» Chương 610: Sâm La Điện Bên Ngoài
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Đối mặt với sự hỏi thăm của mấy thiếu nữ, Dương Khai vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, trầm mặc, ra vẻ cao nhân phong phạm.
Ngược lại, Thủy Linh, với sự tò mò mới lạ với mọi thứ, rất nhanh đã hòa mình cùng các nàng, nói chuyện líu lo không ngừng. Nhưng khi được hỏi về tin tức của Dương Khai, Thủy Linh cũng rất thông minh mà thận trọng trong lời nói.
Đi suốt dọc đường, mấy thiếu nữ thất vọng phát hiện, căn bản không thăm dò được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Các nàng vẫn không biết mục đích của một nam một nữ này khi đến Sâm La Điện, cũng như mối quan hệ với Đại sư tỷ Tử Mạch.
Nửa ngày sau, thần sắc Dương Khai đột nhiên khẽ động, ngưng thần nhìn về một hướng, khóe miệng nở nụ cười.
Hắn cảm nhận được một luồng khí tức thân thiết, đó là khí tức thần hồn của chính mình.
Tử Mạch, hẳn đang ở đó.
Mấy thiếu nữ vẫn chậm rãi đi tới, không biết đang có chủ ý gì, Dương Khai chẳng muốn phụng bồi, thân hình loáng một cái liền phóng về phía nơi cảm ứng.
“Này…” Mấy thiếu nữ Sâm La Điện kinh hãi, vội vàng kêu lên một tiếng, Dương Khai đã không còn thấy bóng dáng.
Sau một nén hương, trên không một mảnh rừng rậm, Dương Khai lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống quan sát, nhíu mày, biểu lộ quái dị.
Phía dưới, dãy núi nhấp nhô, không hề có bóng dáng siêu cấp thế lực như trong tưởng tượng. Ngược lại, cách đó ba mươi dặm, Dương Khai nhìn thấy một khu kiến trúc đồ sộ, mặc dù cách xa ba mươi dặm, Dương Khai vẫn có thể cảm nhận được không ít khí tức cường giả từ đó.
Nơi đó, hẳn là Sâm La Điện của Thiên Lang Quốc.
Thế nhưng Tử Mạch vì sao lại ở chỗ này?
Trong tầm mắt có thể thấy được, không có bóng người. Trong lòng núi hẳn là có động thiên khác, Dương Khai trong lòng hiểu rõ.
Khẽ thả ra chấn động bản thân, rất nhanh, từ trong lòng núi liền truyền đến một tiếng khẽ gọi: “Các ngươi còn muốn thế nào nữa? Chúng ta đã rời khỏi Sâm La Điện, chẳng lẽ còn muốn truy cùng giết tận? Bao nhiêu cũng niệm chút tình cũ đi, mọi người đều là đồng môn.”
Dương Khai ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Ngươi nữ nhân này, sao tính tình nóng nảy vậy? Không hỏi trắng đen, chất vấn cái gì?”
“Ngươi là…” Thanh âm của nàng kia trong lòng núi khẽ run lên. Tựa hồ đang nhớ lại thân phận người đến, một lúc lâu mới kinh hô: “Hỗn đản Dương Khai?”
“Hỗn đản hai chữ thì miễn đi?” Sắc mặt Dương Khai tối sầm.
“Khanh khách…” Một tràng tiếng cười như chuông bạc truyền đến từ trong lòng núi, không bao lâu, một tảng đá khổng lồ đột nhiên dịch sang một bên, lộ ra một cửa động. Từ trong cửa động đó, một bóng dáng mềm mại lóe ra.
Đúng là Tử Mạch, vẫn là trang phục phóng khoáng như trước, làn da mịn màng lộ ra trong không khí khiến người ta mơ màng. Nàng vẻ mặt vui mừng nhìn Dương Khai đang đứng trên bầu trời, tựa hồ không ngờ rằng sau vài năm, rõ ràng còn có thể gặp lại hắn.
Khẽ nhếch miệng, nói: “Ngươi hỗn đản này, không ở Đại Hán làm mưa làm gió, chạy đến Thiên Lang chúng ta làm gì?”
“Nhớ ngươi, đến tìm ngươi ah.” Dương Khai cười cười.
Tử Mạch liếc hắn một cái: “Ta nhưng không phải tiểu nha đầu gì, để ngươi lừa gạt.” Lại nhìn thoáng qua Thủy Linh đang đứng bên cạnh Dương Khai, tặc lưỡi xưng kỳ nói: “Bên cạnh rõ ràng lại dẫn theo một mỹ nữ, ngươi cái sắc du côn. Quả nhiên là không mỹ không vui.”
“Này, đừng nói bậy. Ta và hắn không có quan hệ gì cả.” Thủy Linh không vui.
“Không sao cả rồi, dù sao ở bên cạnh hắn lâu rồi, ngươi sớm muộn là người của hắn. Nếu muốn bảo vệ sự trong sạch của mình, tựu cách hắn càng xa càng tốt.” Tử Mạch kiều cười.
“Vài năm không gặp, ngươi không cần phỉ báng ta như vậy đi. Ta lại không đối với ngươi làm chuyện xấu gì.” Dương Khai cảm thấy đau đầu.
Tử Mạch mím mím đôi môi đỏ mọng, hừ khẽ nói: “Không có làm gì sao? Năm đó ngươi rõ ràng lại sờ lại hôn rồi, nếu không phải phát sinh chút ngoài ý muốn, ta sợ rằng sớm đã bị ngươi bá vương ngạnh thương cung…”
Đang nói chuyện, một bộ biểu lộ đáng thương, nước mắt lưng tròng, tựa hồ bị ủy khuất lớn lao.
Thủy Linh nhìn Dương Khai, vẻ mặt cảnh giác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nguyên lai ngươi là loại người này!”
“Nàng vu oan ta ngươi cũng tin?” Dương Khai giận dữ.
“Đại sư tỷ, Đại sư tỷ!” Đúng lúc này, mấy thiếu nữ bị Dương Khai bỏ lại cũng rốt cục đuổi theo, ào ào bay thấp đến bên cạnh Tử Mạch, đầy cảnh giác chỉ vào Dương Khai nói: “Người này nói muốn đến tìm ngươi.”
“Ừm, biết rồi, không cần khẩn trương, hắn không phải kẻ địch.” Tử Mạch mỉm cười giải thích, “Tuy nhiên rất hỗn đản, nhưng đã cứu mạng của ta.”
“À.” Mấy thiếu nữ gật đầu, yên lòng.
“Từ xa đến là khách, ngươi cứ như vậy chiêu đãi ta sao?” Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, “Nữ nhân quả nhiên vô tình ah.”
“Đừng nói mỉa ở đằng kia.” Tử Mạch hừ hừ, trầm ngâm một lát nói: “Ngươi tiến vào nói đi.”
“Đại sư tỷ…” Mấy thiếu nữ kinh hãi.
“Không sao, lát nữa ta bẩm báo sư phụ chính là.” Tử Mạch an ủi một tiếng.
Ánh mắt Dương Khai lóe lên, trong lòng mặc dù có không ít nghi hoặc, nhưng cũng biết tốt nhất là không nên hỏi, hỏi càng nhiều, phiền phức càng nhiều.
Cùng Thủy Linh hai người lóe mình hạ xuống, đi vào thông đạo trong lòng núi.
Tử Mạch đánh mấy cái ấn quyết, tảng đá lớn ở cửa động lại một lần nữa phong bế sơn động.
Trong sơn động, cách vài chục bước, liền có chút ánh sáng óng ánh lập lòe, rất sáng sủa.
Tử Mạch dẫn đường đi phía trước, vẻ mặt vui sướng, đi đường cũng nhẹ nhàng, tựa hồ lâu lắm rồi không được thoải mái như vậy.
Dẫn Dương Khai vào một thạch thất rộng rãi trong lòng núi, Tử Mạch sắp xếp hắn và Thủy Linh nghỉ tạm, lại để mấy thiếu nữ mang chút hoa quả tươi tới.
“Ở đây cũng không có gì hay để chiêu đãi, các ngươi chấp nhận một chút a.” Tử Mạch cười hi hì.
Dương Khai gật đầu, tỏ vẻ không sao cả, cầm lấy một quả trái cây đỏ rực, lau lau vào thân thể, tiện tay ném cho Thủy Linh.
Thủy Linh nhận lấy, vẻ mặt không vui cắn một cái.
“Các ngươi đợi một chút, ta đi nói với sư phụ một tiếng. Ở đây dù sao không cho phép ngoại nhân vào.” Tử Mạch cười nói: “Chỉ là xem vào mặt mũi của ngươi, ta mới tiên trảm hậu tấu.”
“Xem ra mặt mũi của ta cũng không nhỏ.” Dương Khai mỉm cười.
Tử Mạch đi rồi, mấy thiếu nữ liền ngồi ở một bên, xếp thành một hàng, đều tò mò đánh giá Dương Khai, trong mắt đẹp đầy vẻ kỳ lạ và tò mò.
Dương Khai không biết các nàng đang mong chờ điều gì, cũng không nói nhiều để hỏi. Chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Thần thức lặng lẽ tản ra, một lát sau, thần sắc Dương Khai cổ quái.
Hắn phát hiện trong lòng núi này cư ngụ khoảng trăm người, có một vị cường giả Siêu Phàm Cảnh tọa trấn, hẳn là sư phụ của Tử Mạch rồi. Những cao thủ Thần Du Cảnh khác không nhiều, chỉ có mười mấy người, đa số là võ giả Chân Nguyên Cảnh Ly Hợp Cảnh, hơn nữa theo đặc điểm sinh mệnh của bọn họ mà suy đoán, hẳn là tám người. Đều là người trẻ tuổi.
Thời gian Tử Mạch ở đây, xem ra không tốt lắm ah! Dương Khai thầm nghĩ.
Cách ba mươi dặm là siêu cấp thế lực duy nhất của Thiên Lang – Sâm La Điện, Tử Mạch và bọn họ cũng là một chi của Sâm La Điện, lẽ ra nên ở lại ba mươi dặm ngoài mới phải, nhưng bọn họ lại cứ ở trong lòng núi này.
Hơn nữa khi Dương Khai vừa đến nơi đây, Tử Mạch cũng đã nói một phen lời nói đầy ẩn ý.
Xem ra lại là một cuộc tranh chấp nội bộ tông môn, Dương Khai thầm lắc đầu.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Tử Mạch mới quay lại, thần sắc có chút buồn rầu nói: “Ừm. Sư phụ nói các ngươi có thể ở đây dừng lại một lát, bất quá phải đi ngay. Bây giờ chúng ta đang là thời buổi loạn lạc, không tiện tiếp đãi ngoại nhân.”
“Ta cũng không có ý định ở lại đây.” Dương Khai gật đầu.
“Ngươi đến đây làm gì?” Tử Mạch ngồi xuống, hỏi.
“Trả lại ngươi tự do.” Dương Khai giải thích.
Thần sắc Tử Mạch chấn động, lập tức hiểu ra hắn chỉ đến là gì, chợt lại lắc đầu nói: “Không sao cả rồi, ta không quan tâm.”
“Ta quan tâm ah.” Dương Khai cười hắc hắc, không phân trần, đi đến bên cạnh Tử Mạch, mở miệng nói: “Buông lỏng a. Ta muốn động thủ.”
Tử Mạch kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu mới nhắm mắt lại, buông lỏng tinh thần, thả lỏng phòng ngự trong thức hải.
Giây phút sau, nàng liền cảm giác được một luồng thần thức khổng lồ và mang tính hủy diệt, dũng mãnh tiến vào thức hải của mình.
Luồng thần thức cường đại này khiến Tử Mạch kinh hãi lạnh người, hoa dung thất sắc.
Hơn nữa, luồng thần thức này rõ ràng chứa đựng lực lượng thiêu đốt mọi thứ, tựa hồ dưới nhiệt độ đó, thức hải của mình sẽ bị bốc hơi ngay lập tức.
Chờ đợi một khắc lo lắng. Luồng thần thức đó liền rời khỏi thức hải của nàng.
“Được rồi.” Dương Khai cười nói.
Tử Mạch mở hai con ngươi, rõ ràng cảm giác được thứ đồ vật vẫn trói buộc mình đã biến mất, không khỏi toàn thân chợt nhẹ, rồi lại có chút buồn bã như mất đi.
Hồ nghi nhìn Dương Khai, Tử Mạch nhíu mày: “Ngươi bây giờ tu vi gì?”
“Thần Du Cảnh sáu tầng!”
Một trận tiếng kinh hô vang lên, mấy thiếu nữ Sâm La Điện ào ào che miệng nhỏ lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Dương Khai.
Các nàng căn bản không nghĩ tới, người trước đó ý đồ muốn đối phó, lại có thực lực cường đại như vậy.
Đại sư tỷ trong chi này đã là người có tư chất tốt nhất rồi, nhưng cho đến hôm nay, mới chỉ có Thần Du Cảnh hai tầng mà thôi. So với người đàn ông này, quả thực một trời một vực.
“Xem ra sau đó, ngươi có không ít kỳ ngộ ah.” Tử Mạch vẻ mặt hâm mộ.
“Vận khí mà thôi.” Dương Khai nhún nhún vai, “Không nói cái này. Ta lần này đến, một là để trả lại ngươi tự do, hai cũng là muốn thỉnh cầu ngươi giúp một việc.”
“Việc gì?”
“Ta muốn đi xem cấm địa của Sâm La Điện các ngươi – Đất Chết!”
Sắc mặt Tử Mạch biến hóa.
Đất Chết, là một khu vực vô sinh cơ, không một ngọn cỏ. Nơi đó chứa đựng đủ loại nguy cơ, đủ loại năng lượng thần kỳ. Không ai biết tấm địa phương đó rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, chỉ biết là người đi vào chưa từng có ai sống sót đi ra.
Từng có cao thủ Siêu Phàm Cảnh ý đồ điều tra huyền bí sâu nhất của Đất Chết, nhưng cũng kết thúc bằng thất bại.
Đất Chết tại Thiên Lang nổi tiếng về sự nguy hiểm, tương đương với địa vị của U Minh Sơn trong lòng võ giả Đại Hán.
Hai nơi đều là cấm địa trong cấm địa, người bình thường chắc chắn sẽ không đi đến loại địa phương đó.
Lần trước Dương Khai cùng Tử Mạch đi trước Dị Địa trong U Minh Sơn để lịch luyện, cũng chỉ là đi vào tít mãi bên ngoài mà thôi, cũng không có xâm nhập vào bên trong, cũng chưa từng chứng kiến sự khủng bố của U Minh Sơn.
Cho nên vừa nghe Dương Khai muốn đi Đất Chết, Tử Mạch không khỏi có chút sợ hãi: “Ngươi đi nơi đó làm gì?”
“Ta muốn đi, tự nhiên có lý do của ta. Bất quá ta không biết hắn ở đâu, cho nên muốn ngươi dẫn đường. Yên tâm, chỉ cần giúp ta đưa đến nơi là được, không cần ngươi xâm nhập vào đó, như vậy ngươi cũng sẽ không có nguy hiểm gì.”
“Ngươi thật là không sợ chết.” Tử Mạch tựa hồ xem kẻ điên giống như nhìn Dương Khai.
Thủy Linh lại ở một bên phấn chấn không thôi, ẩn ẩn, nàng hiểu được, đường về nhà, đích thị là ẩn giấu trong phế đất.