» Chương 745: Như Ngươi Vậy Không Tốt Sao

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 5, 2025

Hoàng mặt lão giả nói xong, liền không cần phải nhiều lời nữa, tay vuốt bộ râu của mình, đứng ở một bên lặng lẽ đợi.

Tuy nói lời hắn không thể tin hoàn toàn, nhưng bốn chữ “thượng cổ di tích” lại tác động thần kinh của mọi người.

Phàm là di tích, bên trong tất nhiên sẽ tồn tại một số bảo bối. Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi hướng. Các võ giả từ bên ngoài vây tụ tại bờ biển không thể tránh khỏi mà động tâm.

Huống hồ, động tĩnh náo ra khi cấm chế kia được kích hoạt lúc trước, mọi người cũng đều có phần phát giác.

Tất cả đều tụ tập lại cùng nhau, nhíu mày thương nghị. Cũng có nhiều người hơn, giống như Dương Khai, lẻ loi một mình, đang cảnh giác dò xét thế cục.

Liên minh bảy gia chắc chắn bị bất đắc dĩ mới đưa ra quyết sách này. Bất quá, bọn hắn cũng hẳn là ôm suy nghĩ kéo những người từ bên ngoài này vào dò đường, tận lực tránh cho nhà mình tổn thất.

Điều này cũng có nghĩa là, bọn hắn đối với thượng cổ di tích phía dưới ít nhiều có chút hiểu rõ, nhưng hiểu rõ không nhiều lắm.

Ý niệm trong đầu Dương Khai nhanh chóng chuyển động, rất nhanh liền suy nghĩ thấu đáo đại khái trong đó.

Chính mình có nên đi không đây?

Phía dưới nhất định tồn tại phong hiểm, nhưng nguồn năng lượng thuộc tính dương đậm đặc tỏa ra lại khiến Dương Khai rất quan tâm.

Hiện nay hắn đã đạt đến Siêu Phàm Cảnh, trên tay lại không có gì gọi là bí bảo hình thức. Khiên cốt mặt lần trước trong tinh không còn bị bão táp tinh không hủy diệt rồi. Bí bảo duy nhất có thể vận dụng là thanh tiểu kiếm thần hồn trong thức hải.

Nhưng thanh tiểu kiếm thần hồn này chỉ là cấp bậc Thiên cấp thượng phẩm, tại Trung Đô bên kia còn có chút giá trị, đến nơi này lại đã không còn bao nhiêu đất dụng võ.

Nếu như là một kiện bí bảo lợi hại tỏa ra khí tức thuộc tính dương như vậy, cái kia cùng Dương Khai đúng là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Sau khi tìm được hắn, thực lực cũng sẽ gia tăng không ít.

Mặc dù không phải bí bảo, là tài liệu quý giá gì đó, cũng có thể mang đến cho hắn trợ giúp không nhỏ.

Nghĩ tới đây, Dương Khai có quyết định.

Cùng hắn có quyết định giống nhau có rất nhiều người. Ở đó, hoàng mặt lão giả nói xong không lâu, liền có người từ trong đám đông bước ra, hướng khu vực tụ tập của liên minh bảy gia mà bước đi.

Rất nhanh, các võ giả lác đác đều ào ào tiến lên. Dương Khai cũng đi tới, bất quá nhiều người hơn vẫn đang quan sát, sắc mặt chần chờ, có chút cầm bất định chủ ý.

Thấy tình cảnh này, hoàng mặt lão giả vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện muốn nói cho chư vị. Lần này mặc dù là liên minh bảy gia của ta dẫn đầu châm ngòi, nhưng người tham gia vào đó cũng có số lượng hạn chế. Liên minh bảy gia của ta không thể không hạn chế tiếp nhận chư vị. Ừm, mỗi nhà chỉ tuyển nhận 30 vị bằng hữu, thực lực thì càng cao càng tốt. Thần Du Cảnh trở xuống xin mời đừng đến tham gia náo nhiệt.”

“Ối giời ơi, lão gia nhà ngươi, chuyện như thế này sao không nói sớm!” Trong đám đông lúc này truyền đến một hồi mắng tức giận. Những võ giả vẫn đang trông xem thế nào chỉ sợ chạy trốn chậm không có vị trí của mình, tất cả đều tranh nhau đi trước, một hồi chen chúc tới.

Hoàng mặt lão giả vuốt bộ râu của mình, khóe miệng chứa đựng một nụ cười khó hiểu, đắc ý vì thủ đoạn của mình.

Liên minh bảy gia, mỗi nhà cử một người đứng ở phía trước. Phàm là võ giả có ý muốn hành động cùng bọn họ, có thể tự chủ lựa chọn hợp tác với nhà nào.

Bảy hàng dài xếp đặt bắt đầu đứng dậy. Nơi đây tụ tập ít nhất có 2000 người.

Dương Khai đến so sánh sớm, tùy ý báo một cái tính danh, lại phô bày tu vi Thần Du Cảnh tầng bảy mà mình ngụy trang, thoải mái hợp cách, được an bài đến một nơi khác chờ đợi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từng võ giả đi đến trước mặt các cường giả liên minh bảy gia. Đại đa số đều bị từ chối nhã nhặn vì thực lực thấp kém, cũng có không ít người giống như Dương Khai, nhận được sự khẳng định của bọn hắn.

Trước sau không quá một canh giờ, tất cả mọi người đã kiểm tra xong.

Nhưng số võ giả ở lại lại vượt ra khỏi dự tính ban đầu của hoàng mặt lão giả, khoảng chừng gần ba trăm người. Thực lực thấp nhất cũng là Thần Du Cảnh tầng bảy, trong đó còn không thiếu cường giả Siêu Phàm Cảnh, bất quá số lượng không nhiều lắm. Trong ba trăm người này, ước chừng chỉ có chưa đến mười vị là Siêu Phàm Cảnh.

Các võ giả bảy gia tụ tập lại cùng nhau thương nghị một hồi. Hoàng mặt lão giả lại cất cao giọng nói: “Nhiệt tình của chư vị lão phu đã cảm nhận được rồi. Những bằng hữu đã thông qua sẽ cùng liên minh bảy gia của ta xuống biển. Những bằng hữu còn lại xin mời ở lại bờ biển. Nếu dám không nghe khuyên bảo, thì chớ trách liên minh bảy gia của ta hạ thủ không lưu tình rồi!”

Những người còn lại này, thực lực cũng không cao lắm. Hoàng mặt lão giả nói tiếp lời nói cũng không còn khách khí như vừa rồi, hiển nhiên là đoán chừng bọn hắn không dám ở chỗ này lỗ mãng. Dù sao đi nữa, đây cũng là địa bàn của liên minh bảy gia.

Thấy hắn trở mặt nhanh như vậy, những võ giả bị loại trừ ngoài việc lén lút chửi bới vài tiếng, cũng không thể làm gì khác.

Sau khi nói xong, các cường giả liên minh bảy gia lại tiến đến cùng nhau, xem bộ dạng là đang làm công tác chuẩn bị.

Dương Khai đứng ở một góc hẻo lánh, thờ ơ quan sát thực lực của những người xung quanh. Đại đa số người đều có hành động giống hắn, tựa hồ ở đây mỗi người đều là đối thủ cạnh tranh của mình.

Phát giác được điểm này, Dương Khai nhịn không được cười lên. Cái này còn chưa tìm được bảo bối đâu, mùi thuốc súng đã dày đặc như vậy rồi. Nếu thật sự phát hiện thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp, đám người kia chỉ sợ sẽ lập tức chém giết.

Liên minh bảy gia đi nước cờ hay thật!

Bọn hắn tự biết không cách nào ngăn cản những người ngoại lai này xuống biển điều tra, liền áp dụng sách lược dụ dỗ như vậy. Nhìn bề ngoài, bọn họ sẵn sàng chia sẻ bí mật của thượng cổ di tích kia với người từ bên ngoài đến, nhưng trên thực tế, khi dẫn bọn họ xuống dưới, bọn hắn cũng sẽ trở thành rào cản lần này. Sự chia rẽ như vậy, trong thượng cổ di tích rất khó có lúc bị tiêu diệt. Các võ giả liên minh bảy gia chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu, ngồi hưởng lợi ngư ông, là được thu hết đại bộ phận lợi ích vào túi. Đồng thời tận lực tránh tổn thất cho nhà mình, còn có thể đạt được lợi nhuận to lớn!

Dương Khai thầm lắc đầu không thôi.

Đang lúc quan sát, một luồng làn gió thơm bỗng nhiên từ bên cạnh đánh tới, mang theo một mùi hương quen thuộc khiến hắn có chút quen thuộc.

Dương Khai nhướng mày, quay đầu nhìn lại, phát hiện một nữ tử đang mỉm cười đứng bên cạnh mình.

Dương Khai hồ nghi nhìn nàng, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến, kinh ngạc nói: “Ngươi…”

“Suỵt…” Nàng kia vội vàng dựng thẳng một ngón tay ngọc, đánh mắt cho Dương Khai.

Ánh mắt Dương Khai lóe lên, thần thức lặng lẽ thả ra, dò xét bốn phía, đánh giá nàng nữ tử mày xanh mắt đẹp kia, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, thấp giọng nói: “Cô nương, sao cô lại ở đây?”

“Ngươi tựu khẳng định như vậy là ta?” Nàng kia mỉm cười, tựa hồ có chút kinh ngạc.

Dương Khai ha ha nở nụ cười, rung đùi đắc ý nói: “Có một câu gọi nghe mùi hương đoán nữ nhân! Mùi thơm trên người mỗi người phụ nữ đều không giống nhau. Tuy nhiên ngươi đã thay đổi dung mạo của mình… Ừm, ta cũng không biết ngươi dùng biện pháp gì để che dấu khí tức vốn có của mình, nhưng mùi thơm này lại không cách nào thay đổi!”

“Thật là mũi chó!” Khuôn mặt nàng kia ửng đỏ, liếc Dương Khai giận dỗi, “Nhìn ngươi có kinh nghiệm như vậy, chắc chắn là thông đồng qua không ít nữ tử rồi?”

“Không có.” Dương Khai nghiêm trang lắc đầu, “Ta là người từ trước đến nay giữ mình trong sạch, chưa bao giờ biết làm những chuyện vô sỉ kia.”

Nữ tử nhõng nhẽo cười không ngớt, cười run rẩy cả người: “Ta mới không tin ngươi.”

Dương Khai mắt lé nàng, lại nhìn hai cường giả siêu phàm hai tầng cảnh dáng vẻ vội vàng bay qua từ nơi không xa. Thần thức hai người đó phóng ra không kiêng nể gì cả, tựa hồ đang lo lắng tìm ai đó, nhưng sau khi dò xét xung quanh một hồi không thu hoạch gì, mệt mỏi cực độ rời đi.

“Như vậy không tốt sao? Dù sao đi nữa ngươi cũng là thánh nữ, chạy đến đây làm gì?” Dương Khai lén lút chu môi hướng phương hướng hai vị cường giả kia rời đi, “Bọn hắn tựa hồ đang tìm ngươi.”

“Đừng nhìn bọn hắn! Bọn hắn cảnh giác lắm, bị bọn hắn phát hiện thì thực bất hảo.” Nữ tử vội vàng giật quần áo Dương Khai.

Vừa rồi khi phát giác thân phận thật sự của nữ nhân này, Dương Khai cũng thật sự kinh ngạc.

Nàng rõ ràng chính là thánh nữ của Cửu Thiên Thánh Địa trên chiếc thuyền lớn kia!

Cũng không biết nàng dùng thủ đoạn tinh diệu nào, thu liễm hoàn toàn khí tức của bản thân, lại thay đổi hình dạng vốn có của mình.

Nếu không phải nàng chủ động đến gần mình, Dương Khai cũng không phát hiện được.

Bổn sự của thánh nữ Cửu Thiên Thánh Địa này thật sự có chút kỳ lạ! Thảo nào nàng có thể thoát khỏi hai vị cường giả siêu phàm hai tầng cảnh kia, lén lút giấu mình ở chỗ này.

“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi chạy đến đây làm gì?” Dương Khai nhíu mày hỏi.

“Hóng cái náo nhiệt thôi, ở đây nhiều người như vậy.”

“Cái náo nhiệt này không dễ hóng đâu, làm không tốt muốn vứt bỏ tính mạng!” Dương Khai hừ hừ, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.

Thánh nữ lúc này tức giận: “Ngươi cho rằng ta cái gì cũng không hiểu, đi chỉ biết chịu chết uổng phí sao? Hừ, ngươi cái Thần Du Cảnh tầng bảy này đều có thể đi đến địa phương, ta sao lại không đi được? Thực lực của ta còn cao hơn ngươi rất nhiều.”

“Này, ngươi như vậy không có chút lễ nghi thánh nữ và giáo dưỡng nào ah.” Dương Khai nghẹn họng, giờ phút này nữ tử trước mặt khác xa với thánh nữ ôn nhu điềm tĩnh một thân tiểu thư khuê các trước kia. Dường như nàng bây giờ mới thật sự là nàng.

“Ai cần ngươi lo, dù sao cũng sẽ không chọn ngươi làm thánh chủ!” Nữ tử xì mũi coi thường.

“Ta cũng không cần làm gì thánh chủ!” Dương Khai bĩu môi.

Nữ tử bỗng nhiên thần sắc buồn bã nói: “Ngươi đừng bạo lộ ta à, ta cũng tin tưởng ngươi mới đến gần ngươi.”

“Yên tâm, ta không biết quản chuyện nhàn rỗi của người khác.” Dương Khai gật gật đầu, bất quá rất nhanh lại cảnh giác, “Ngươi là thánh nữ, đến gần tiểu bối vô danh như ta làm gì?”

Lông mày dài của thánh nữ run rẩy, mỉm cười nói: “Nói thế nào đây, ta cuối cùng cảm giác ngươi ẩn giấu cái gì đó, trên người bao phủ sắc thái thần bí, khiến ta có chút nhìn không thấu. Ta là người có chút tò mò.”

Sắc mặt Dương Khai rùng mình, hắc hắc nhe răng cười: “Cũng vậy ah.”

Nữ nhân này rốt cuộc có tu vi như thế nào, Dương Khai cũng không nhìn thấu! Mặc dù tiếp xúc gần gũi như vậy cũng vậy, dường như trên người nàng có một luồng lực lượng thần bí, ngăn cản sự thăm dò của mình.

“Ngươi cười lên quái ác quá.” Thánh nữ sợ hãi dò xét Dương Khai, lại thở dài: “Ta từ nhỏ liền lớn lên trong thánh địa, lần này đi tuần cũng là lần đầu rời khỏi thánh địa. Thế nhưng đi tới chỗ nào đều có người đi theo, phiền chết đi được… Ta chỉ muốn, có thể tự mình làm chủ một lần, liền bỏ qua bọn họ rồi.”

“Không cần theo ta giải thích.” Dương Khai thản nhiên nói: “Ta đối với chuyện của người ngoài không có hứng thú gì. Ừm, lát nữa đến thượng cổ di tích kia ngươi cũng đừng theo ta dây dưa. Nếu thật sự gặp nguy hiểm gì, ngươi tự cầu nhiều phúc, đừng hy vọng có người sẽ đến cứu ngươi!”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 826: Phụ Giòi Trong Xương

Chương 825: Nếu Ngươi Không Đi Tựu Đi Không Được Nữa

Chương 824: Thủ Hạ Có Người Chuyện Gì Cũng Dễ