» Chương 939: Ai ai cũng có vận mệnh riêng

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Converted by
Eye0nme
Nhóm convert: Bababa Sói
Quyển thứ năm: Dị vực tha hương
Chương 939: Ai ai cũng có vận mệnh riêng

Trung Đô thành một mảnh bận rộn, người của ba gia tộc Dương gia, Thu gia, Hoắc gia đều đang thu dọn đồ đạc. Tuy Dương Khai phân phó hết thảy giản lược, nhưng với số lượng người đông đảo cùng hành động thì vẫn khá tốn thời gian.

Dương Khai ở Trung Đô đợi trọn mười ngày, mọi việc mới chuẩn bị đâu vào đấy.

Lệnh một tiếng, gần ngàn người của ba đại gia tộc, hùng hổ hướng phương hướng Lăng Tiêu các xuất phát.

Tổng số người của ba gia tộc đương nhiên không chỉ có vài người đếm, nhưng bất kể gia tộc nào cũng có một số người không muốn rời khỏi Trung Đô, tự nguyện ở lại. Tình hình Dương gia khá hơn một chút, 90% người đều đi theo Dương Khai, số còn lại là những người già không muốn đi xa.

Hoắc gia và Thu gia ít nhất lưu lại một nửa, chỉ có những người dòng chính, dưới lệnh nghiêm của Hoắc Tinh Thần và Thu Ức Mộng, một người cũng không thiếu mà gia nhập đội ngũ đi xa.

Những người bạn của Dương Khai cũng ở trong đội ngũ, họ đã sớm truyền tin tức về đây cho tông môn của mình, cụ thể phải ứng phó thế nào thì tùy thái độ của trưởng bối tông môn họ.

Dương Khai đã nói với họ, phàm là người nguyện ý theo hắn đi trước Thông Huyền đại lục thì đều có thể trực tiếp đi trước Lăng Tiêu các, hắn sẽ ở Lăng Tiêu các đợi một thời gian ngắn, quá hạn không đợi.

Ngoài thành Trung Đô, đội ngũ quanh co khúc khuỷu đi xa. Ở cửa thành, không ít người vây tụ lại đó, nhìn theo hướng đội ngũ rời đi, ánh mắt phức tạp.

Đại đa số những người này là người của năm gia tộc khác ở Trung Đô.

“Mạnh huynh, chúng ta lựa chọn ở lại đây là chính xác sao?” Gia chủ Khang gia Khang Kiếm ánh mắt mê mang, nhìn theo đội ngũ ngàn người ngày càng xa, lại không khỏi sinh ra một tia hâm mộ.

Những người kia, sẽ đi trước một thế giới tầng rất cao, đi trước một nơi rất cao. Còn bọn họ, lại phải chết già ở Trung Đô này, không cách nào dung nhập vào đó.

Gia chủ Mạnh gia Mạnh Thiện Y lắc đầu, thở dài nói: “Ở lại đây chính xác hay không ta cũng không biết, chỉ là… Mấy nhà chúng ta với Dương Khai vốn không có nhiều giao tình, đi theo hắn đi, đến bên kia cũng chưa chắc đã tốt hơn nơi này. Hắn nếu có tài nguyên hay thứ tốt gì thì chắc chắn sẽ ưu tiên cho Dương gia, Thu gia và Hoắc gia, năm gia tộc chúng ta sẽ không được coi trọng, nói không chừng còn bị xa lánh, thậm chí là chiếm đoạt.”

“Mạnh huynh nói không tệ.” Gia chủ Diệp gia Diệp Cảnh Ly gật gù đồng tình, “Chính vì có sự băn khoăn đó mà chúng ta mới từ chối lời mời của hắn. Ta nghĩ, hắn cũng đoán ra sự băn khoăn của chúng ta, cho nên cũng không kiên trì.”

“Có phải chúng ta nghĩ nhiều không, nếu đây là một nơi tầng rất cao thì với cơ nghiệp mấy nhà chúng ta, sợ rằng Dương Khai cũng không coi trọng chứ?” Khang Kiếm biểu lộ chần chờ, “Nói không chừng lần này hắn mời chúng ta đi qua chỉ là thuận tiện mà thôi.”

“Nghĩ nhiều thì phải nghĩ nhiều đi. Hôm nay đã từ chối rồi, chẳng lẽ còn có thể theo sau nữa sao?”

“Liễu huynh, ngươi có ý kiến gì không?” Gia chủ Cao gia Cao Nhượng Hiền dời ánh mắt về phía Liễu Khinh Diêu, trưng cầu ý kiến.

Liễu Khinh Diêu là cao thủ trẻ tuổi đệ nhất Trung Đô năm đó, trong số những người này, hắn coi như có chút trọng lượng.

“Ta không có ý kiến.” Liễu Khinh Diêu chậm rãi lắc đầu, một chữ cũng không chịu nói thêm.

Ngoài thành Trung Đô mười dặm, Dương Khai, Hoắc Tinh Thần và Thu Ức Mộng sóng vai đi về phía trước.

Hoắc Tinh Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua, mở miệng nói: “Khai thiếu, không quản những người kia nữa sao?”

“Làm sao quản? Bọn họ không muốn đi theo ta, ta cũng không thể cưỡng cầu được. Ai ai cũng có vận mệnh riêng, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.”

“Đúng vậy, đây là lựa chọn của họ, ngươi quan tâm làm gì?” Thu Ức Mộng lườm Hoắc Tinh Thần một cái.

Hoắc Tinh Thần cười gượng: “Cũng không phải vì họ mà quan tâm, chỉ là mọi người dù sao cũng cùng nhau sinh sống ở Trung Đô nhiều năm, đột nhiên cứ thế đi cũng có chút không nỡ… Thôi bỏ đi, ta cũng lười quản họ. Tới tới tới, Khai thiếu, ta giới thiệu cho ngươi mười lăm phòng tiểu thiếp cùng chính thê của ta, các nàng đều rất hứng thú với ngươi đấy, không muốn cho ta dẫn kiến xuống sao?”

Dương Khai sắc mặt tối sầm: “Thôi bỏ đi.”

Mười mấy bà chị, chào hỏi thôi cũng đã phiền phức, vạn nhất còn đòi quà gặp mặt gì đó…

“Sao lại thế được, nếu ngươi không đi gặp các nàng, tối nay các nàng phải tìm ta tính sổ mất.” Hoắc Tinh Thần hét lên.

Dương Khai bất đắc dĩ cực độ, đang chuẩn bị đồng ý thì đột nhiên nhướng mày, quay đầu nhìn về một hướng, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.

“Chủ thượng!” Lệ Dung ở bên khẽ quát một tiếng.

“Ta biết rồi.” Dương Khai khẽ gật đầu, vội vàng nói: “Hoắc huynh, Thu Ức Mộng, hai người các ngươi dẫn đội tiếp tục đi, ta đi một lát sẽ trở lại!”

Nói rồi, thân hình nhoáng một cái đã không thấy bóng dáng.

Lệ Dung và Hàn Phỉ liếc nhau, cũng vội vàng đuổi theo.

Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần sửng sốt tại chỗ, không biết bọn họ sao đột nhiên đều chạy mất.

“Khai nhi đi làm gì vậy?” Đổng Tố Trúc bước nhanh tới hỏi.

“Không biết, hình như là phát hiện cái gì đó.” Thu Ức Mộng như có điều suy nghĩ.

“Có bị nguy hiểm không?” Đổng Tố Trúc lo lắng vạn phần.

“Yên tâm đi bá mẫu, bên cạnh Dương Khai còn có hai cao thủ bảo vệ đấy, hai người kia thực lực đến cùng như thế nào ta tuy nhiên không rõ lắm, nhưng hẳn là rất lợi hại.” Thu Ức Mộng mỉm cười trấn an.

Nghe nàng nói vậy, Đổng Tố Trúc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dương Tứ gia ở bên bật cười nói: “Con trai lớn rồi, ngươi luôn quản hắn làm gì? Hắn muốn làm gì cứ để hắn làm, Khai nhi tự có chừng mực.”

Đội ngũ tiếp tục đi tới, trừ vài người ở gần phát hiện Dương Khai đã rời đi, những người khác không hề hay biết.

Cách đội ngũ này hơn trăm dặm.

Một đạo huyết quang, một đạo hắc quang, cấp tốc bay về phía này.

Tốc độ của hai đạo quang mang này đều cực nhanh, hiển nhiên thực lực không thấp. Hơn nữa, trong lúc bay, chúng không kiêng nể gì mà tản mát ra sát khí kinh thiên. Nơi nào đi qua, cây cối đều héo tàn, dường như thoáng chốc trải qua tuế nguyệt ăn mòn dài đằng đẵng, sinh cơ bị rút sạch.

Tất cả sinh linh cảm nhận được sát khí khủng bố này đều run rẩy co rúm lại tại chỗ, tâm lý chịu đựng kém một chút thì trực tiếp hoảng sợ mà chết.

Loại sát khí khủng bố đó, căn bản không phải võ giả của thế giới này có thể chịu đựng được.

“Ồ…” Một tiếng kinh hô truyền ra từ bóng đen kia, chợt bóng đen này đột nhiên dừng giữa không trung, lộ ra một thân hình cường tráng. Vừa hiện thân, hắn đã tỏa ra khí thế như núi.

Đạo huyết quang kia cũng dừng lại bên cạnh hắn, thân hình yểu điệu, dáng vẻ mềm mại thướt tha, rõ ràng là một nữ tử.

“Nơi này lại có người nhanh chân đến trước?” Người đàn ông có thân hình hùng vĩ nhíu mày, lộ ra biểu cảm có ý tứ, “Hơn nữa còn là người trong ma tộc của ta, không phải Câu Xích sao?”

Nàng kia lắc đầu nói: “Không giống, nếu Câu Xích đã đến đây thì nhất định sẽ cùng chúng ta hành động, sao lại một mình một người đến?”

“Không phải Câu Xích? Vậy Ma tộc ta còn ai có tu vi bậc này?” Người đàn ông tỏ ra nghi hoặc, đột nhiên thần sắc lại biến đổi: “Không đúng, còn có nhân loại… Khí tức của tên nhân loại này, sao cảm giác có chút quen thuộc, ta phảng phất đã gặp ở đâu rồi.”

Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, nhưng thủy chung vẫn không nghĩ ra rốt cuộc đã gặp tên nhân loại này ở đâu.

Đang hồ nghi khó hiểu, nữ tử dáng vẻ thướt tha kia biến sắc, quát khẽ: “Ta biết là ai đến rồi.”

“Ai?”

Nữ tử khẽ cười lạnh: “Thật đúng là oan gia ngõ hẹp… Lại là nữ nhân kia.”

“Nói rõ xem nào!” Người đàn ông kia không kiên nhẫn khẽ quát.

Nữ tử lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, khẽ nói: “Ngươi còn nhớ chuyện ta bị thương hai ba năm trước không?”

Người đàn ông suy nghĩ một chút, vẻ mặt có chút hả hê nói: “Ngươi nói chuyện ngươi tự tiện đi trước lãnh địa nhân loại, kết quả bị cường giả Nhân tộc bên đó làm bị thương sao? Chuyện đó ta đương nhiên nhớ rõ, sao, có liên quan đến người tới sao?”

Nữ tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Đâu chỉ có liên quan? Người động thủ với ta lúc ấy chính là nàng, rõ ràng là người trong ma tộc của ta, lại cam tâm cấu kết với nhân loại, thật đúng là sỉ nhục vô cùng cho tộc ta!”

Người đàn ông nhíu mày, nhếch miệng cười dữ tợn: “Vậy hôm nay ngươi xem như có cơ hội báo thù rửa hận rồi!”

Nữ tử lạnh lùng nói: “Thực lực của nàng không kém, lúc ấy nàng bất quá chỉ có tu vi Nhập Thánh nhị tầng cảnh, đã có thể cùng ta bất phân thắng bại.”

“Làm sao có thể? Ngươi có phải chưa tỉnh ngủ không?” Người đàn ông đột nhiên biến sắc, “Tốt xấu gì ngươi cũng được coi như là đường đường một phương Ma Tướng, sao ngay cả đối thủ thấp hơn mình một tầng thứ cũng không bắt được.”

“Nữ nhân kia không giống với người bên cạnh, nếu ta không nhìn lầm thì nàng hẳn là người của tộc đó.”

“Tộc nào?”

Nữ tử sâu xa liếc nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Tộc năm đó phục thị Đại Ma Thần!”

Người đàn ông đột nhiên biến sắc, thần sắc âm tình bất định, dường như rất kiêng kỵ tộc này. Trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Ngươi có chắc nàng là người của tộc đó không?”

“Ta đã giao thủ với nàng, ta còn không biết sao? Thần thông nàng thi triển ra, căn bản chính là Ma Thần Biến mà Đại Ma Thần năm đó truyền cho tộc đó!”

“Thật đúng là kỳ lạ, tộc đó lại còn có huyết mạch tồn tại sao?” Người đàn ông biểu lộ dần phấn chấn, giống như phát hiện ra bảo bối gì đó, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam.

“Mông Qua, ngươi có hứng thú với nàng sao?” Nữ tử liếc nhìn hắn một cái, nhìn như tùy tiện hỏi.

“Ta đối với nàng không có hứng thú, nhưng ta đối với Ma Thần Biến có hứng thú!” Người đàn ông tên Mông Qua hắc hắc cười nhẹ.

“Ta cũng vậy có hứng thú.” Nữ tử khanh khách cười khẽ, “Vậy thì, ta và ngươi liên thủ, người tới có ba người, hai người là di mạch của tộc đó, còn có một nhân loại. Hai người kia ngươi một mình ta chia một người, về phần tên nhân loại kia…”

“Ngươi đối với nhân loại cũng cảm thấy hứng thú?” Mông Qua có chút ngạc nhiên nhìn nàng, chợt cảnh giác: “Tuyết Lỵ, ngươi đánh cái quỷ gì chủ ý vậy, tên nhân loại kia có gì đáng để ngươi bận tâm?”

Với sự hiểu biết của hắn về nữ tử rắn rết này, nếu không phải tên nhân loại kia quá đặc biệt thì nàng không thể động tâm suy nghĩ. Thực lực của nhân loại tới chỉ có Siêu Phàm tam tầng cảnh, trước mặt hai vị Ma Tướng thì yếu đuối như con sâu cái kiến, tiện tay có thể giết chết.

Tuyết Lỵ khanh khách cười: “Mông Qua ngươi nghĩ nhiều rồi, chỉ là tên nhân loại kia năm đó đào thoát khỏi Sa Thành của ta, làm cho bản tọa rất mất mặt, cho nên ta muốn mang hắn về tra tấn một phen để giải mối hận trong lòng.”

Mông Qua giật mình, cũng nhớ ra việc này.

Năm đó có nhân loại trốn thoát khỏi Sa Thành do Tuyết Lỵ quản lý, việc này trong nội bộ Ma Cương còn xôn xao một hồi, mấy vị Ma Tướng khác đều coi chuyện này là trò cười của Tuyết Lỵ, mỗi lần gặp mặt đều lấy việc này trêu chọc nàng, khiến Tuyết Lỵ rất tức tối.

“Tùy ngươi vậy.” Mông Qua không kiên nhẫn phất tay, “Chỉ cần ngươi không làm tổn hại lợi ích của ta là được, bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Tuyết Lỵ thỏa mãn gật đầu, trong mắt đẹp lóe lên một tia tinh mang bí mật.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1062: Ta khuyên ngươi buông tha cho coi như

Chương 1061: Năm màu vẫn tinh

Chương 1060: Thành giao