» Chương 635: Liệt Hỏa Thành
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025
Ba ngày sau, một chuyến ba người đến Liệt Hỏa Thành.
Còn chưa tới thành trì, Dương Khai liền cảm giác được một luồng khí tức nóng bỏng ập tới. Ngay dưới chân đại địa tựa hồ cũng nóng rực, ngựa đi trên đó, toàn thân chảy ra rất nhiều mồ hôi. Như vậy cực nóng, lại khiến Dương Khai rất sảng khoái, không khỏi tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
Hoàn cảnh đặc thù của Liệt Hỏa Thành, cũng hấp dẫn rất nhiều tu luyện hỏa hệ công pháp cùng vũ kỹ các võ giả trú đóng ở nơi này. Không ai biết rõ Liệt Hỏa Thành rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì có dị thường như vậy, nhưng tu luyện hỏa hệ công pháp cùng vũ kỹ võ giả lại có thể rõ ràng cảm giác được, ở chỗ này tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với những nơi khác. Tựa hồ ngay trong không khí, đều tụ tập lượng hỏa hệ linh khí vượt trội hơn nhiều.
Có người đồn đãi, dưới lòng đất Liệt Hỏa Thành có cực lớn nham thạch nóng chảy đang cuồn cuộn, mới tạo thành địa hình đặc thù trăm dặm này. Nhưng đồn đãi bất quá là đồn đãi, cũng chưa có ai có thể chứng thật. Dương Khai đến nơi này, thần thức buông ra dò xét, quả thật có thể phát giác được dưới lòng đất có Liệt Diễm năng lượng xuyên qua.
Ban đầu, hắn định hộ tống Vân Huyên cùng Nguyễn Tâm Ngữ đến Liệt Hỏa Thành rồi rời đi, dù sao ở đây cũng có Độc Ngạo Minh phân bộ, chỉ cần tới Liệt Hỏa Thành, các nàng chẳng khác nào về tới Độc Ngạo Minh. Nhưng hai nàng lại kiên trì muốn hắn lưu lại nghỉ tạm mấy ngày rồi hãy xuất phát.
Dương Khai suy nghĩ một chút, cũng đồng ý. Thương thế của hắn cũng cần điều dưỡng.
Vào Liệt Hỏa Thành, báo cáo thân phận, thành chủ Liệt Hỏa Thành Kỷ Viêm vội vàng ra đón chào. Kỷ Viêm có tu vi Siêu Phàm tầng một cảnh, cùng Tôn Doanh là cùng cấp bậc võ giả. Bởi vì hắn tu luyện là hỏa hệ công pháp, thực lực không tầm thường, cho nên được làm thành chủ trấn thủ Liệt Hỏa Thành. Cũng là một chi lực lượng không tầm thường của Độc Ngạo Minh.
Kỷ Viêm ngày thường cao lớn thô kệch, có lẽ do tu luyện hỏa hệ công pháp, ngay cả làn da lộ ra bên ngoài đều đỏ sậm, nhìn bề ngoài có chút hào sảng không bị ràng buộc. Hắn đích thân dẫn người đưa Vân Huyên vào phủ thành chủ, an bài hạ nhân phục thị chăm sóc.
Biết được lần này ba chi tiểu đội Độc Ngạo Minh đi chấp hành nhiệm vụ gặp phải chuyện không may, Kỷ Viêm cũng chấn động, hỏi kỹ lại.
Nguyễn Tâm Ngữ cùng Vân Huyên tựa hồ đã đạt thành nhận thức chung, không làm lộ Dương Khai, chỉ nói là có một vị cao nhân đi ngang qua xuất thủ tương trợ, chém giết con mị yêu, mới khiến các nàng bảo toàn tính mạng. Lời nói này khiến Dương Khai rất hài lòng, cũng cảm kích nhìn hai nàng một cái.
Hắn còn thật lo lắng Vân Huyên cùng Nguyễn Tâm Ngữ nói ra tình hình thực tế. Nếu nói như vậy, không nói đến Kỷ Viêm này có tin hay không, chính mình chắc chắn là không thể rời khỏi Độc Ngạo Minh. May thay, Vân Huyên cùng Nguyễn Tâm Ngữ cũng không có ý định bán đứng Dương Khai.
Giải thích của các nàng cũng hợp tình hợp lý. Kỷ Viêm kỹ càng tìm hiểu dáng vẻ của vị cao nhân đó. Vân Huyên sớm đã có phương án, miêu tả một phen, Kỷ Viêm thổn thức không thôi, tỏ vẻ muốn liệt vị cao nhân không biết tên này vào ân nhân của Độc Ngạo Minh, ngày sau nhìn thấy, nhất định phải báo đáp vân vân.
“Việc này ta phải lập tức báo cáo lên tổng minh. Vân cô nương bị hoảng sợ, cứ ở Liệt Hỏa Thành nghỉ ngơi mấy ngày này, đợi thương thế khôi phục, ta sẽ đích thân tiễn ngươi về tổng minh.” Kỷ Viêm dặn dò một tiếng, liền vội vã rời đi. Độc Ngạo Minh bỗng chốc chết mất gần hai mươi vị Thần Du Cảnh cao thủ cùng một vị Siêu Phàm Cảnh. Chuyện lớn như vậy hắn đương nhiên phải tranh thủ thời gian báo cáo lên.
“Cái này ngươi hài lòng chưa?” Nguyễn Tâm Ngữ hừ hừ, có chút không vui nhìn Dương Khai.
“Thoả mãn.” Dương Khai véo véo mũi, “Chờ ta thương thế khôi phục ta sẽ lập tức rời đi thôi.”
“Lăn đến càng xa càng tốt.” Nguyễn Tâm Ngữ là triệt để không đợi thấy Dương Khai.
Vân Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, không nói một lời nằm trên giường.
Xin lỗi một tiếng, Dương Khai trở về phòng của mình, khoanh chân ngồi xuống, một bên vận công chữa thương, một bên điều tra những chỗ tốt có được từ mị yêu.
Năng lượng thần thức của mị yêu chứa đựng thần thức chi độc, bất quá phần độc tố này đã bị thần thức chi hỏa của Dương Khai cùng kim quang độc nhãn của kim nhân tinh lọc sạch sẽ, chỉ còn lại năng lượng tinh thuần cùng ý cảnh cảm ngộ của mị yêu vân vân.
Thu nạp những ý cảnh cùng cảm ngộ này, Dương Khai đối với sự biến hóa thần thức của mình cũng có chút hiểu. Hắn đến giờ phút này mới rõ ràng, thần thức thực sự không phải là không có thuộc tính.
Võ giả tu luyện đến Thần Du Cảnh về sau, sẽ mở ra thức hải trong đầu, cô đọng thần thức. Thần thức của người bình thường đại khái đều giống nhau, thuộc về hỗn độn không thuộc tính. Nhưng những người khác, bởi vì đủ loại cơ duyên tạo hóa, có thể khiến thần thức đạt được biến dị. Ví dụ như Dương Khai hấp thu năng lượng Chân Linh trong ngọc, thần thức liền trở nên nóng bỏng như lửa.
Càng có người, thần thức hoặc lạnh như hàn băng, hoặc nhanh chóng như tia chớp, hoặc nhanh như kình phong. Thần thức không đồng dạng như vậy, có thể phát huy ra tác dụng cũng bất đồng. Hơn nữa loại thần thức biến dị này so với thần thức của võ giả bình thường, có lực phá hoại cùng lực sát thương vượt trội hơn nhiều cấp bậc.
Dương Khai thậm chí suy nghĩ, thần thức chi hỏa của mình, nếu dùng để luyện đan có thể thu được hiệu quả gì kỳ diệu không. Hắn theo Luyện Đan Chân Quyết nhìn trộm được không ít tâm đắc cùng kinh nghiệm của luyện đan đại sư, bất quá những luyện đan sư này đều không có thần thức chi hỏa, cũng không có tiền lệ để hắn tham khảo.
Nhưng hắn ẩn ẩn cảm thấy, dùng thần thức chi hỏa để luyện đan, có lẽ so với dùng chân nguyên càng thêm hữu hiệu, càng thêm thuận tiện. Ý niệm trong đầu đi vòng vòng, Dương Khai lại buông tha ý nghĩ về phương diện này, dù sao bây giờ trên thuật luyện đan, hắn mới vừa vặn bắt đầu, còn có nhiều điều phải học. Chờ ngày sau trên thuật luyện đan có chỗ tạo nghệ, lo lắng những chuyện này mới là thực tế.
Một phen cảm ngộ, thời gian nhanh chóng trôi qua, vết thương trong bụng cũng dùng tốc độ cực nhanh phục hồi. Dược hiệu của Vạn dược linh nhũ phi thường!
Hai ba ngày sau, ban đêm, Vân Huyên đứng ở ngoài cửa phòng Dương Khai, ngọc thủ nâng lên, rồi lại thần sắc chần chờ, thủy chung không hạ quyết tâm gõ cửa mà vào. Nguyễn Tâm Ngữ quỷ mị giống nhau xuất hiện bên cạnh nàng, cười quái dị không thôi.
“Làm ta sợ chết khiếp, ngươi cái quỷ nha đầu này!” Vân Huyên đỏ bừng mặt, vỗ vỗ bộ ngực cao ngất, lườm nàng một cái.
“Ngươi định làm gì?” Nguyễn Tâm Ngữ vẻ mặt mập mờ, tấm tắc không thôi, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ đánh lén ban đêm?”
“Đừng nói bậy.” Vân Huyên khuôn mặt càng đỏ, không tự chủ được nhớ lại cảnh kiều diễm mấy ngày trước, thiếu nữ tâm không khỏi run lên.
Nguyễn Tâm Ngữ nhếch miệng, khẽ nói: “Nhiều năm như vậy giữ mình trong sạch, một khi phá cấm, nhịn không được a?”
“Làm gì có chuyện đó?” Vân Huyên nói khẽ, “Hắn ngày mai đại khái muốn đi rồi, ta chỉ muốn…”
“Đừng suy nghĩ, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng a, dù sao cũng đã bị hắn chiếm tiện nghi lần đầu, lại tới một lần cũng không có gì lớn. Nói không chừng như vậy khiến hắn mê luyến ngươi, ở lại trong liên minh không đi.” Nguyễn Tâm Ngữ một câu nói toạc ra ý niệm trong lòng Vân Huyên.
Vân Huyên quả thật là nghĩ như vậy, tuy nhiên trên miệng nói tùy ý Dương Khai đi lưu, nhưng đối với người đàn ông bạo lực chiếm đoạt sự trong sạch của mình, Vân Huyên tự nhiên là hy vọng hắn có thể ở lại cùng mình. Nhiều năm như vậy, Vân Huyên cũng mệt mỏi rồi, rất muốn tìm chỗ dựa, nhưng vẫn không người nào lọt vào mắt nàng.
Tối nay đến đây, cũng chỉ muốn làm lần thử cuối cùng cùng cố gắng, không muốn bị Nguyễn Tâm Ngữ bắt gặp, lập tức có chút không biết làm sao.
Nguyễn Tâm Ngữ tinh tế dò xét một phen, phát hiện trong phòng Dương Khai khí tức vững vàng, hiển nhiên đang ngồi tĩnh tọa. Vội vàng không ngừng nháy mắt ra dấu với Vân Huyên, ý bảo giờ phút này là thời cơ tốt để đánh lén ban đêm.
Vân Huyên như con thỏ bị kinh hãi, không ngừng lắc đầu, sắc mặt hoảng sợ. Nàng cũng không vượt qua được cửa ải trong lòng mình. Rõ ràng là trong tình huống không tự nguyện bị chiếm đoạt thân thể, nhưng sau đó lại không sinh ra một tia thống hận, ngược lại còn đối với người đó có chút lưu luyến. Điều này khiến Vân Huyên cảm thấy mình có chút thấp kém.
“Tối nay không thử một lần, ngươi đời này chỉ sợ sẽ hối hận.” Nguyễn Tâm Ngữ u u thở dài, “Ngươi cho dù không vì tương lai của mình, cũng vì sự lo lắng trong liên minh. Người đàn ông này tiềm lực rất mạnh, ngày sau nói không chừng có thể trở thành trụ cột của chúng ta.”
Nói như vậy, Nguyễn Tâm Ngữ cũng vẻ mặt hứng phấn, cắn răng nói: “Ngươi rốt cuộc có vào hay không a, ngươi không vào lời nói, ta vào.”
“Ngươi vào làm gì?” Vân Huyên kinh ngạc nhìn nàng.
“Hừ!” Nguyễn Tâm Ngữ nghịch ngợm túm mái tóc bên tai, một bộ dáng vẻ chim nhỏ nép vào người, dịu dàng nói: “Người ta lớn lên cũng không kém a, tốt như vậy giúp ngươi không cần, ta lại cần. Vì tương lai của ta, trả giá một chút cũng có gì không được. Dù sao về sau cũng phải tìm đàn ông gả cho, hắn rất tốt, tuy nhiên tuổi còn nhỏ một chút, người ngược lại rất thành thục.”
Vân Huyên bịt lấy miệng nhỏ, nghẹn họng nhìn trân trối, khẽ nỉ non: “Ngươi vậy mà phóng đãng như thế?”
Nguyễn Tâm Ngữ bị nói đỏ mặt lên: “Đúng thì sao? Vậy ngươi rốt cuộc có vào hay không a.”
Vân Huyên cắn môi mỏng, vẻ mặt chần chờ không dứt. Bị Nguyễn Tâm Ngữ cứng mềm đều dùng để bức bách dụ dỗ như vậy, nàng cũng dao động bắt đầu. Tự cân nhắc hồi lâu, rốt cục nhẹ nhàng gật gật đầu, thẹn thùng vô hạn đẩy cửa phòng ra đi vào.
“Hừ, không bức ngươi ngươi quả nhiên không hạ được quyết tâm.” Nguyễn Tâm Ngữ dương dương đắc ý, vội vàng thu liễm khí tức, dựng tai lắng nghe động tĩnh truyền đến từ trong phòng.
Trong phòng, Dương Khai bỗng nhiên mở ra hai con ngươi, tỉnh dậy từ khi ngồi tĩnh tọa. Vươn tay bắt lấy người đi tới trước mặt ném lên giường, ngón tay đâm tại lồng ngực của nàng, thần sắc lạnh như băng chăm chú nhìn.
Hắn còn tưởng rằng có người đến đánh lén mình. Đợi thấy rõ khuôn mặt của người tới, Dương Khai không khỏi ngạc nhiên: “Sao lại là ngươi?”
Vân Huyên giả bộ trấn định, cổ lại nổi lên hồng quang, không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Khai, quay đầu khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, không nói một lời. Trong đôi mắt xuân tình tràn ngập, ướt át cực kỳ mê người.
Dương Khai ngạc nhiên, suy nghĩ một lát, hoảng sợ: “Ngươi không phải chứ?”
Vân Huyên cái dáng vẻ không chút nào phản kháng, mặc quân hái này khiến Dương Khai nhanh chóng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
“Đúng thì sao?” Vân Huyên bỗng nhiên lá gan lớn lên, một cái xoay người, đè Dương Khai xuống dưới. Hai tay chống tại lồng ngực của hắn, kiều đồn ngồi chặt lên người hắn, mắt đẹp dịu dàng, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, cắn răng nói: “Lần trước ta bị mị yêu thần thức ảnh hưởng, thật sự không cảm giác được. Lần này… lần này…”
Nói một nửa, nàng không nói được nữa, ưm một tiếng, hai tay che mặt.
Dương Khai ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, hô hấp cũng dần dần dồn dập.
“Nhưng thương thế của ngươi…”
“Sắp khỏi rồi, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lần này khôi phục đặc biệt nhanh.” Vân Huyên giải thích một câu, vừa nói, vừa lật áo, thẹn thùng nói: “Không tin, chính ngươi xem…”
Một vòng kinh tâm động phách tuyết trắng, khắc sâu vào mi mắt Dương Khai.
“Mặc kệ, chính ngươi đưa tới cửa đến.” Dương Khai tức giận, xoay người lại đè Vân Huyên dưới thân thể, rít gào nói.