Khai.

Nam Sanh ngạc nhiên vạn phần, trong lòng một hồi mắng chửi. Hướng Sở hỗn đản này thích hai nữ nhân nguyên lai đã có người trong lòng rồi sao? Trách không ngờ gây náo loạn đến vậy.

Thì ra là thế!

Lần này, Nam Sanh cái gì cũng hiểu rõ, hóa ra trò đùa giỡn giấu ở chỗ này.

Chỉnh đốn sắc mặt, Nam Sanh nói: “Các ngươi muốn bảo vệ tính mạng của hắn?”

Hồ gia tỷ muội sắc mặt không vui, một lúc lâu mới khẽ gật đầu.

“Vậy rất dễ xử lý.” Nam Sanh cười ha hả, “Hai người các ngươi, gả cho ta Hướng lão đệ, ta Nam Sanh thay các ngươi bảo vệ tính mạng của hắn!”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Hướng Sở lại càng liên tục khoát tay: “Nam đại ca, cái này không được. Ta đối với hai vị cô nương quả thật có ý, nhưng tru sát tà ma là đại sự, sao có thể lẫn lộn cùng nhau?”

Nam Sanh sầm nét mặt nói: “Sao không được? Chuyện nơi đây huynh có thể làm chủ, chuyện của huynh, ta có thể làm chủ, cứ làm như thế.”

Mặt quay sang nhìn Hồ gia tỷ muội nói: “Hai vị cô nương định thế nào?”

“Si tâm vọng tưởng!” Hồ Kiều Nhi nhanh chóng dứt khoát từ chối.

Nam Sanh sắc mặt trầm xuống, trong mắt hơi có chút không ai bì nổi và hèn mọn, nói: “Hai người các ngươi xem ra chỉ là đệ tử nhị đẳng tông môn thôi nhỉ? Hướng lão đệ ta xuất thân nhất đẳng thế gia, có quyền thế, vóc người lại anh tuấn tiêu sái, gả cho hắn chẳng lẽ còn ủy khuất các ngươi? Chỉ là hai nữ nhân mà thôi, giả vờ thanh cao gì chứ. Sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, nhất đẳng thế gia công tử không lấy, các ngươi còn muốn gả cho ai? Hướng lão đệ có thể vừa ý các ngươi, là vận khí của các ngươi!”

Nam Sanh nói khó nghe như vậy, Hồ gia tỷ muội lập tức bị tức không nhẹ.

“Cứ như vậy nói, hoặc là hắn chết, hoặc là hai người các ngươi gả cho ta Hướng lão đệ, ta bảo vệ tính mạng của hắn! Nên lựa chọn thế nào, tự mình suy nghĩ.” Nam Sanh bá đạo đến cực điểm, không cho Hồ gia tỷ muội đường lui, cười lạnh nói: “Chỉ có một nén nhang thời gian, hết thời gian các ngươi có cầu ta cũng vô dụng. Những người khác nếu còn dám quấy nhiễu gây chuyện, toàn bộ giết không tha!”

Dứt lời, cúi đầu đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt.

Từ đầu đến cuối, Hướng Sở rõ ràng chỉ nói một câu, sau đó liền không có động tĩnh.

Sự tình phát triển thành như vậy, Hồ gia tỷ muội cho dù lại đần cũng có thể phản ứng kịp.

“Hóa ra, mục đích của ngươi là cái này.” Hồ Kiều Nhi hèn mọn nhìn Hướng Sở, “Tất cả mọi thứ, đều là nhằm vào Dương Khai, sau đó tùy thời áp chế chúng ta, đúng không?”

Hướng Sở thần sắc lạnh nhạt, mở miệng nói: “Kiều Nhi muội nếu nghĩ vậy, đó chính là hiểu lầm ta.”

Nam Sanh không khỏi liếc mắt, nghĩ thầm tên hỗn đản này vẫn còn làm bộ làm tịch như vậy. Thay vào là lão tử sớm đã trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung rồi, còn bày đặt làm màu cái quái gì.

Nữ tử nhị đẳng tông môn, lên thì lên, nàng còn làm sao được?

“Hiểu lầm không lầm hội, ngươi trong lòng mình tinh tường!” Hồ Kiều Nhi cười lạnh không thôi.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 455: Xâm Lấn

Chương 454: Cổ Quái Đến Cực Điểm

Chương 453: Huyền Cấp Hạ Phẩm, Hỗn Nguyên Đan