» Chương Chương 946: Song Tử Các

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Ăn hại truyền kì
Convert by: La Phong

Gần đây, mấy ngàn võ giả thực lực đều không tính rất cao. Chỉ có hơn mười, hai mươi vị Siêu Phàm cảnh có thể khiến người hơi chú trọng, những người khác đại đa số đều ở trình độ Thần Du Cảnh, Chân Nguyên Cảnh.

Điều này khiến Tôn Ngọc và một đám cao thủ Long Phượng Phủ hồ nghi khó hiểu, không biết đám người kia từ đâu xuất hiện, lại có quan hệ thế nào với Dương Khai.

“Đều là thân bằng hảo hữu của ta,” Dương Khai nhàn nhạt giải thích một câu, nghiêm mặt nói: “Bất kể thế nào, lần này đều muốn cám ơn ngươi.”

Chỉ vì câu nói lúc trước của Dương Khai, Tôn Ngọc đã tận tâm tận lực, khiến Long Phượng Phủ một mực tìm hiểu, hơn nữa sau khi nhận được tin tức, lại càng tự mình dẫn người đuổi đến đây. Điều này khiến Dương Khai rất là cảm kích.

Lúc ấy hắn cũng không có cách nào khác, mới vận dụng tất cả quan hệ nhân mạch có thể vận dụng. Dương Khai có thể tưởng tượng được, Tôn Ngọc lần này kiên quyết ra ngoài, Long Phượng Phủ những người khác đã trăm phương nghìn kế ngăn cản, khuyên bảo như thế nào, hắn lại làm việc nghĩa không chùn bước.

“Chàng trai rất không tồi!”

“Sử Khôn, sau khi trở về cùng Đại Trưởng Lão nói một tiếng, để ngày sau nhiều đi lại với Long Phượng Phủ,” Dương Khai thuận miệng dặn dò một câu.

“Vâng!” Sử Khôn vội vàng đáp.

“Cái này…” Trần Châu xoa xoa bàn tay lớn, dáng tươi cười thoáng cái trán thả, có chút không biết nên nói gì, lắp bắp nói: “Cái này làm sao cho phải.”

Long Phượng Phủ hôm nay không tính cường đại, Cửu Thiên Thánh Địa lại uy danh đang thịnh, càng có Luyện Đan Đại Sư thần kỳ tọa trấn, không có tông môn nào không muốn cùng Cửu Thiên Thánh Địa nhờ vả chút quan hệ. Một khi có chút giao tình, ngày sau chắc chắn có lợi ích cực lớn, ít nhất, lai lịch Thánh đan nhất định sẽ được bảo đảm.

Trần Châu không nghĩ tới, Dương Thánh chủ này cư nhiên nhiệt tình như thế, khiến hắn làm Phủ chủ tâm thần chấn động, nhất thời rối loạn đúng mực. Kích động mặt đỏ lên, Trần Châu vội vàng nói: “Trần mỗ xin đa tạ hảo ý của Dương Thánh chủ. Ngày sau Long Phượng Phủ nhất định cùng Cửu Thiên Thánh Địa cùng tiến thối!”

Hắn cũng đã gặp sóng to gió lớn, nhưng vẫn vì một câu nói của Dương Khai mà nỗi lòng phập phồng.

“Khách khí, các ngươi đã đến đó thì giúp một việc vậy,” Dương Khai lại nghĩ tới một chuyện.

“Dương Thánh chủ mời nói,” Trần Châu vẻ mặt nghiêm túc.

“Trần Phủ chủ cũng nhìn thấy, những thân bằng hảo hữu này của ta tu vi cấp độ không đồng đều, nơi đây cách Cửu Thiên Thánh Địa đường xá lại rất xa xôi, trên đường nói không chừng gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì. Trần Phủ chủ nếu thuận tiện, có thể hay không để người quý phủ giúp đỡ hộ tống một đoạn?” Dương Khai mỉm cười nói: “Đương nhiên, đã đến Thánh Địa, tất có hậu báo.”

Tất cả mọi người Long Phượng Phủ hai mắt tỏa sáng.

Tôn Ngọc vội vàng khoát tay: “Dương tiền bối, ngươi đừng khách khí với ta như vậy. Có chuyện gì ngươi cứ việc phân phó là được, đằng nào chúng ta cũng tới đó thì cùng đi một đường là được. Về phần thù lao gì, đừng nói là.”

Trần Châu thu liễm tâm thần, vậy. Vội vàng nói: “Đúng vậy, Dương Thánh chủ khách khí như vậy, đó là xem thường Long Phượng Phủ ta.”

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy… làm phiền chư vị.”

Tôn Ngọc vui vẻ cười: “Thế thì tốt rồi, ta lại có cơ hội ở bên cạnh Dương tiền bối học tập.”

Người của Long Phượng Phủ lúc này dưới sự an bài của Trần Châu tản ra, thủ hộ cảnh giới xung quanh. Lần này bọn họ tới người không nhiều lắm, chỉ có ba, bốn mươi người, nhưng đại đa số đều là Siêu Phàm cảnh. Có một nhóm người như vậy gia nhập thì đội ngũ tiến lên trên đường nhất định sẽ an toàn hơn rất nhiều, dù sao bọn họ đối với Thông Huyền đại lục rất quen thuộc, gặp phải chuyện gì vậy. Thuận tiện xử lý, không giống võ giả Đại Hán, hoàn toàn không biết gì cả về nơi này.

Lăng Kiên lén lút kéo Tôn Ngọc đến một bên, thấp giọng dò hỏi: “Đồ nhi, ngươi nhận thức Dương Thánh chủ kia từ khi nào vậy? Nghe khẩu khí của ngươi, ngươi tựa hồ ở bên cạnh hắn học tập qua một thời gian ngắn? Vi sư sao không biết?”

Tôn Ngọc chi chi a a, vậy. Không dám nói ra tình hình thực tế khiến Lăng Kiên càng phát hồ nghi.

Lại là hai ngày sau, mọi thứ đều chuẩn bị thỏa đáng, mấy ngàn người浩浩荡荡 hướng Cửu Thiên Thánh Địa phương hướng bay đi.

Những võ giả từ Đại Hán tới này cưỡi ngựa xem hoa, đối với tất cả xung quanh đều rất là hiếu kỳ, thỉnh thoảng chỉ trỏ, tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, xì xào bàn tán. Người của Long Phượng Phủ trở thành bánh trái thơm ngon, mỗi người đều bị vô số võ giả vây quanh, hướng bọn họ hỏi thăm tình hình bên Thông Huyền đại lục.

Cao thủ Long Phượng Phủ cũng không dám lãnh đạm những thân bằng hảo hữu của Dương Khai này, hỏi gì đáp nấy, cả ngày tâm trạng vi diệu, bị đám “hai lúa” Đại Hán này làm cho dở khóc dở cười. Bởi vì bọn hắn phát hiện, rất nhiều thứ mang tính thưởng thức, những người này đều dốt đặc cán mai. Cảm khái vạn phần, không biết bọn họ lúc trước ở trong Tiểu Huyền Giới rốt cuộc là một chỗ thâm sơn cùng cốc như thế nào.

Đám người phía sau cùng, Dương Khai cùng Tôn Ngọc sóng vai mà đi, Tôn Ngọc thỉnh thoảng hỏi thăm một vài nghi hoặc trên võ đạo, Dương Khai cũng tận tình truyền thụ. Cách đó không xa, Phủ chủ Long Phượng Phủ Trần Châu ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng phía trước, mặt lộ vẻ suy tư.

Phát giác được điểm này, Dương Khai trong lòng khẽ động, mở miệng hỏi: “Trần Phủ chủ có phải hay không phát hiện chuyện gì thú vị?”

Trần Châu cười cười: “Cũng không phải đại sự gì, ta chỉ là rất kỳ quái cảm giác của hai cô nương phía trước, các nàng hai người gần như giống hệt nhau, chẳng những thân hình dung mạo, mà ngay cả sinh mệnh khí tức và Chân Nguyên chấn động cũng vậy. Khác biệt duy nhất là khí chất riêng của mỗi người. Nếu không phải xác định các nàng mới đến Thông Huyền đại lục, ta đã nghĩ rằng các nàng là xuất từ tông môn kia.”

Dương Khai lông mày nhướng lên, không khỏi phân trần hô lên một tiếng: “Kiều Nhi, Mị Nhi!”

Đang ở phía trước cách đó không xa đi lại, Hồ gia tỷ muội nghe được tiếng gọi, vội vàng dừng bước, đợi cho Dương Khai đến gần, Hồ Kiều Nhi mới nói: “Làm gì vậy?”

Dương Khai chưa để ý nàng, mà là nhìn về phía Trần Châu nói: “Trần Phủ chủ cho rằng các nàng xuất từ tông môn nào?”

Trần Châu sững sờ, nhanh chóng đáp: “Song Tử Các, không biết Dương Thánh chủ có nghe nói qua không.”

Quả nhiên.

Dương Khai gật gật đầu: “Tự nhiên nghe nói qua, hơn nữa ta lại nghe nói Song Tử Các này cùng quý phủ xưa nay giao hảo.”

“Ân. Hai chúng ta gia quan hệ xác thực rất không tồi, bất quá cũng không phải không có nguyên do,” Trần Châu cười khổ một tiếng, từ tốn nói.

Hai nhà nhiều thế hệ giao hảo, đã có thể truy ngược dòng đến rất lâu rất lâu trước đây. Đúng như Dương Khai lúc trước ngờ vực vô căn cứ, Long Phượng Phủ và Song Tử Các ở trước đây rất lâu đều là tông môn cực kỳ cường đại, có địa vị ở địa bàn nhân loại, còn cao sùng hơn so với Cửu Thiên Thánh Địa hiện nay.

Chỉ có điều không biết vì nguyên nhân gì, một đôi cao thủ đứng đầu trong Song Tử Các cùng Long Hoàng, Phượng Hậu cùng nhau mất tích. Từ đó về sau, thế lực hai nhà liền đã đứt truyền thừa cao nhất, từ nay về sau dần dần mai một đi. Hai nhà vốn quan hệ đã không tệ, lại đồng mệnh tương liên, những năm này quan hệ càng phát thân mật.

“Long Phượng Phủ chúng ta khá hơn chút, Tôn Ngọc đủ không chịu thua kém, mở ra Long Hoàng truyền thừa, kế thừa y bát Long Hoàng. Ngày sau, chỉ cần hắn tìm được người thích hợp làm Phượng Hậu, Long Phượng Phủ ta nhất định có thể tái hiện huy hoàng ngày xưa. Nhưng Song Tử Các… Ai, truyền thừa của bọn họ đến nay cũng không có một chút tin tức,” Trần Châu thổn thức lấy, có chút may mắn mà nói.

Ở một bên, Tôn Ngọc cúi đầu, không dám lên tiếng.

“Song Tử Các?” Hồ Kiều Nhi nghe xong cả buổi, cũng có chút phản ứng kịp, biểu lộ hơi có vẻ kích động mà hỏi: “Song Tử Các đó là tông môn như thế nào?”

Trần Châu ha ha cười cười: “Là một tông môn rất đặc thù đó, vì thế lực này chỉ tuyển nhận huynh đệ, tỷ muội song sinh, cho nên đệ tử của thế lực đó ra ngoài, đều có đôi có cặp. Ân, điểm này với Long Phượng Phủ chúng ta cũng có chút tương tự, bất quá bọn họ là đồng bào cùng sinh, mà chúng ta là nam nữ song tu, tính chất không giống nhau.”

“Thế lực chỉ tuyển nhận song sinh?” Hồ gia tỷ muội đôi mắt dễ thương khẽ lộ ra vẻ suy tư.

“Vâng, hơn nữa đệ tử của bọn họ cho người cảm giác, rất giống hai người các ngươi. Sau khi tu luyện công pháp của bọn họ, khí tức, Chân Nguyên, sinh mạng chấn động của huynh đệ, tỷ muội song sinh đều sẽ dần dần chuyển thành nhất trí. Hai người liên thủ tấn công, uy lực vô cùng a. Bất quá hai người các ngươi dường như còn lợi hại hơn bọn họ, ta cũng nhiều lần đến Song Tử Các, gặp không ít đệ tử Song Tử Các, ở điểm này, bọn họ không bằng các ngươi.”

“Tiền bối, ngươi có biết công pháp bọn họ tu luyện là gì không?” Hồ Kiều Nhi cấp thiết hỏi, trong đôi mắt đẹp hiền dịu một mảnh tha thiết vẻ chờ mong, âm thầm khẩn trương.

Dương Khai nhìn nàng một cái, biết rõ nàng có chỗ ngờ vực vô căn cứ.

“Công pháp bọn họ tu luyện, dường như gọi là Đồng Khí Liên Chi Thần Công… Bất quá thiếu rất lớn một bộ phận, tuy nhiên trải qua hậu nhân đền bù, nhưng vẫn không cách nào tái hiện vinh quang của tổ tông,” Trần Châu thuận miệng nói ra. Công pháp tu luyện của một tông môn tuy sẽ không tùy ý truyền ra bên ngoài, nhưng tên công pháp lại không phải cái gì cơ mật, cho nên nói ra vậy. Không có gì trở ngại.

“Đồng Khí Liên Chi!” Hồ Kiều Nhi thân thể mềm mại chấn động, đôi mắt dễ thương càng phát lấp lánh sinh huy.

“Tỷ tỷ…” Hồ Mị Nhi vậy. Che lại cái miệng nhỏ nhắn, không thể tin khẽ nói: “Đó không phải công pháp chúng ta lấy được sao?”

“Các ngươi lấy được?” Trần Châu nghẹn ngào kinh hô, kinh hãi vạn phần nhìn Hồ gia tỷ muội.

Hồ Kiều Nhi nghiêm mặt gật đầu: “Hai chúng ta tỷ muội tu luyện, đúng là Đồng Khí Liên Chi Thần Công, có thể hay không cùng Song Tử Các đó có quan hệ?”

“Làm sao không có?” Trần Châu dáng vẻ kích động, “Đó đích thị là truyền thừa thất lạc của Song Tử Các, không ngờ lại bị các ngươi đã nhận được, trách không được, trách không được khí tức của các ngươi nhất trí như vậy!”

Nói một hồi, bỗng nhiên cất tiếng cười to: “Ngô Pháp Ngô Thiên nếu biết chuyện này, chỉ sợ sẽ kích động ngủ không yên a.”

“Ngô Pháp Ngô Thiên?” Dương Khai ngạc nhiên.

“À, hai vị Các chủ Song Tử Các, chính là gọi Ngô Pháp và Ngô Thiên, là một đôi huynh đệ song sinh,” Trần Châu vội vàng giải thích.

“Danh tự…” Dương Khai kinh ngạc bật cười, thật sự là gặp may a, bất quá danh tự cũng quá mức càn rỡ, rất dễ dàng trêu chọc oán hận, làm không tốt có cao thủ tánh khí táo bạo nào đụng phải bọn họ, tựu sẽ khiến bọn họ lĩnh giáo cái gì gọi là chính thức coi trời bằng vung.

“Nguyên lai bộ công pháp đó đến từ Song Tử Các,” Hồ Kiều Nhi thần sắc phức tạp, đôi mắt dễ thương U U.

Từ khi nàng và muội muội hai người đạt được Đồng Khí Liên Chi Thần Công, nhân sinh con đường dường như cũng trở nên bất đồng. Hai người họ dùng tốc độ tăng lên thực lực vượt xa người thường mấy lần, chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, đã thăng cấp lên tu vi Siêu Phàm cảnh, trở thành cường giả có thể đếm trên đầu ngón tay bên Đại Hán.

Đối với bộ công pháp này, các nàng rất là cảm kích, đối với tiền bối đã lưu lại công pháp này, các nàng tự nhiên vậy. Lòng mang kính sợ.

Hôm nay đã được biết đến nơi phát ra và tông môn của bộ công pháp này, hai người họ đều không hẹn mà cùng tuôn ra một ý nghĩ —— tiến về Song Tử Các, đi xem tông môn bộ công pháp này đến từ, nhìn xem những huynh đệ, tỷ muội song sinh tu luyện công pháp giống mình kia.

Dựa vào ca khúc đăng đỉnh giải trí, một tay nâng lên một đám siêu tân tinh… (Link bài hát đầy đủ!!)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1073: Thiên uy

Chương 1072: Đập nồi dìm thuyền?

Chương 1071 : Người ngoài cuộc