» Chương 609: Đi Thiên Lang

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Theo thời gian trôi qua, Thiên Hành Cung trong ba loại sắc thái mạnh yếu mỗi ngày đều phát sinh rõ ràng có thể thấy được biến hóa. Cái kia đen kịt tà ma khí tức càng ngày càng thịnh, hỏa hồng cùng trắng muốt quang mang dần dần biến mất.

Khoảng một tháng sau, theo một tiếng bạo vang lên, sắc thái đen kịt tràn ngập cả Thiên Hành Cung, hỏa hồng cùng trắng muốt trong tích tắc chôn vùi. Lập tức, những tia tà ma khí đen kịt ào ào hướng một nguồn gốc dũng mãnh lao tới, tựa hồ chỗ đó xuất hiện một cái tuyền qua, đem chúng thôn phệ hầu như không còn.

Dần dần, thân hình Dương Khai hiện ra trong tầm mắt mọi người. Áp lực hủy diệt bao trùm Trung Đô trong suốt một tháng cuối cùng cũng tan biến.

Xôn xao…

Thiên Hành Cung chống đỡ bao lấy phủ Dương Khai, cũng vào thời khắc này đã tiêu hao hết năng lượng, sụp đổ vỡ đi ra. Cấp bậc của Thiên Hành Cung không rõ, nhưng từ khi Mộng Vô Nhai đi, nó vẫn luôn bảo vệ được phủ Dương Khai. Không có người truyền năng lượng vào nhưng nó vẫn duy trì được đến bây giờ, có thể thấy được sự cường đại của nó.

Tiểu cung điện từ trên không bay xuống, Dương Khai vẫy tay thu lại. Đây là bí bảo của Mộng Vô Nhai. Dương Khai thử cảm ứng một chút nhưng phát hiện căn bản không thể câu thông, chỉ có thể thôi, đem bỏ vào không gian Hắc Thư.

Lặng lẽ đứng tại chỗ, cảm nhận những biến hóa trước sau của bản thân, khóe miệng Dương Khai nở một nụ cười.

Mọi người trong phủ ào ào đi lên, đều vui mừng nhìn Dương Khai.

“Khai thiếu, xem ngươi vậy đúng là có đại thu hoạch nha.” Hoắc Tinh Thần cười ha hả nói.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu: “Có một chút.”

Mười ba vị huyết thị lại tỏ vẻ nghi ngờ, khó hiểu. Bởi vì họ phát hiện Dương Khai đã dùng một tháng hấp thu lực lượng chân linh trong ngọc. Tuy đã thành công, nhưng tu vi của hắn lại không hề thay đổi, vẫn là Thần Du Cảnh sáu tầng. Phát hiện này khiến họ có chút bất minh sở dĩ.

Tu vi không thay đổi, vậy lực lượng chân linh trong ngọc đã bị Dương Khai hấp thu đi đâu? Lực lượng chân dương hủy diệt kia ít nhất cũng phải giúp tu vi của hắn tăng lên hai ba tầng mới đúng.

Tuy nhiên, Dương Khai không nói rõ, bọn họ cũng không hỏi. Đôi khi, lực lượng tăng lên không chỉ đơn giản là tu vi gia tăng. Ẩn ẩn, mười ba vị huyết thị lúc này khi đối mặt với Dương Khai cũng không khỏi sinh ra một tia cảm giác áp bách. Tựa hồ chỉ cần Dương Khai nguyện ý, liền có thể tùy thời tùy chỗ lấy mạng bọn họ.

Ào ào lắc đầu không hiểu.

Hấp thu lực lượng chân linh trong ngọc, Thiên Hành Cung cũng được thu hồi. Đến lúc chia tay, mọi tâm nguyện của Dương Khai đều đã đạt thành. Duy chỉ có điều khiến hắn tiếc nuối là, trong trận chiến đối kháng chân linh trong ngọc lần này, giường ngọc hàn băng của Tô Nhan hoàn toàn bị hòa tan. Cấp bậc của giường ngọc hàn băng dù sao cũng không bằng chân linh trong ngọc.

Ở Trung Đô tiếp tục dừng lại hai ba ngày. Sắp xếp mọi việc ổn thỏa, từ biệt từng người thân bằng hảo hữu. Dương Khai cuối cùng cũng lên đường.

Thủy Linh hưng phấn đi theo hắn, một tấc cũng không rời.

Ngoài thành Trung Đô, một đám người tiễn hắn rời đi. Không ít người khóe mắt ướt át, hốc mắt đỏ bừng, có chút lưu luyến không rời.

“Khai thiếu chuyến đi này, cái kia nước khác chỉ sợ cũng đừng nghĩ an bình.” Hoắc Tinh Thần nhẹ nhàng hít một hơi, tựa hồ dự cảm được điều gì.

… … …

Một đường chạy như bay, Thủy Linh có vẻ thực sự hưng phấn. Từ khi nàng không cẩn thận gặp rủi ro đến thế giới này và không tìm thấy đường về, đã gần hai năm rồi. Hôm nay cuối cùng cũng có hy vọng về nhà, nàng tự nhiên vui vẻ. Trên đường đi líu ríu nói chuyện, nói toàn bộ là tình hình nước khác.

Dương Khai cũng không để ý nàng, chỉ lắng nghe. Hơn nữa nắm bắt thêm một ít tin tức bên kia. Thủy Linh cũng không giận, phối hợp nói. Nói mệt thì nghỉ ngơi một chút, nghỉ xong lại nói tiếp.

Hai người tiến lên tốc độ không nhanh, cũng không chậm. Một đường bay tới, Dương Khai lĩnh hội phong thổ khác nhau, cũng vui vẻ thoải mái. Trong lòng tràn đầy chờ mong và nhiệt tình đối với tương lai.

Mười ngày sau, Thủy Linh vẫn không thấy đường về nhà, cuối cùng có chút nhịn không được, hỏi: “Đây là đâu vậy?”

“Thiên Lang!”

“Thiên Lang?” Thủy Linh bĩu môi nhỏ. Ở bên cạnh hai năm, nàng tự nhiên nghe nói qua Thiên Lang quốc, một quốc gia khác của Tề Lăng Đại Hán. Dân phong bưu hãn, đất đai cằn cỗi, hoàn toàn khác biệt với Đại Hán.

“Chẳng trách những cô gái này lại như vậy không biết xấu hổ.” Thủy Linh nhẹ giọng lẩm bẩm. Đôi mắt đẹp chằm chằm vào mấy cô gái đi qua không xa. Mấy cô gái mỗi người đều ăn mặc hở hang dị thường, trên thân chỉ có một chiếc buộc ngực che đậy phần ngực. Khe rãnh sâu thẳm, bụng phẳng, rốn tinh xảo, vai phấn nộn, tất cả đều lộ ra ngoài. Phần dưới càng chỉ có một chiếc quần ngắn nhỏ, đôi chân dài thon hút mắt người.

Mấy cô gái này khi đi ngang qua, khóe miệng thậm chí còn chứa nụ cười quyến rũ, không ngừng múa may tạo dáng với Dương Khai.

“Chúng ta đến đây làm gì vậy? Không phải muốn tìm đường thông tới Huyền Đại Lục sao?” Thủy Linh khó hiểu. Huyền Đại Lục chính là tên gọi của nước khác, đó là một mảnh đất linh khí dồi dào, tông môn mọc lên như rừng, cường giả lớp lớp.

“Tìm người.” Dương Khai tiện miệng giải thích một câu, lại giơ tay hét lớn: “Vài vị cô nương dừng bước.”

Mấy cô gái nghe vậy dừng lại bước chân. Một người trong số đó trông có vẻ lớn tuổi nhất cười hì hì, mắt liếc nhìn Dương Khai nói: “Tiểu ca này có chuyện gì không?”

Nàng vẻ mặt có ý tứ biểu lộ, tựa hồ đang xem xét thể trạng của Dương Khai. Dương Khai cũng thờ ơ. Từ năm đó trên người thiếu nữ Thiên Lang quốc, hắn đã sớm lĩnh hội sự phóng khoáng của nữ tử Thiên Lang, biết rõ phong tục nơi này là như vậy.

“Ta muốn hỏi đường, đi Sâm La Điện đi như thế nào?” Dương Khai thẳng thắn hỏi thăm, không giấu giếm.

Lời vừa nói ra, sắc mặt mấy cô gái lập tức thay đổi. Thiếu nữ lớn tuổi nhất càng cảnh giác đánh giá Dương Khai, trầm giọng nói: “Ngươi muốn đi Sâm La Điện?”

Dừng một chút, chất vấn: “Ngươi đi Sâm La Điện làm gì?”

Dương Khai nhíu mày, mơ hồ ý thức được điều gì đó, nhưng vẫn vẻ mặt ôn hòa nói: “Ta muốn tìm người, ta có nhiều thứ để lại chỗ nàng.”

“Tìm ai? Cái gì?” Cô gái kia tiếp tục truy vấn.

Dương Khai cười rồi. Nơi đây hắn chưa quen cuộc sống nơi đây, thật vất vả mới gặp được đám thiếu nữ này, tự nhiên muốn hỏi đường. Lại không ngờ đối phương lại cảnh giác như vậy, cứ như mình muốn đi Sâm La Điện làm chuyện xấu vậy.

Hắn không muốn quan tâm chuyện bên Thiên Lang quốc, càng không muốn quan tâm chuyện Sâm La Điện. Tìm Tử Mạch của Thiên Lang quốc chỉ là muốn thu hồi một đám sợi thần hồn đã chủng vào đầu nàng năm đó. Dù sao Địa Ma nói qua, thứ này ở lại trong đầu người khác đối với chính mình vẫn còn chút nguy hiểm. Một khi người kia thân chết, Dương Khai cũng sẽ chịu tổn hại.

Thu hồi sợi thần hồn xong, Dương Khai còn muốn Tử Mạch dẫn đường đi một chỗ cấm địa của Thiên Lang quốc. Phản ứng của thiếu nữ này quá kịch liệt, khiến Dương Khai có chút mất kiên nhẫn.

Sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, trở nên dữ tợn đáng sợ. Lộ ra một hàm răng trắng hếu, cười lạnh liên tục: “Không cần hỏi nhiều như vậy, chỉ cần nói cho ta biết đáp án là được.”

Thấy thái độ trước sau của hắn thay đổi lớn như vậy, mấy thiếu nữ cũng không khỏi lùi về sau một bước, ào ào ngưng tụ lực lượng, vẻ mặt bất thiện nhìn Dương Khai, muốn động thủ.

Dương Khai hừ nhẹ một tiếng. Một cổ áp lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Mấy thiếu nữ lập tức cảm giác như gánh vác ngọn núi lớn. Trầm trọng vô cùng, khuôn mặt đỏ bừng, thở hồng hộc đứng dậy.

Thiếu nữ lớn tuổi nhất lại càng sắc mặt trắng bệch. Lúc này mới nhận ra sự khủng bố của Dương Khai. Tay nhỏ lén lút làm một động tác, tựa hồ đang rắc cái gì đó.

Hai mắt Dương Khai sáng lên, duỗi ra một tay, lòng bàn tay truyền ra lực hấp dẫn khổng lồ.

XUÝT… XUÝT…

Dưới mặt đất có mấy con sâu nhỏ bị Dương Khai hút lên.

“Khống hồn trùng?” Biểu lộ Dương Khai bắt đầu nghiền ngẫm. Nhìn mấy con sâu nhỏ nhúc nhích trên lòng bàn tay, không khỏi cảm thấy một hồi thân thiết.

Năm đó ở Dị Địa, mấy võ giả Thiên Lang quốc chính là thông qua khống hồn trùng đã khống chế mấy trăm con yêu thú và các võ giả Đại Hán. Tử Mạch cũng muốn dùng chiêu này để đối phó Dương Khai, nhưng lại bị hắn dễ dàng hóa giải.

Vừa rồi thiếu nữ lén lút ném xuống đất chính là vài con khống hồn trùng. Hiển nhiên cũng muốn bắt chước cách làm trước đây của Tử Mạch và đồng bọn để khống chế Dương Khai. Nhưng loại thủ đoạn này, trước mặt Dương Khai sao có thể thực hiện được?

Những lời này vừa thốt ra, mấy thiếu nữ ào ào hoa dung thất sắc. Thiếu nữ lớn tuổi nhất càng duyên dáng gọi to một tiếng: “Sao ngươi biết?”

“Ta đương nhiên nhận ra.” Dương Khai đắc ý cười cười.

“Không thể nào. Trang phục của ngươi xem bộ dáng là võ giả từ Đại Hán bên kia tới. Khống hồn trùng là bí mật bất truyền của chúng ta. Ngươi không thể nào biết.”

“Bí mật bất truyền của các ngươi?” Dương Khai cau mày. Hàm răng trắng hếu càng phát ra khủng bố dữ tợn. “Ngươi và Tử Mạch có quan hệ như thế nào?”

Trong mắt đẹp của thiếu nữ một mảnh kinh ngạc, kinh hô: “Ngươi nhận ra sư tỷ của ta?”

“Sư tỷ?” Dương Khai ngạc nhiên. Hắn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ đám thiếu nữ này lại có quan hệ với Tử Mạch thật. Dù sao trước đây Tử Mạch đã nói với hắn, mấy người bọn họ chỉ là một chi của Sâm La Điện, chủ yếu là nghiên cứu khống chế dị trùng. Vừa rồi thấy thiếu nữ này cũng dùng khống hồn trùng, Dương Khai liền cảm thấy nàng hẳn là có liên quan đến Tử Mạch.

Tình cảm hóa ra vẫn là sư tỷ muội… Biểu lộ Dương Khai có chút quái dị, cái này thật đúng là trùng hợp.

“Đúng vậy, Tử Mạch chính là Đại sư tỷ của chúng ta! Ngươi sao biết nàng?” Cô gái kia truy hỏi.

“Biết là biết.” Dương Khai nhíu mày. “Các ngươi đã là sư muội của Tử Mạch, vậy khống hồn trùng trả lại cho các ngươi đi.”

Vừa nói, liền ném mấy con côn trùng đó trở lại. Thiếu nữ thân thủ tiếp nhận, nhìn từ trên xuống dưới Dương Khai. Trên mặt đẹp một mảnh mê mang. Mặc dù còn chút cảnh giác, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi.

“Dẫn ta đi gặp sư tỷ của các ngươi, ta tìm nàng có việc.” Dương Khai nhàn nhạt phân phó.

Mấy thiếu nữ nhìn chằm chằm hắn, chần chờ rất lâu, thiếu nữ lớn tuổi nhất mới nhẹ nhàng gật đầu. Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Họ dẫn đường phía trước, Dương Khai và Thủy Linh theo sau. Thỉnh thoảng, mấy thiếu nữ quay đầu lại nhìn liếc, lại xì xào bàn tán. Hiển nhiên là không hiểu, Đại sư tỷ sao lại biết võ giả Đại Hán, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, cùng Đại sư tỷ dường như còn có chút khúc mắc.

Không phải tới tìm thù chứ? Mấy thiếu nữ trong lòng âm thầm suy đoán, không khỏi càng sợ hãi.

Người này nhìn có vẻ bằng tuổi với các nàng, nhưng tu vi cả người nếu không phải họ có thể nhìn thấu, thật sự là có chút bí hiểm.

Nếu hắn thật sự là tới tìm thù, các thiếu nữ cũng không sợ. Dù sao bên Sâm La Điện có cường giả tồn tại. Hắn mạo muội đi qua như vậy chỉ là chui đầu vào lưới.

Nghĩ đến đây, mấy thiếu nữ yên tâm hơn. Vừa đi vừa thoải mái đáp lời Dương Khai, ý đồ thăm dò chút tin tức từ hắn.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 769: Trợ Hắn Tiến Hóa

Chương 768: Đối Với Ngươi Có Chỗ Tốt Gì

Chương 767: Dương Dịch Diệu Dụng