» Chương 437: Ùn Ùn Kéo Đến
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Lạc Tiểu Mạn và Thu Ức Mộng có tình cảnh hơi tương tự. Hai người đều là nữ nhi, thân phận không thấp trong thế lực của mình, nhưng cũng vì là nữ nhi nên đôi khi tỏ ra rất bất đắc dĩ.
“Ta nắm chắc trong lòng.” Dương Khai khẽ gật đầu, “Cùng ra ngoài nghênh đón đi.”
Nghe hắn nói vậy, Thu Ức Mộng lập tức tươi cười rạng rỡ: “Coi như ngươi còn có chút lương tâm.”
Đứng dậy, Dương Khai dẫn một đám người đi ra ngoài. Trước khi đi, Thu Ức Mộng quay lại dặn dò Lữ Tống một tiếng: “Các ngươi cứ ở đây chờ một lát, ta lát nữa sẽ sắp xếp cho các ngươi.”
Lữ Tống thờ ơ gật đầu, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác bị xem thường. Dù sao vừa rồi hắn đến, Dương Khai cũng không ra ngoài hoan nghênh như vậy.
Ngoài phủ đệ, đoàn người Tử Vi Cốc do Lạc Tiểu Mạn dẫn đầu đang lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, Dương Khai và Thu Ức Mộng cùng đi ra, theo sau là Đổng Khinh Hàn và Lam Sơ Điệp.
“Thu tỷ tỷ!” Lạc Tiểu Mạn vừa nhìn thấy Thu Ức Mộng liền mừng rỡ kêu lên, cất bước muốn xông tới, nhưng đợi nàng nhìn thấy Dương Khai ngay bên cạnh, lập tức dừng lại bước chân, cổ co rụt lại, trở nên rụt rè cực điểm.
Nỗi sợ hãi đối với Dương Khai đã ăn sâu vào linh hồn nàng. Không hiểu sao lại như vậy, chỉ cần nhìn thấy người này, thậm chí chỉ cần nhớ tới người này, Lạc Tiểu Mạn liền sợ đến không được.
Lần này nếu không phải vì cùng Thu Ức Mộng, nàng đâu có dám chọn đứng về phía Dương Khai.
“Tiểu Mạn.” Thu Ức Mộng biết nàng nhút nhát, vội vàng đi tới giữ lấy tay nàng, trấn an thật lâu.
Dương Khai mỉm cười nhìn thoáng qua nàng, rồi nhìn một chút Lam Sơ Điệp đi theo sau Đổng Khinh Hàn. Bỗng nhiên phát hiện hai cô gái này có một điểm chung.
Đó chính là đều sở hữu một đôi bộ ngực sữa kiêu ngạo. Hai nữ tử lớn lên cũng không tính là cao lớn, thậm chí có thể nói là nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng ngực vốn lại vô cùng đồ sộ.
Nhìn hai mắt, Dương Khai lập tức cảm thấy hai luồng triệu chứng xấu ập tới, không khỏi có chút choáng váng đầu hoa mắt.
Lam Sơ Điệp thu cái nhìn không kiêng nể gì đó của hắn vào đáy mắt, khuôn mặt hơi đỏ lên.
“Tử Vi Cốc Phạm Hồng. Bái kiến Khai công tử!” Trong đám người Tử Vi Cốc, một thanh niên đi tới, mặt tươi cười ôm quyền chào hỏi.
“Phạm huynh không phải người ngoài. Không cần khách khí.” Dương Khai cười ha hả.
Phạm Hồng cười khổ: “Lần trước tại Lăng Tiêu Các nếu có chỗ đắc tội, kính xin Khai công tử bỏ qua cho, Phạm Hồng lúc này xin lỗi người.”
Ánh mắt Dương Khai lóe lên. Thái độ cũng trở nên thân thiện rất nhiều, cởi mở cười một tiếng: “Phạm huynh có thể đến giúp ta là vinh hạnh của ta, chuyện trước kia đều như mây khói, đã sớm quên hết rồi.”
Lần trước tại Lăng Tiêu Các, Đổng gia Đổng Khinh Hàn, Bạch gia Bạch Vân Phong, cùng Tử Vi Cốc Phạm Hồng ba người cùng nhau cường thế đào người từ tông môn, sau đó gặp được Dương Khai, biết trên tay hắn có một bộ Huyền cấp võ kỹ. Đều tương đối tâm động, mỗi người ra giá muốn mua bộ Huyền cấp võ kỹ này từ Dương Khai.
Đổng Khinh Hàn biết rõ chi tiết của Dương Khai, Bạch Vân Phong không rõ lắm, đã đắc tội Dương Khai, cuối cùng Bạch Vân Phong chết trong sào huyệt của Thương Vân Tà Địa Chu Mẫu.
Lúc đó thái độ của Phạm Hồng đối với Dương Khai tuy nói không tốt, nhưng ít nhất không như Bạch Vân Phong ỷ thế hiếp người, cho nên Dương Khai cũng không có ý định ghi thù.
Nghe hắn nói vậy, Phạm Hồng lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, trên miệng không ngừng nói lời cảm ơn.
“Vào trong uống trà đi, vừa uống vừa nói.” Dương Khai nhiệt tình mời.
Lần này người Tử Vi Cốc đến không nhiều lắm, cũng không tính là thiếu. Cùng người Lữ gia mang đến về thực lực không kém bao nhiêu, cuộc chiến đoạt đích là sân khấu của thế hệ trẻ, những người này tự nhiên là duy Phạm Hồng cùng Lạc Tiểu Mạn như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Nhưng Lạc Tiểu Mạn và Thu Ức Mộng từ trước đến nay như hình với bóng, Dương Khai đoán chừng người Tử Vi Cốc đại khái là nghe theo mệnh lệnh của Lạc Tiểu Mạn, như vậy khác nào nghe theo sự điều phối của Thu Ức Mộng.
Cũng có thể thực sự trở thành trợ giúp cho mình! Tâm tư Dương Khai chuyển động, định vị nhân mã Tử Vi Cốc trong lòng.
Đi vào đại điện, Dương Khai giới thiệu các công tử tiểu thư của chư thế lực từng người, mọi người hàn huyên qua loa, lúc này mới ngồi xuống.
Sắc mặt Lữ Tống vốn không tốt lắm, nhưng vừa thấy Dương Khai ra ngoài nghênh đón là Lạc Tiểu Mạn, trong mắt lập tức hiện lên vẻ thần sắc đáng chú ý, lửa giận trong lòng cũng biến mất đi không ít. Từ xưa anh hùng thích mỹ nhân, có ít nữ đến đầu nhập vào như vậy, Dương Khai chủ động ra ngoài nghênh đón cũng không có gì đáng trách.
Một đôi mắt gian tà lưu chuyển không ngừng trên người Lạc Tiểu Mạn và Lam Sơ Điệp, trong lòng rất là ý động, thầm so sánh xem ai vốn liếng hùng hậu hơn một chút.
Lạc Tiểu Mạn vốn cũng là một thiếu nữ tinh quái, nhưng từ khi đi một chuyến Thương Vân Tà Địa trở về, tính tình đại biến, gan còn nhỏ hơn chuột. Bị Lữ Tống nhìn qua nhìn lại như vậy, lập tức trong lòng có chút bất an, không nhịn được né tránh về phía Thu Ức Mộng. Ngược lại là Lam Sơ Điệp, phong thái trác tuyệt đứng bên cạnh Đổng Khinh Hàn, một đôi mắt đẹp phản chiếu lại, không sợ chút nào, khóe miệng mỉm cười thoáng ánh lên vẻ lạnh như băng.
Lữ Tống lập tức thu liễm lại không ít.
Dương Khai tuy đang hàn huyên nói chuyện với Phạm Hồng và Đổng Khinh Hàn, nhưng cũng thu hết thái độ của mọi người trong đại điện vào đáy mắt. Phát giác sự xấu hổ của Lữ Tống, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Lam sư tỷ này không phải dễ trêu, nàng vốn là người cường thế, đâu sẽ bị người chiếm tiện nghi mà không biểu hiện gì?
Chưa nói mấy câu, Hướng Thiên Tiếu cái chân chạy rõ ràng lại đi đến.
Không đợi hắn nói chuyện, Dương Khai đã hỏi: “Lại là nhà ai?”
“Chỉ một cặp nam nữ trẻ tuổi, thực lực đại khái tại Chân Nguyên Cảnh tầng bảy tả hữu.” Hướng Thiên Tiếu cẩn thận đáp, “Nói là Khai thiếu gia người quen cũ, một người tên Trần Học Thư, một người tên Thư Tiểu Ngữ.”
“Bọn họ?” Dương Khai vẻ mặt kinh ngạc.
“Ngươi quen biết?” Thu Ức Mộng kinh ngạc hỏi.
“Ừm, quen biết.” Khóe miệng Dương Khai hiện lên một nụ cười, “Có một lần lịch luyện bên ngoài lúc nhận thức, một đôi tình lữ sư huynh muội, xuất thân Ánh Nguyệt Môn.”
“Ánh Nguyệt Môn…” Thu Ức Mộng nhíu mày, “Nếu ta nhớ không lầm, cái này Ánh Nguyệt Môn nên chỉ là nhị đẳng tông môn.”
“Đúng là nhị đẳng tông môn.” Dương Khai gật đầu.
Hướng Thiên Tiếu lại nói: “Khai thiếu, bọn họ chỉ có hai người đến đây, tựa hồ cũng không có cao thủ đi theo, ngươi xem làm sao?”
Chỉ có hai võ giả trẻ tuổi thực lực tại Chân Nguyên Cảnh tầng bảy tả hữu, trong cuộc chiến đoạt đích căn bản không có tác dụng. Muốn tham gia vào cuộc chiến đoạt đích, tất cả thế lực lớn hoặc là cử một nhóm người đến hiệp trợ, hoặc là xuất động vật tư, không có khả năng chỉ phái hai người trẻ tuổi thực lực thấp kém trợ trận.
Hướng Thiên Tiếu hỏi như vậy, hiển nhiên là cho rằng Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ hai người muốn lấy cớ người quen cũ để leo lên cây đại thụ Dương Khai, hắn hơi có chút xem thường ý đồ trèo quan hệ kiểu này.
“Dương Khai, coi như là người quen cũ, nếu như rắp tâm bất lương, ngươi nên biết làm thế nào để từ chối.” Là biểu ca, Đổng Khinh Hàn cảm thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở hắn một câu.
Nếu thật sự làm như vậy, sẽ chỉ làm các minh hữu khác mang người và vật tư đến đầu nhập vào lạnh lòng. Dù sao sau khi cuộc chiến đoạt đích thắng lợi, Ánh Nguyệt Môn này cũng muốn chia một chén canh.
Nhưng nếu bọn họ là thật lòng đến giúp đỡ, thì dù ít người, thực lực thấp cũng không sao, dù sao cũng là tâm ý của bọn họ.
“Bọn họ không biết.” Dương Khai lắc đầu, đứng dậy chỉnh trang quần áo, “Các ngươi cứ ngồi, ta sẽ đích thân ra đi nghênh đón.”
Thần sắc Thu Ức Mộng khẽ giật mình, không hiểu vì sao Dương Khai lại trịnh trọng như vậy khi đối đãi một người của nhị đẳng tông môn. Coi như vừa rồi nghênh đón người Tử Vi Cốc, hắn cũng không vui vẻ như vậy.
Như có điều suy nghĩ, Thu Ức Mộng khẽ cười một tiếng.
Quay đầu nhìn Lữ Tống, phát hiện vị thiếu gia Lữ gia này sắc mặt đã trở nên khá khó coi.
Nhíu mày, Thu Ức Mộng biết hắn vì sự đối xử khác biệt của Dương Khai mà trong lòng còn bất mãn, không khỏi thở dài. Lữ Lương lần này phái con trai mình đến tham gia cuộc chiến đoạt đích, chỉ sợ là muốn gặp chuyện chẳng lành.
Thu Ức Mộng và vị thiếu gia Lữ gia này giao tiếp không nhiều lắm, trước kia cũng không biết hắn tính cách thế nào, nhưng hiện tại xem ra, biểu đệ này không đủ để thành đại sự.
Bỗng nhiên cười một tiếng, mở miệng nói: “Lữ Tống, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, hai người kia nếu là Dương Khai quen biết, hắn ra ngoài nghênh đón cũng không có gì. Lát nữa chờ bọn họ vào được, đuổi bọn họ đi là được, chỉ là người của một nhị đẳng tông môn, sợ là không có tư cách ở lại đây.”
Đổng Khinh Hàn không khỏi hơi kinh ngạc nhìn Thu Ức Mộng một cái, dường như không nghĩ tới vị đại tiểu thư họ Thu này lại có lòng dạ nhỏ hẹp như vậy, rõ ràng khó dung người.
Lữ Tống đang âm thầm tức giận, vừa nghe Thu Ức Mộng nói vậy, lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, cho rằng Thu Ức Mộng đang ủng hộ mình, vội vàng gật đầu nói: “Biểu tỷ nói rất đúng, những người đang ngồi đây ai mà không xuất thân từ thế lực hàng đầu? Cái Ánh Nguyệt Môn kia cũng có ý tứ, chỉ là nhị đẳng tông môn, rõ ràng chỉ phái hai người đã muốn tham gia cuộc chiến đoạt đích, buồn cười đến cực điểm. Lát nữa ta muốn xem, bọn họ có thể diện gì để tiếp tục lưu lại.”
Thu Ức Mộng mỉm cười gật đầu, không nói thêm lời. Được ánh mắt cổ vũ của nàng, Lữ Tống lập tức hơi xoa tay, chỉ chờ Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ hai người tiến đến là cho bọn họ một hạ mã uy.
Ngoài phủ đệ, một nam một nữ hai người trẻ tuổi đang lo lắng chờ đợi, kiễng chân trông ngóng.
Thư Tiểu Ngữ nhìn vào trong, chờ đã lâu không thấy bóng dáng Dương Khai, không khỏi bĩu môi nói: “Sư huynh, huynh nói cái Dương Khai này có phải là cái Dương Khai kia không? Sao chúng ta báo danh tính cũng không có người quản chúng ta nhỉ?”
Trần Học Thư nghe vậy cười khổ một tiếng: “Muội hỏi câu này chẳng phải là hỏi nhầm người, ta đâu biết lần này Dương huynh có phải là Dương huynh kia không? Thiên hạ này lớn, người trùng tên trùng họ nhiều lắm.”
“À…” Thư Tiểu Ngữ không khỏi có chút thất vọng, “Nếu như đây Dương Khai không phải chúng ta nhận thức, chúng ta chạy tới tìm nơi nương tựa mà bị hắn từ chối rồi, mất mặt lắm ah.”
“Mất mặt thì mất mặt, sư phụ vốn không muốn tham gia cuộc chiến đoạt đích lần này, Ánh Nguyệt Môn chúng ta chỉ là nhị đẳng thế lực, vốn liếng không nhiều, tham gia vào cũng chẳng được lợi gì. Chỉ là vì nghe nói ở đây có cái Dương Khai, sư phụ mới cho phép chúng ta tham gia. Nếu người ở đây không phải người chúng ta nhận thức, bị từ chối ngược lại là chuyện tốt, chúng ta dễ dàng trở về, cũng đỡ phiền phức.”
“Em cảm thấy hắn đúng là người đó!” Thư Tiểu Ngữ bỗng nhiên khẳng định, “Huynh còn nhớ biểu hiện của hắn trong Dị Địa sao, mấy người Thiên Lang quốc bị hắn xoay vòng vòng, tính mạng của tất cả chúng ta đều là hắn cứu, ngoại trừ Trung Đô Dương gia, sợ cũng không có thế lực nào có thể nuôi dưỡng được người như vậy.”
Hồi tưởng lại các kinh nghiệm trong Dị Địa, Trần Học Thư cũng cười khổ không thôi. Lần đó nếu không có Dương Khai, đám võ giả Đại Hán sợ là sẽ toàn quân bị diệt, không còn một mống.
“Đúng hay không, lát nữa sẽ rõ.”