» Chương 380: Ta Bảo Vệ Đan Thành
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
“Hai tháng trước kia?” Dương Khai nhíu mày. “Hai tháng trước kia ta còn tại Thương Vân Tà Địa, bản thân mình nhưng không thấy được ta, ta tại Vân Ẩn Phong thì chỉ đợi hai ba tháng rồi rời đi.”
Dừng một chút, hồ nghi nói: “Tư trưởng lão đã đi qua Vân Ẩn Phong, làm sao không để đại sư giúp ngươi luyện đan?”
Lữ Tư cười khổ: “Lúc ấy Dược Vương Cốc trăm phế đợi hưng, Tiêu đại sư cũng đang sứt đầu mẻ trán, nghe đệ tử của hắn nói, tựa hồ đang nghiên cứu cái gì đó. Lão phu ngược lại may mắn du ngoạn sơn thủy Vân Ẩn Phong, nhưng lại ngay cả mặt đại sư cũng không gặp.”
Nói lên những này, Lữ Tư trên mặt không có chút nào xấu hổ, chỉ có vẻ bất đắc dĩ.
Đây chính là Tiêu Phù Sinh!
Dẫu cho thực lực của hắn không phải rất mạnh, dẫu cho Dược Vương Cốc chỉ là nhị đẳng tông môn, nhưng Lữ Tư cao nhân như vậy đi, Tiêu Phù Sinh cũng đúng có thể thấy được rất không thấy.
Mà Lữ Tư lại cũng không dám có chút câu oán hận, ngôn ngữ khẩu khí gian y nguyên cũng tôn xưng Tiêu Phù Sinh vì đại sư!
“Như vậy à…” Dương Khai là lạ cười cười, mở miệng nói: “Ta nếu có thể để đại sư giúp ngươi luyện chế miếng huyền đan kia thì sao? Lời nói mới rồi có chắc chắn không?”
“Ngươi?” Lữ Tư thần sắc không hiểu nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu. “Đại sư bọn người kia, làm sao sẽ nghe lời ngươi?”
Bên ngoài Lữ Lương cũng chen miệng nói: “Dương công tử, có chút lời lớn cũng không phải tùy tiện nói được.”
Dương Khai nhàn nhạt nhìn Lữ Tư, cũng lắc đầu: “Nổ không lớn lời nói, thử một lần là biết. Ta tuy nhiên ở Vân Ẩn Phong không lâu, nhưng mời đại sư giúp ta luyện miếng huyền đan vẫn làm được.”
Lữ Tư sững sờ, ánh mắt sáng quắc chằm chằm vào Dương Khai, mắt một sát na không chớp.
Bên ngoài Lữ Lương bọn người cũng đúng kinh hãi không hiểu, họ đều biết Tiêu Phù Sinh đại danh. Rõ ràng hơn địa vị của hắn hôm nay. Người đứng đầu Lữ gia đến đều ăn canh cửa, Dương Khai dựa vào cái gì có thể làm cho Tiêu đại sư giúp hắn luyện một quả huyền đan?
Đó là một quả Huyền cấp trung phẩm đan, không phải đan hoàn không cấp bậc. Mặc dù là Tiêu đại sư luyện chế, cũng tốn không ít tâm thần và thời gian.
“Qua rồi thôn này nhưng không còn điếm này rồi, Tư trưởng lão nên cẩn thận cân nhắc.” Dương Khai cười mỉm nhìn Lữ Tư.
Lữ Tư thần sắc âm tình bất định, hiển nhiên nội tâm cực kỳ rối rắm. Không biết nên hay không tín Dương Khai.
Theo lý mà nói, Dương gia công tử không cần lừa dối mình, nhưng hắn chỉ là một người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi thích nổ sĩ diện cũng là bình thường.
Nhíu mày trầm tư rất lâu, Lữ Tư mới bỗng nhiên nói: “Không phải lão phu không tín nhiệm Dương công tử. Ngươi đã dám nói như vậy, thì nghĩ đến cùng Tiêu đại sư quan hệ cũng không thiển.”
Dương Khai không biểu tình, thần sắc lạnh nhạt.
“Dương công tử đã ở Vân Ẩn Phong một thời gian ngắn, vậy lão phu mạo muội hỏi mấy vấn đề.” Lữ Tư hiển nhiên muốn nghiệm chứng lời Dương Khai nói có thật không.
“Tư trưởng lão cứ hỏi.”
Lữ Tư thấy hắn không có gì bối rối, cũng khẽ gật đầu, trầm ngâm một chút nói: “Tiêu đại sư có một vị đệ tử, Dương công tử có từng gặp nàng chưa?”
Dương Khai bật cười nói: “Tư trưởng lão không hỏi xem đệ tử kia họ gì à?”
“Tựa hồ là gọi Đổng Khinh Yên, là Đổng gia thiên kim tiểu thư.”
“Đổng gia cùng Dương gia có quan hệ thông gia, Đổng Khinh Yên là biểu muội của ta!”
Lữ Tư lập tức ngạc nhiên, lúc này mới mạnh mẽ hồi tưởng lại mảnh vụn này. Kinh thanh âm nói: “Nguyên lai người kia chính là Dương công tử!”
“Người nào?” Dương Khai nghi ngờ hỏi.
“Lão phu đến Vân Ẩn Phong lúc, từng nghe người ta nói, Tiêu đại sư hơn nửa năm trước thiết lập khảo nghiệm thu môn đồ, một nam một nữ thành công thông qua. Nàng kia chính là Đổng Khinh Yên, còn nam tử kia nghe nói là hộ vệ của Đổng gia tiểu thư… Bây giờ xem ra, người đó đâu phải hộ vệ, rõ ràng chính là Dương công tử ngươi!”
“Dạ!” Dương Khai cũng không phủ nhận, gật đầu. “Tuy nhiên ta cùng đại sư không phải thầy trò.”
Lữ gia mọi người nghe vào tai, đồng loạt động dung.
Không ngờ, Dương Khai cùng Tiêu Phù Sinh giữa còn có tầng liên lạc như vậy. Thông qua khảo nghiệm của Tiêu Phù Sinh, đó chính là đệ tử của Tiêu Phù Sinh, có một vị luyện đan đại sư che chở, mặc dù hắn tại Dương gia đoạt đích cuộc chiến thất bại cũng không sao, ngày sau vĩnh viễn tiền đồ như gấm.
Lữ Lương ánh mắt lóe lên, dường như cảm thấy nên xem xét lại Dương Khai.
Lữ Tư lúc này trong lòng đã có tám phần tin tưởng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi câu cuối cùng: “Lão phu ở Vân Ẩn Phong mấy ngày, may mắn theo tay Đổng tiểu thư thấy qua Tiêu đại sư đang nghiên cứu cái gì đó. Xin hỏi Dương công tử, đại sư nghiên cứu đó là cái gì?”
Dương Khai thần thái tự nhiên, tùy ý nói: “Một cái trận pháp!”
Cái gì có thể khiến Tiêu Phù Sinh nghiên cứu sứt đầu mẻ trán, nhất định liên quan đến thuật luyện đan.
Nên vậy chính là Dương Khai lúc trước rời Vân Ẩn Phong, nhờ Hạ Ngưng Thường chuyển giao cho Tiêu đại sư là luyện đan linh trận.
Lữ Tư tâm thần chấn động, cuối cùng xác định quan hệ giữa Dương Khai và Tiêu Phù Sinh quả thực không tầm thường, nếu không không thể nào biết những tin tức này.
“Hẳn là như vậy một cái trận pháp!” Dương Khai vừa nói, vừa tiện tay trên mặt đất vẽ ra một cái linh trận.
Lữ Tư vội vàng ngừng thở, tập trung tinh thần nhìn. Trận pháp này huyền diệu phức tạp, khiến người ta xem mà không hiểu ý nghĩa. Dù Lữ Tư từng thấy lần đầu, cũng chỉ nhớ lại được một ít nửa nội dung, căn bản nhớ không nổi toàn cảnh.
Nhưng Dương Khai lúc này lại phảng phất hạ bút thành văn, tùy ý vẽ ra trận pháp nguyên vẹn, hiển nhiên đã thuộc lòng.
“Đúng là cái này!” Lữ Tư liên tục gật đầu, lần thứ hai nhìn thấy, vẫn xem không hiểu nhiều. Nhắm mắt lại hồi tưởng, cũng không nhớ lại được quá nhiều nội dung.
Vẽ xong, Dương Khai tiện tay xóa đi linh trận, ngẩng mắt nhìn Lữ Tư.
Lúc này vị cao nhân Lữ gia rốt cục không dám tùy tiện dò xét Dương Khai, trong lòng biết miếng huyền đan kia chỉ sợ thật sự muốn ký thác vào người trẻ tuổi trước mắt.
Thần sắc khẩn trương mang theo chờ mong, Lữ Tư thậm chí hơi cẩn thận hỏi: “Dương công tử, miếng huyền đan đó…”
“Cho ta giấy bút, ta bây giờ viết một lá thư!”
“Nhanh mang giấy bút đến.” Lữ Tư vội vàng hướng bên ngoài quát một tiếng, trên mặt hiện ra vòng hồng nhuận phơn phớt.
Ngoài phòng mọi người đang tâm tự phập phồng, nghe Lữ Tư hô như vậy, đều kìm lòng không được sợ run cả người. Lữ Lương vội vàng phân phó một người: “Nhanh đi!”
Vị Thần Du Cảnh kia cũng không dám chậm trễ, thân thể hóa thành một đạo thanh quang trực tiếp biến mất tại chỗ.
Chỉ 10 tức, liền trở về, tay cầm giấy, cung kính đi vào, đặt trước mặt Dương Khai, lại cung kính rời khỏi.
“Dương công tử mời!” Lữ Tư tự mình trải giấy, dính tốt, đưa cho Dương Khai.
Dương Khai mỉm cười, cầm bút bắt đầu viết.
Lữ Tư chăm chú nhìn, một chữ cũng không bỏ sót.
Phong thư này Dương Khai viết rất bình thản, nội dung như Lữ Tư muốn, xin Tiêu đại sư luyện một quả đan cho Lữ Tư.
Viết xong, Dương Khai trực tiếp đưa tới. Lữ Tư chân nguyên vận chuyển, hong khô chữ viết, cẩn thận gấp lại, bỏ vào ngực, còn thận trọng vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Lần này chắc không bị sập cửa vào mặt như lần trước.
“Dương công tử bị chê cười rồi.” Làm xong những này, Lữ Tư mới hơi xấu hổ ôm quyền nói.
“Không sao!”
“Kính xin Dương công tử ở lại Lữ gia thêm vài ngày, lão phu đi Vân Ẩn Phong. Nếu thật sự đan thành, sau khi trở về định đưa giường ngọc lên!” Lữ Tư thành khẩn nói.
Dương Khai nhíu mày: “Cái này không được, ta bây giờ muốn giường ngọc, ta còn phải trở lại Trung Đô.”
Lữ Tư lập tức lộ ra khó xử thần sắc: “Đúng vậy, đây là một miếng Huyền cấp trung phẩm đan. Dù Tiêu đại sư ra tay, cũng không nhất định tuyệt đối luyện thành. Vạn nhất luyện chế thất bại, lão phu còn cần ngọc này giường.”
Hắn nói cũng là lời thật, mặc dù nói Tiêu Phù Sinh có thể luyện chế ra Huyền cấp thượng phẩm đan, nhưng luyện đan là chuyện không ai dám cược, biết đâu lần đầu Tiêu đại sư trạng thái không tốt sẽ không thành công.
Đến lúc đó, giường ngọc cũng không còn, Lữ Tư khóc cũng không chỗ khóc.
“Vậy thế này, ngươi giúp ta mang một thứ gì đó cho đại sư, đảm bảo đan thành!” Dương Khai nhíu mày nghĩ nghĩ, giương giọng đối ngoại mặt hô: “Ai có ngọc không dùng đến trên người?”
Ngoài phòng mọi người nhìn nhau, đồng loạt nhìn chằm chằm vào khối dương chi bạch ngọc phối hợp treo bên hông Lữ Lương.
Lữ Lương vô ý thức che ngọc bội, trừng mắt nhìn mọi người: “Làm gì? Đây là tín vật đính ước của lão phu, đeo nhiều năm!”
“Đưa vào đây!” Lữ Tư một tiếng thét to, Lữ Lương lập tức tắt tiếng.
Đi vào, gỡ ngọc bội bên hông, cúi đầu khom lưng, cười theo mặt đưa cho Dương Khai hỏi: “Dương công tử, ngài muốn khối ngọc này của lão phu làm gì?”
Dương Khai nhếch miệng cười, nhận lấy ngọc bội, sau đó vận khởi chân nguyên, hung hăng hướng khối ngọc đó chụp.
Lữ Lương đột nhiên tâm nguội lạnh, trong chờ đợi lo lắng của hắn, một chưởng kia chính oanh vào ngọc bội, lại không tổn hại chút nào, chỉ tựa hồ có chút chân nguyên chui vào.
Ngưng thần đang trông xem thế nào, Lữ Tư và Lữ Lương đều trong lòng kinh thán, càng xem càng kinh ngạc bội phục.
Hai người sao không nhìn ra, Dương Khai đang điều khiển chân nguyên, tạo dấu vết trong ngọc bội.
Nói đơn giản, hắn dùng phương pháp này để đưa tin!
Truyền đạt những tin tức khó dùng văn tự biểu đạt!
Nhưng nói dễ làm thì khó, cái này đòi hỏi phải điều khiển chân nguyên cực kỳ vi diệu và tinh chuẩn mới làm được. Chân nguyên phát ra thiếu không được, nhiều cũng không được!
Rất lâu, Dương Khai mới thu tay về, đưa ngọc bội cho Lữ Tư nói: “Ngươi đưa cái này cho đại sư, ta bảo đảm đan thành!”
Ngữ khí tương đương tự tin.
Lữ Tư trịnh trọng tiếp nhận.
Dương Khai lại nhếch miệng cười, nói: “Tuy nhiên tin tức trong ngọc này chỉ có thể bị nhìn trộm lần đầu sẽ biến mất, cho nên Tư trưởng lão đường này phải cẩn thận bảo quản.”
Lữ Tư ngạc nhiên, chợt lắc đầu cười khổ, trong lòng biết tin tức hắn để lại trong ngọc vô cùng quan trọng, không muốn để mình biết, mới dùng phương pháp này.
Không để ý, Lữ Tư ngưng trọng gật đầu.
Lữ Lương cũng ở một bên chăm chú nói: “Tư trưởng lão, đây là tín vật đính ước của ta với nội tử nhiều năm trước, ngài ngàn vạn phải mang về nhé!”
Lữ Tư trừng mắt nhìn hắn, Lữ Lương ha ha cười gượng, vội vàng lùi lại.
“Lão phu có thể hỏi một tiếng, trong ngọc này là tin tức gì không?” Lữ Tư không khỏi hơi tò mò.
“Vẫn là một cái linh trận, nhưng không giống cái vừa rồi. Ngươi mang cho đại sư, hắn biết là cái gì.” Dương Khai khẽ cười.
Lúc trước rời Vân Ẩn Phong, Dương Khai chỉ từ luyện đan chân quyết trộm được một cái linh trận, không có lựa chọn nào khác, chỉ có để linh trận kia lại.