» Chương 1060: Thành giao

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Convert by: La Phong

Tông Ngạo dùng dụng cụ trong tay lật một cái, thứ chất lỏng màu xanh biếc ấy liền chảy xuống. Từng giọt từng giọt như những hạt mưa tròn trĩnh, lại tựa hồ có linh tính riêng, rơi xuống người Tuyết Nguyệt rồi men theo lỗ chân lông chui vào.

Tuyết Nguyệt từ nãy đến giờ sắc mặt tái nhợt, theo những chất lỏng này rót vào dần dần hồng hào hơn một chút, tiếng tim đập trong lồng ngực cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với trước đó.

Dương Khai nhìn không chớp mắt, trong lòng an tâm hơn đôi chút.

Tông Ngạo quả thật có chút năng lực, Dương Khai có thể cảm giác rõ ràng, sau khi bị hắn nhào nặn như vậy, trạng thái của Tuyết Nguyệt tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.

Đợi đến khi thứ chất lỏng màu xanh biếc kia bị Tuyết Nguyệt hấp thu gần hết, Tông Ngạo mới lui lại hai bước, trên mặt hiện ra vẻ xót của, dường như viên đan dược kia và thứ chất lỏng màu xanh biếc đều là những thứ giá trị xa xỉ đối với hắn.

“Tiền bối, cái này chữa khỏi được không?” Dương Khai kinh nghi hỏi.

“Chữa khỏi được?” Tông Ngạo liếc xéo hắn một cái, cười lạnh nói: “Độc Huyền Âm Quỳ Thủy dễ dàng vậy là chữa khỏi được sao, ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi! Huyền Âm Quỳ Thủy tuy là chí bảo tu luyện, nhưng nó cũng có sức phá hoại rất lớn, người bình thường dính phải ắt chết! Cho dù là võ giả Phản Hư Cảnh cũng không ngăn nổi uy lực của Huyền Âm Quỳ Thủy, thể chất của cô bé này dường như có chút đặc biệt, bí bảo nàng đeo trên người cấp bậc cũng rất cao, bằng không nàng e là đã sớm chết rồi.”

“Ngươi vừa rồi…”

“Ta chỉ là duy trì sinh cơ cho nàng, trong vòng một hai năm nàng còn chưa chết đâu!”

“Một hai năm sau thì sao?” Dương Khai vội vàng hỏi.

“Vậy thì không nói chắc được.” Tông Ngạo chậm rãi lắc đầu, “Nếu có thể luyện chế ra đan dược giải cứu nàng, nàng có thể hồi phục, nếu không luyện chế ra được… Ừm, ngươi chuẩn bị nhặt xác cho nàng đi.”

Dương Khai đột nhiên biến sắc, vội vàng ôm quyền, cung kính nói: “Tiền bối làm ơn làm phúc, xin chỉ đường sáng cho!”

“Người tốt?” Tông Ngạo nhíu mày, cười lớn: “Lão phu không phải người tốt! Ta giúp ngươi duy trì sinh cơ cho nàng, ngươi cũng phải trả thù lao mới được. Ừm, nếu ngươi có thể nói cho ta biết Huyền Âm Quỳ Thủy ở đâu, lão phu cũng không phải là không thể chỉ đường sáng cho ngươi đâu!”

Dương Khai không hề nghĩ ngợi: “Ta có thể nói cho ngươi biết!”

Hách Lực Tạp và Lâm Mộc Phong bọn người muốn giấu chuyện Huyền Âm Quỳ Thủy, đó là tính toán của bọn họ, Dương Khai sẽ không cố kỵ quá nhiều, với hắn mà nói chỉ có một điều, Tuyết Nguyệt không thể chết được!

Tông Ngạo thỏa mãn gật đầu: “Tốt, ngươi dẫn ta đi tìm Huyền Âm Quỳ Thủy, ta liền nói cho ngươi biết giải cứu chi pháp!”

“Thành giao!” Dương Khai gật đầu thật mạnh, nghĩ nghĩ bổ sung nói: “Nhưng chỗ đó hiện tại bị võ giả của Hiệp hội thương mại Hằng La canh giữ, Hách Lực Tạp và Lâm Mộc Phong bọn họ chắc sẽ không cho ngươi lại gần.”

“Bọn hắn dám!” Lão phu muốn đi, bọn hắn dám ngăn cản? Tông Ngạo sắc mặt lạnh lẽo, khẽ hừ nói: “Cùng lắm thì chia cho bọn hắn chút chỗ tốt là được!”

Hắn dường như cũng không muốn gây quá căng với Hiệp hội thương mại Hằng La, dù sao giá trị của Huyền Âm Quỳ Thủy quá lớn, nếu như hắn một mình chiếm hết, nhất định sẽ chuốc lấy sự trả thù của Hiệp hội thương mại Hằng La.

Đôi khi, lui một bước trời cao biển rộng!

“Tuy nhiên, trước đó lão phu phải ra ngoài một chuyến, thu Huyền Âm Quỳ Thủy phải chế tạo chút vật chứa đặc biệt mới được.” Tông Ngạo dường như đang lẩm bẩm, hướng Dương Khai phân phó nói: “Tiểu tử, ngươi cứ ở lại đây đi, lão phu nửa tháng sau sẽ về, đợi lão phu về nói sau.”

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

Tông Ngạo làm việc nhanh chóng, nói xong liền lập tức lên đường, trong khoảnh khắc biến mất không thấy đâu nữa, cũng không biết đi nơi nào.

Tuy nhiên hắn đã nói là muốn chế tạo vật chứa đặc biệt, hẳn là đi tìm vị Luyện Khí Sư nào đó rồi.

Luyện Khí Sư và Luyện Đan Sư đều cao quý như nhau, đều là những nhân tài cực kỳ khan hiếm, đặc biệt là những Luyện Đan Sư và Luyện Khí Sư cấp cao, từ trước đến nay đều là đối tượng mà các thế lực lớn tranh giành.

Người như Tông Ngạo, quen biết một hai Luyện Khí Sư kỹ thuật cao siêu cũng chẳng có gì lạ.

Đợi đến lúc Tông Ngạo rời đi, bên ngoài cung điện đột nhiên truyền đến tiếng gọi nhỏ nhẹ của Hách Lực Tạp: “Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ!”

Hắn lại vẫn chưa đi! E là vẫn luôn theo dõi bên ngoài, phát hiện Tông Ngạo đột nhiên rời đi, cho nên mới dám đi vào bên ngoài cung điện, muốn hỏi thăm tình hình.

Dương Khai đi ra ngoài, nói đơn giản với hắn một lần, biết được Tông Ngạo rõ ràng đã để mắt đến Huyền Âm Quỳ Thủy, Hách Lực Tạp sắc mặt đại biến, lập tức luống cuống tay chân, không biết nên ứng phó như thế nào với sự ngấp nghé của Tông Ngạo.

Hắn cũng không dám báo cáo chuyện này về chủ tinh, Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia hôn mê bất tỉnh, sinh tử chưa biết, hắn giấu diếm tin tức còn không kịp, làm sao có thể báo cáo chi tiết?

Sắc mặt khó coi trầm ngâm một hồi, cũng không trách cứ Dương Khai nhiều chuyện, mở miệng nói: “Đã Tông Ngạo đại sư có giải cứu chi pháp, vậy tiểu huynh đệ ngươi tạm thời ở lại đây đợi hắn về, ta muốn đi cùng Lâm Mộc Phong bọn họ thương lượng một phen xem ứng phó chuyện này như thế nào.”

Nói xong, nhanh chóng rời đi.

Dương Khai lại trở về phòng, ngồi bên giường, nhìn Tuyết Nguyệt đang ngủ say.

Vưu vật xinh đẹp này giờ phút này vẻ mặt bình tĩnh, hô hấp đều đều, tướng ngủ ngọt ngào, thân hình lung linh uyển chuyển không hề che giấu.

Dương Khai đưa tay, sờ mạnh một cái lên ngực nàng.

Hắn cảm thấy mình chịu thiệt lớn rồi! Nếu không phải linh hồn xiềng xích, hắn căn bản không cần tốn sức tâm tư như vậy, cũng không cần phải bận tâm đến sống chết của Tuyết Nguyệt.

Điều khiến hắn khó chịu nhất là, cho dù cứu Tuyết Nguyệt về, đợi đến lúc giải bỏ linh hồn xiềng xích, cũng không biết nữ nhân này đối với mình là thái độ gì, có thể vì thẹn quá hóa giận mà truy sát mình vạn năm hay không.

Loại tương lai không thể dự đoán này khiến Dương Khai phẫn uất.

Chẳng qua lúc ở trên Tử Tinh kia, tình thế bắt buộc, hắn không thể không liên kết tính mạng với Tuyết Nguyệt, để cầu tự bảo vệ mình.

Dương Khai trong lòng khổ như uống thuốc đắng, không nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi làm sao cũng không thể cân bằng được.

Tông Ngạo liên tiếp nửa tháng không thấy bóng dáng, trong khoảng thời gian này Dương Khai liền ở trong cung điện của hắn, Tuyết Nguyệt hôn mê bất tỉnh, không cần hắn chăm sóc, hắn tập trung tinh thần vào phòng luyện đan của Tông Ngạo.

Mười mấy cái lò đan lớn nhỏ kia đều khắc rất nhiều linh trận dùng để luyện đan, những linh trận này giống hệt những linh trận ẩn giấu trong dược điền, quả thật là những linh trận hợp thành hoàn chỉnh, một khâu bao lấy một khâu, từng cái linh trận đều dung hợp hoàn hảo với nhau, giữa lẫn nhau không có bất kỳ xung đột nào.

Dương Khai không chút khách khí đưa những phương pháp khắc và cấu tạo linh trận này khắc sâu vào trong đầu mình, trở thành kiến thức của mình.

Trong cung điện còn có một gian thư phòng, trong thư phòng đó có rất nhiều điển tịch, Dương Khai rảnh rỗi nhàm chán, liền đi vào đọc.

Thoáng cái tìm được rất nhiều thứ khiến hắn hưng phấn.

Những phương đan dược mà hắn chưa từng thấy qua khiến hắn siêng năng nghiên cứu, như si mê như say sưa!

Những phương đan dược mà Dương Khai nắm giữ đều là của Thông Huyền đại lục, nhưng sau khi đến tinh vực, cấp bậc của linh thảo linh dược biến cao, rất nhiều thứ là thứ chưa từng tồn tại trên Thông Huyền đại lục.

Những phương đan dược sưu tập được này hoàn hảo bổ sung khuyết điểm của hắn, khiến hắn trên thuật luyện đan về mặt tri thức và tạo nghệ bắt đầu cùng tinh vực nối ray.

Nửa tháng thời gian thoáng cái đã qua, Dương Khai căn bản không hề cảm giác được thời gian trôi đi.

Khí tức sinh mệnh của Tông Ngạo đột nhiên xuất hiện trong cung điện, trực tiếp đi vào thư phòng, thấy Dương Khai đang đọc những phương đan dược và bản chép tay luyện đan kia, cũng không chú ý, hướng hắn ý bảo nói: “Đi thôi, mang lão phu đi chỗ đó phát hiện Huyền Âm Quỳ Thủy, chỉ cần lão phu có thể thuận lợi thu hồi những bảo vật kia, những thứ trong này ngươi muốn xem bao lâu cũng không vấn đề gì.”

“Tốt!” Dương Khai buông một phần điển tịch xuống, đứng dậy cùng hắn đi ra ngoài.

“Đại nhân nhà ta ở lại đây, không vấn đề gì chứ?” Dương Khai lại lo lắng hỏi một câu.

“Có thể có vấn đề gì?” Tông Ngạo cười quái dị, “Cung điện của lão phu không ai dám xông vào, cũng không có ai có thể xông vào, trừ phi mấy cường giả Phản Hư Cảnh cùng nhau cường xông! Ở trên Vũ Bộc Tinh này, còn chưa ai dám đắc tội lão phu như vậy, ngươi cứ yên tâm trăm phần trăm đi, đây là chỗ an toàn nhất của Vũ Bộc Tinh!”

Hắn vẻ mặt tự đắc tự đại, Dương Khai cũng không cho rằng hắn đang tự biên tự diễn, mà là quả thật có sự tự tin như vậy.

Cùng Tông Ngạo hai người ngự sử Tinh Thoa, hướng khu vực khai thác mỏ kia bay nhanh đi.

Trước sau nửa ngày công phu, Dương Khai liền dẫn Tông Ngạo đến bên cạnh đường hầm lúc trước.

Bên dưới có rất nhiều võ giả đang sẵn sàng đón địch, Hách Lực Tạp, Lâm Mộc Phong, còn có người phụ nữ trung niên kia, cùng với cường giả Phản Hư Cảnh trong phân hội của Hiệp hội thương mại Hằng La, đều ở đây.

Bọn họ dường như đang chờ đợi.

“Bọn ranh con này.” Tông Ngạo mắng một tiếng, trên mặt thật là bất mãn.

Nhìn thấy thân ảnh của Tông Ngạo, Hách Lực Tạp bọn người dưới đáy cũng sắc mặt nghiêm túc, tỏ ra có chút căng thẳng và bất đắc dĩ, liếc nhau, nhao nhao tiến lên một bước.

“Chúng ta bái kiến đại sư!”

Tông Ngạo vừa cùng Dương Khai hai người rơi xuống, Hách Lực Tạp bọn người liền nhao nhao hành lễ, thái độ cung kính khiêm tốn.

“Ừm!” Tông Ngạo hơi gật đầu, ôn hòa gật đầu.

“Nghe nói đại sư mấy hôm trước thi triển thuật kỳ diệu cứu Tuyết đại nhân một mạng, chúng ta vô cùng cảm kích, Tuyết đại nhân là khách quý của chủ tinh, nếu có bất kỳ ngoài ý muốn nào, chúng ta khó thoát tội trách, đại nghĩa của đại sư, có ơn với Tuyết đại nhân, thì tương đương có ơn với chúng ta…” Miệng Hách Lực Tạp nói liên hồi như súng máy, lời nịnh hót như thủy triều, một mực đội mũ cho Tông Ngạo.

Lâm Mộc Phong và người phụ nữ trung niên kia cũng không khỏi khóe miệng co giật, toàn thân không được tự nhiên.

Dương Khai cũng nổi da gà khắp người, xem thường nhìn Hách Lực Tạp, dường như không ngờ hắn lại là loại người này.

“Bớt sàm ngôn đi!” Tông Ngạo phất tay cắt đứt lời lải nhải của Hách Lực Tạp, liếc xéo nhìn hắn, khẽ nói: “Thiếu nịnh hót lão phu đi, lão phu không để mình bị lừa đâu!”

Hách Lực Tạp lập tức sắc mặt ngượng ngùng, không dám nịnh hót nữa.

“Lão phu hôm nay tới đây, mục đích là gì, chắc hẳn các ngươi cũng rõ.” Tông Ngạo đi thẳng vào vấn đề, “Ai trong các ngươi dám ngăn cản thử xem, đừng trách lão phu trở mặt!”

Hách Lực Tạp sắc mặt khổ sở, vội vàng nói: “Đại sư, ngài vì sao tới đây, chúng ta tự nhiên rõ, đại sư ra Vũ Bộc Tinh trăm năm, đã luyện chế đan dược cho hiệp hội chúng ta vô số kể, lại không thu bất kỳ thù lao nào, công lao của đại sư càng lớn, Ngải Âu hội trưởng lặp đi lặp lại dặn dò chúng ta, phải coi đại sư là khách quý nhất, thỏa mãn mọi yêu cầu của ngài, không được có bất kỳ vi phạm nào!”

Tông Ngạo hừ hừ, nói: “Coi như các ngươi thức thời!”

Hách Lực Tạp lại nói: “Nếu là đồ vật bên cạnh, toàn bộ tặng cho đại sư thì có gì không? Chỉ là cái Huyền Âm Quỳ Thủy này…”

“Ừm?” Tông Ngạo sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt bất thiện lên.

“Chỉ là cái Huyền Âm Quỳ Thủy này mang tính trọng đại… Chúng ta thật sự không tiện tự tiện chủ trương!” Hách Lực Tạp kiên trì nói.

“Đúng vậy đại sư, nếu chuyện này để chủ tinh bên kia biết được, chúng ta chắc chắn không tránh khỏi trách phạt, kính xin đại sư minh giám!” Lâm Mộc Phong cũng tiến lên khẩn cầu.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1186 : Giết người diệt khẩu

Chương 1185: Không muốn chết tựu đi nhanh lên

Chương 1184: Có phải là phát hiện thứ tốt?