» Chương 825: Nếu Ngươi Không Đi Tựu Đi Không Được Nữa

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Converter: 2B Truyền Thuyết

Ngoài Cửu Phong trăm dặm.

Trong một khu rừng rậm, nhiều võ giả ẩn mình, không dám thở mạnh. Ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu lên khuôn mặt biến ảo khôn lường của Trương Ngạo và đám người, khi sáng khi tối.

Đã mười ngày trôi qua kể từ ngày bị yêu tộc đánh bại, phải chạy trốn tìm đường sống.

Trong mười ngày này, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, Trương Ngạo lại tràn đầy bất cam. Vốn tưởng rằng có thể thuận lợi bắt được tiểu tử kia, ép hỏi về truyền thừa của Cửu Thiên Thánh Địa, nào ngờ vào thời khắc mấu chốt, yêu tộc lại nhúng tay.

Yêu tộc Đại Tôn dẫn theo hơn mười cường giả, đánh cho bọn họ tan tác.

Đến tận bây giờ, các thế lực tụ tập quanh Trương Ngạo và đám người đã tan tác hết, chỉ còn lại ba phe: Phá Huyền Phủ, Chiến Hồn Điện và U Minh Tông.

Với lực lượng như vậy, ngay cả Cửu Thiên Thánh Địa trước đây còn khó lòng đối phó, nói chi là tìm yêu tộc báo thù.

Hơn nữa, ba phe của họ cũng tổn thất nặng nề, số lượng cao thủ còn lại không nhiều.

Rút lui lúc này không nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, nhưng Trương Ngạo lại nuốt không trôi cơn tức này. Liên hiệp nhiều thế lực như vậy mà vẫn không làm gì được Cửu Thiên Thánh Địa, Trương Ngạo dường như đã thấy cảnh tin tức truyền ra, Phá Huyền Phủ của hắn biến thành trò cười cho thiên hạ.

Khí huyết trong ngực cuộn trào, sắc mặt Trương Ngạo càng thêm hung ác nham hiểm.

“Tiểu tử hèn hạ này, dám cấu kết yêu tà, thật đáng giận!” Trương Ngạo gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về hướng Cửu Thiên Thánh Địa, bất cam nhưng lại bất đắc dĩ.

Tào Quản cũng vẻ mặt tức giận, thấp giọng nói: “Hắn dám mạo hiểm sự bất bình của thiên hạ, tin tức truyền ra, ta muốn sau này hắn rất khó có chỗ dựa trên đại lục.”

Vu Kiếp cười hắc hắc nói: “Cửu Thiên Thánh Địa ngược lại có ý tứ, dám liên thủ với yêu tộc, thật làm cho người ta bất ngờ a.”

“Không thể nào là chủ ý của Từ Hối và đám người. Ta và Từ Hối giao thiệp mấy chục năm, đối với tính cách của hắn vẫn có chút hiểu rõ. Hắn không thể nào làm loại chuyện này, đại khái là do tiểu tử kia liều mình chủ trương.” Trương Ngạo hừ lạnh nói, “Hiện tại quan trọng nhất là, làm sao mới có thể từ tay yêu tộc bắt hắn ra.”

“Đúng vậy, chuyện này hơi khó làm a.” Tào Quản nhíu mày sâu sắc.

“Các ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định à!” Vu Kiếp kinh ngạc nhìn họ, lắc đầu không thôi, “Có yêu tộc Đại Tôn che chở, các ngươi có bản lĩnh gì có thể bắt được hắn?”

“Hắn còn có thể ở mãi trong đó sao? Không bắt được tiểu tử kia, ta thề không bỏ qua.” Trương Ngạo vẻ mặt hung bạo.

“Ta cũng là ý này. Thế nào? Vu huynh thu chỗ tốt của chúng ta, bây giờ lại muốn bỏ cuộc giữa chừng sao?” Nói rồi, Trương Ngạo nhìn Vu Kiếp với vẻ âm trầm.

Vu Kiếp vội vàng giơ tay ý bảo: “Thu tiền tài của người, thay người giải tai ương, từ trước đến nay là tôn chỉ của U Minh Tông. Ta đã thu đồ vật của các ngươi, tự nhiên sẽ giúp các ngươi đến cùng.”

“Như vậy tốt lắm.” Trương Ngạo hài lòng gật đầu.

Ba người đang nói chuyện, một võ giả thám thính tin tức từ Cửu Phong vội vàng quay về, cung kính hành lễ trước mặt ba người rồi bẩm báo: “Cửu Phong đã bị yêu tộc chiếm cứ. Tại đó, ta không thấy một đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa nào, chỉ có một số yêu thú và cường giả yêu tộc hoạt động. Bọn họ đang bận rộn, dường như muốn khai thác mạch khoáng tinh thạch phong phú kia!”

Nghe vậy, da mặt Trương Ngạo và Tào Quản co giật, lòng đau như cắt.

Nếu không phải lần này yêu tộc nhúng tay, mạch khoáng phong phú kia hôm nay đã là của họ.

“Ngươi xác định không thấy một đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa nào?” Trương Ngạo nhíu mày hỏi. Tin tức này khiến hắn rất để ý. Trước đây, trong đại chiến không thấy họ còn có thể giải thích là họ ẩn mình, nhưng bây giờ vẫn không thấy thì lại có chút ý vị sâu xa.

“Đúng vậy, thuộc hạ cùng mấy chục người khác giám sát ở ngoại vi một ngày một đêm, xác thực không phát hiện bất kỳ đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa nào.”

“Mấy ngàn đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa, không có lý nào đột nhiên đều biến mất a.” Tào Quản tỏ vẻ khó hiểu, trầm ngâm nói: “Trương huynh, có phải là yêu tộc đã…”

Trương Ngạo nghe vậy, thần sắc chấn động, cười quái dị nói: “Có khả năng. Yêu tộc cũng không dễ nói chuyện như vậy. Nói không chừng tiểu tử kia cấu kết yêu tà không thành, lại bị bọn họ nhắm đến. Cái này thật đúng là xấu nhân lắm quái, gậy ông đập lưng ông!”

“Tiểu tử kia đáng đời!” Tào Quản cũng phấn chấn không ít, tâm tình phảng phất thoáng cái vui sướng rồi, “Chẳng qua nếu như thực là như vậy lời nói, tiểu tử kia hiện tại định ở trong tay yêu tộc Đại Tôn, chúng ta làm sao có thể bắt hắn ra?”

Trương Ngạo cau mày, rơi vào trầm tư, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay, nhất thời lâm vào im lặng.

Trong cung điện rộng rãi, Dương Khai và yêu tộc Đại Tôn ngồi đối diện nhau, khoanh chân. Ở giữa hai người khắc một linh trận đồ tinh xảo.

Dương Khai nhẫn nại giảng giải cho Đại Tôn.

Vốn hắn đã khắc vài phó linh trận đồ liên quan đến Hóa Sinh Trì vào ngọc thạch, nhưng nào ngờ yêu tộc Đại Tôn xem xét kỹ lưỡng xong lại tỏ vẻ mình không hiểu, cần Dương Khai tự mình giảng giải.

Cũng may người này ngộ tính không tệ, tuy trước đây chưa từng tiếp xúc những thứ này, trải qua Dương Khai mười ngày tận tâm dạy bảo, cuối cùng cũng nắm bắt được mấu chốt của vài phó linh trận đồ đó.

Còn lại chỉ cần để hắn tự mình từ từ lĩnh ngộ. Đến lúc đó, yêu tộc có biến hóa hay gặp vấn đề gì, hắn cũng có thể tự mình thông hiểu sửa chữa, không cần mượn tay Dương Khai.

Đợi Dương Khai giảng giải xong, yêu tộc Đại Tôn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt giấu vẻ kinh sợ, lẩm bẩm nói: “Linh trận đồ này ăn khớp với thiên đạo chí lý, rất có ích lợi đối với võ đạo tu luyện. Ai đã dạy ngươi những thứ này?”

“Không thể trả lời!” Dương Khai cười hắc hắc.

“Cũng phải, ta cũng không có ý dò xét bí mật của ngươi. Chỉ là những linh trận đồ này ẩn chứa rất nhiều huyền diệu và huyền bí, với tu vi và nhãn lực hiện tại của ngươi sợ là không nhìn ra. Tuy tạo nghệ về linh trận đồ ta không bằng ngươi, nhưng ánh mắt nhìn người và vật lại mạnh hơn ngươi nhiều. Tiểu tử, hãy trân trọng nghiên cứu những linh trận đồ này, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện năng lượng ẩn chứa trong đó lớn hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng.”

Dương Khai nhướng mày, như có điều suy nghĩ.

“Trước đây nghe ngươi nói, ngươi là một vị Luyện Đan Sư?” Yêu tộc Đại Tôn bỗng nhiên lại hỏi.

“Ân.” Dương Khai khẽ gật đầu.

“Đã là Luyện Đan Sư, ngại gì ở lại luyện đan cho tộc ta thế nào? Ta cảm thấy trình độ luyện đan của ngươi hẳn không kém a. Tộc ta những năm này thu thập được rất nhiều tài liệu quý giá, đó là thứ mà nhân loại các ngươi vĩnh viễn không thể tìm được.”

“Miễn đi.” Dương Khai vươn người đứng dậy, “Ta không có hứng thú.”

“Đừng nói vậy nha, cứ coi như thương lượng. Nói xem ngươi muốn đãi ngộ thế nào, ta có thể đáp ứng ngươi.” Yêu tộc Đại Tôn ha ha cười.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu: “Đại Tôn hảo ý tâm lĩnh. Ta còn có chuyện khác muốn làm, sẽ không ở lại đây lâu. Đúng rồi, Ánh Nguyệt Đầm ta đã nói với ngươi, ngươi nên xem xét kỹ lưỡng, sau này sẽ có người đến đó điều tra.”

“Cái này muốn đi?” Đại Tôn nhíu mày.

“Nếu ngươi không đi, ta sợ sẽ không đi được nữa.” Dương Khai nhìn thẳng vào mắt Đại Tôn, không sợ hãi.

Đại Tôn cười, trầm ngâm một lát, lúc này mới gật đầu nói: “Đi thôi, sau này còn gặp lại.”

“Đại Tôn bảo trọng. Có thể không đến vài năm, ta sẽ đến thu hồi Cửu Phong. Cho nên các ngươi nên tranh thủ khoảng thời gian này khai thác tốt tài nguyên Cửu Phong.”

Nói xong, không đợi Đại Tôn trả lời, thân hình Dương Khai loáng cái biến mất trong cung điện.

Đợi đến khi Dương Khai đi rồi, biểu lộ của Đại Tôn mới ngưng trọng lên, khẽ mỉm cười: “Vài năm? Tiểu tử cũng quá xem thường người.”

Hắn đã trống dong cờ mở dẫn dắt tộc nhân từ Thú Hải Mật Lâm đến đây, mạo hiểm kết thù với nhân loại, giúp Dương Khai giải quyết nguy cơ trước mắt, sao có thể chỉ chiếm Cửu Phong vài năm?

“Đại Tôn, cứ thế để hắn đi sao?” Thái Điệp quỷ mị xuất hiện, nhíu mày nói: “Nhưng hắn nắm giữ bí mật Hóa Sinh Trì.”

“Nhưng hắn có ân với yêu tộc ta.” Ánh mắt Đại Tôn phức tạp, “Ta biết ngươi đang kiêng kỵ gì, nhưng tiểu tử này đáng tin, sẽ không dễ dàng tiết lộ bí mật Hóa Sinh Trì. Yêu tộc ta cũng không thể giống nhân loại, làm cái chuyện lấy oán trả ơn. Thái Điệp, ngươi cũng đừng động cái tâm tư lệch lạc nào nữa, ta biết ngươi muốn giam lỏng hắn, tốt nhất là bỏ cái suy nghĩ hèn hạ đó đi.”

“Vâng.” Thái Điệp cung kính đáp lời, liếc nhìn hướng Dương Khai biến mất, bỗng nhiên khẽ cười: “Bất quá hắn cũng đủ ngông cuồng. Vốn tự xưng hai mươi ba mươi năm có thể đuổi kịp bước tiến của Đại Tôn, bây giờ lại nói không đến vài năm sẽ thu hồi Cửu Phong, thật không biết hắn nghĩ thế nào.”

“Tuổi trẻ khinh cuồng…” Đại Tôn khẽ nói, “Bất quá… ta cuối cùng cảm giác hắn nói, sợ rằng sẽ trở thành sự thật. Tiểu tử này có chút cổ quái, cho nên ta mới không muốn động đến hắn, chỉ muốn xem hắn rốt cuộc có làm được những điều mình nói hay không.”

“Thì ra là thế.” Thái Điệp trên mặt hiện ra thần sắc hiểu rõ.

“Ngươi nên cười nhiều hơn. Ngươi cười lúc đó đẹp hơn là lúc xụ mặt.” Đại Tôn bỗng nhiên nói.

Thái Điệp đỏ mặt, giận Đại Tôn liếc: “Đại Tôn sao lại nói lời này giống như Cuồng Sư vậy?”

“Ha ha, xinh đẹp tự nhiên nên khoe ra mới đúng, che giấu làm gì? Cái này cũng giống như làm người, muốn là bản tính, làm theo ý mình nha. Ở điểm này, ta lại thực sự thưởng thức tiểu tử kia, bất quá sự tùy ý của hắn có chút coi trời bằng vung, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt!” Nói như vậy, trên mặt Đại Tôn hiện ra một vòng biểu lộ có chút hả hê, dường như đã thấy cảnh Dương Khai vì thế mà gặp khó khăn.

Thái Điệp không khỏi hé miệng cười, nàng chưa từng biết Đại Tôn lại có một mặt như vậy.

Ngoài Cửu Phong, Dương Khai thầm nghiêm nghị.

Hợp tác với yêu tộc, không nghi ngờ là mạo hiểm, chỉ cần một chút sơ sẩy sẽ vạn kiếp bất phục.

Mặc dù Đại Tôn đối với thái độ của hắn không tệ, nhưng liên hệ với cường giả loại này, Dương Khai cũng không khỏi không đề cao cảnh giác.

Dù sao ai cũng không biết sau một khắc hắn có thể có thể trở mặt với chính mình.

Thực lực chênh lệch vẫn còn quá xa a.

Yêu tộc Đại Tôn có thể có giao tình với lão Thánh Chủ, đó là vì mọi người đứng ở cùng một độ cao, thực lực tương đương, mới có thể kết giao hữu nghị, còn mình mặc dù là người kế nhiệm của lão Thánh Chủ, nhưng bất quá là một võ giả Siêu Phàm nhị tầng cảnh mà thôi, cái này trong mắt Đại Tôn, cũng không đáng kể.

Thần niệm lén lút thả ra, xác định không ai theo dõi sau lưng, Dương Khai mới yên tâm.

Hắn dám khẳng định, mình nếu ở lại trong Thánh Địa thêm một thời gian nữa, sợ rằng sẽ không đi được nữa, Đại Tôn nhất định sẽ giữ hắn lại để luyện đan cho mình.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 944: Chúng ta là bằng hữu

Chương 943: Ma Thần Bí Điển

Chương 942: Ma Tôn Trường Uyên