» Chương 1071 : Người ngoài cuộc
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Dương Khai nói xong, cũng biết rõ chính mình nói vô ích, Tông Ngạo đã lâm vào một loại trạng thái hoảng hốt, thần sắc trên mặt biến ảo không thôi, trong hai tròng mắt khi thì ảm đạm vô quang, khi thì tinh quang bốn phía.
Hắn rõ ràng đang đốn ngộ.
Dương Khai lắc đầu, không đi quấy rầy hắn, tự lo khôi phục.
Mỗi ngày mười viên Ly Hỏa đan, mỗi tháng 300 viên đan dược, trong đó có hai ba thành đan dược đều là sinh ra đan văn. Thành tích như vậy đủ để khinh thường toàn bộ tinh vực.
Nhưng Dương Khai lại cao hứng không nổi.
Bởi vì cho dù hắn luyện chế ra nhiều hơn nữa đan văn, vậy giải quyết không hết Tuyết Nguyệt và bản thân nguy cơ. Hắn cần, gần kề chỉ là một quả sinh ra đan vân Ly Hỏa đan mà thôi.
Mỗi lần luyện chế, Dương Khai đều toàn lực ứng phó, không dám có chút qua loa. Hắn đem sở học vận dụng đến đỉnh phong, tập trung tinh thần nhào vào thuật luyện đan.
Tỷ lệ tạo ra đan văn trên phạm vi lớn tăng lên. Theo hắn đối với việc luyện chế Ly Hỏa đan ngày càng thành thạo, tỷ lệ này từ hai ba thành trực tiếp vọt lên bốn năm thành.
Điều này cũng có nghĩa là Ly Hỏa đan do Dương Khai luyện chế, có lúc có chứa đan văn, giá trị cực lớn!
Những thứ này nếu cho võ giả tu luyện hỏa thuộc tính phục dụng, có thể chớp mắt thời gian tăng lên thực lực của bọn hắn. Hôm nay lại bị Dương Khai vứt bỏ như tệ kịch, ném ở một bên, mặc kệ không hỏi.
Mỗi ngày luyện chế hoàn tất, Dương Khai đều cảm giác mình tình trạng kiệt sức.
Chỉ là mười viên Ly Hỏa đan, theo đạo lý mà nói căn bản không cách nào khiến hắn mệt mỏi như vậy. Nhưng áp lực tâm lý thật lớn lại tựa như núi đè nặng hắn, khiến hắn có chút thở không nổi. Theo thời gian trôi qua, áp lực này vậy càng lúc càng lớn.
Hắn nhận thức sâu sắc sự khó tạo ra đan vân. Trách không được những luyện đan sư kia khi ngẫu nhiên luyện chế ra đan vân sẽ khóc rống, cảm thán vận may ngập trời vân vân.
Hắn hiện tại vậy ước gì vận khí hàng lâm lên đầu mình, một giải khẩn cấp.
Khác với tâm trạng vội vàng xao động, sầu mi khổ kiểm của Dương Khai, Tông Ngạo những ngày này có thể nói là dung quang toả sáng, vẻ mặt hưng phấn.
Từ khi Dương Khai một phen khiến hắn lâm vào đốn ngộ, theo đốn ngộ đi ra, hắn phát hiện thuật luyện đan của mình trong lúc vô tình tăng tiến một mảng lớn.
Trước kia đồng thời luyện chế hơn mười viên thuốc, hắn phải toàn lực ứng phó mới không xuất hiện sai lầm. Nhưng hôm nay, hắn lại có thể thoải mái khống chế mười mấy cái lò đan hỏa hầu, thành thạo.
Hơn nữa, thông qua phương pháp Dương Khai nói cho, hắn cũng thành công luyện chế ra đan văn!
Cho dù không có tỷ lệ khủng bố như Dương Khai, cũng đạt tới đáng quý một phần mười.
Một phần mười a, mỗi luyện chế mười viên đan dược, liền có một viên có thể sinh ra đan văn. Đây là Tông Ngạo trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng bây giờ lơ lỏng bình thường. Tông Ngạo có ngạo khí, là do bản thân kiên trì. Nhưng trong chuyện này, hắn lại cảm kích Dương Khai.
Nếu không có hắn giúp mình xuyên phá tầng chướng ngại kia, Tông Ngạo đoán chừng mình sẽ càng đi càng lệch trên con đường luyện đan, cuối cùng ngộ nhập lạc lối.
Vừa nghĩ đến đây, Tông Ngạo xem Dương Khai vậy càng phát thuận mắt. Việc hắn đã đoạt một nửa lò đan vậy không để ý như vậy. Trong ngày không đi quấy rầy Dương Khai, tự lo quen thuộc thủ pháp luyện đan Dương Khai dạy, nghiên cứu đủ loại linh trận, lựa chọn linh trận thích hợp nhất để tạo ra đan văn, vào khoảnh khắc đan dược thành hình thì luyện chế vào.
Hắn thu hoạch cực lớn. Ngay cả tính cách kiêu ngạo không tuần kia vậy thu liễm rất nhiều, trong ngày cười tủm tỉm, nhìn cái gì cũng vui mừng.
Võ giả của Hằng La Thương Hội phụ trách vận chuyển dược liệu và thu lấy đan dược hắn luyện chế tới, gần như không dám tin vào mắt mình.
Ngày xưa hắn tới đây, mỗi lần đều trong lòng run sợ, cẩn thận, vội vàng giao dược liệu cho Tông Ngạo, sau đó lấy đi đan dược hắn luyện chế, liền như hỏa thiêu bờ mông rời khỏi sơn cốc, sợ Tông Ngạo tìm mình rủi ro.
Tông Ngạo vậy luôn mặt âm trầm, phảng phất mình thiếu hắn mấy trăm vạn khối thánh tinh đồng dạng.
Thế nhưng mà lần gần đây nhất hắn tới, Tông Ngạo rõ ràng vẻ mặt dáng tươi cười, còn nói chuyện với hắn vài câu, vỗ vai mình tán thưởng vài câu, nói những năm gần đây đã làm phiền hắn vân vân. Cuối cùng, lại mời mình vào trong cung điện uống chén nước trà.
Võ giả kia sợ tới mức mặt như màu đất, ngay cả xưng hô cũng không dám, té cứt té đái rời đi.
Đem những gì gặp ở Tông Ngạo báo cáo cho Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong bọn người, bọn hắn vậy không biết Tông Ngạo rốt cuộc bị cái thần kinh gì. Chỉ có thể mơ hồ đoán ra có chút liên quan đến Dương Khai.
Mấy người bọn hắn thật sự quan tâm tiến triển, bởi vì nếu Tuyết đại nhân không cách nào thức tỉnh, bọn hắn cũng sẽ bị trách phạt, rất có khả năng sẽ liên quan đến toàn bộ phân hội.
Tam thiếu gia dưới sự giận dữ, đem bọn họ an bài đến quáng tinh đào quáng vậy không phải là không được.
Nhưng lại không có can đảm tử tới tìm hiểu, mỗi ngày đều sống một ngày bằng một năm. Chỉ có thể chờ Dương Khai chủ động truyền lại tin tức tới.
Một ngày này, Dương Khai lại một lần nữa luyện đan hoàn tất. Vẻ mặt âm trầm không thay đổi, như mây đen bao trùm. Hắn khoanh chân ngồi ở đó, không động đậy.
Tông Ngạo đi tới, nhìn đống Ly Hỏa đan bị hắn ném ở một bên, chồng chất như núi, mở miệng hỏi: “Tiêu hao bao nhiêu phần tài liệu?”
“Sáu tháng, hơn một ngàn tám trăm phần!” Dương Khai thuận miệng đáp.
“Hơn một ngàn tám trăm phần…” Tông Ngạo nhẹ nhàng hít vào một hơi, “Có bảy tám trăm viên Ly Hỏa đan sinh ra đan văn. Tiểu tử, làm được trình độ này, ngươi đủ để tự ngạo. Còn có gì chưa đủ hay sao?”
“Ta chỉ muốn một quả đan dược sinh ra đan vân.” Dương Khai ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Những đan dược kia cho dù toàn bộ sinh ra đan văn, với ta mà nói đều không đáng một đồng.”
“Tiểu cô nương kia đối với ngươi quan trọng vậy sao?”
“Ta cùng nàng sinh mạng tương liên, ngươi nói có quan trọng không?” Dương Khai cười khổ không thôi.
“Sinh mạng tương liên?” Tông Ngạo có chút biến sắc, suy nghĩ một hồi, quát khẽ nói: “Linh hồn xiềng xích?”
“Nguyên lai trưởng thượng biết rõ?”
“Lão phu đương nhiên biết rõ. Chỉ có linh hồn xiềng xích mới có thể khiến hai người sinh mạng tương liên. Là kỹ năng thần hồn do một vị cung phụng của Hằng La Thương Hội tu luyện!” “Trách không được lần trước kiểm tra cho nàng, cảm giác các ngươi có một loại liên hệ vô hình. Tiểu cô nương này liên hệ với Ngải Âu thế nào? Tại sao các ngươi lại thành ra như vậy?”
Tông Ngạo cuối cùng là người già mà thành tinh. Từ đủ loại dấu vết đã đoán ra mối quan hệ sâu sắc giữa Tuyết Nguyệt và Ngải Âu. Nếu không, sẽ không xuất hiện linh hồn xiềng xích loại vật này.
Dương Khai lắc đầu, không muốn nói, cũng sẽ không nói. Chỉ nói: “Trưởng thượng, ta đã có chút nhận thức ý nghĩa của câu nói trưởng thượng thường nói.”
Tông Ngạo cười ha ha: “Đan dược khó luyện a. Người ngoài nghe được, cho rằng lão phu khoe khoang tài năng luyện đan. Nhưng nỗi chua xót trong đó có bao nhiêu người có thể nhận thức? May mắn, tiểu tử ngươi cuối cùng cũng hiểu.”
Hắn bộ dạng như mình cuối cùng không cô độc, coi Dương Khai là tri kỷ.
Thấy Dương Khai không lên tiếng, Tông Ngạo ngừng một lát rồi nói thêm: “Ngươi chỉ còn lại không tới 200 phần dược liệu Ly Hỏa đan. Không dùng tới một tháng sẽ tiêu hao hết. Hơn nữa tiểu cô nương kia sống không quá nửa năm. Ngươi định làm thế nào? Ừm, bây giờ cho Cáp Lực Tạp đi gom góp dược liệu vẫn kịp thời gian. Chỉ là, cho dù gom góp được tài liệu, ngươi vậy không có bao nhiêu lần thử nghiệm cơ hội.”
Dương Khai ngồi yên, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Ta đi ra ngoài đi một chút!”
Nói xong, hắn đứng dậy, đi ra ngoài.
Tông Ngạo nhìn bóng lưng hắn, khẽ gật đầu.
Đôi khi, khi một người cố gắng thời gian dài, lại thủy chung không cách nào làm được việc nào đó, dùng chuyện bên cạnh chuyển dời chú ý lực, giảm bớt tâm trạng và thần kinh không nghi ngờ là cách làm tốt nhất. Chú tâm vào chuyện vụn vặt tuy nhiên cũng có cơ hội thành công, nhưng thường thường có thể khiến người sinh ra ma chướng, nổi giận nổi điên khả năng càng lớn.
Kinh nghiệm của Tông Ngạo chính là minh chứng tốt nhất. Hắn khổ tâm luyện đan trăm năm, còn không bằng một câu nói của Dương Khai đánh thức.
Chỉ là hiện tại chưa có người có thể điểm tỉnh Dương Khai. Hắn xác thực cần phải đi ra ngoài đi một chút xem sao. Nói không chừng sẽ có gì đó dẫn dắt, khiến hắn tìm được con đường chính xác.
Đi vào phòng Tuyết Nguyệt, Dương Khai dừng lại một hồi, kiểm tra tình huống của nàng.
Từ khi bắt đầu luyện chế Ly Hỏa đan, Dương Khai không đến xem nàng. Nửa năm thời gian trôi qua, trạng thái của Tuyết Nguyệt có chút biến chuyển xấu. Sinh cơ được Tông Ngạo duy trì không hoàn toàn bị tiêu hao. Làn da trắng tuyết ẩn ẩn có chút dấu vết băng sương tích tụ.
Dương Khai biết rõ, đó là do Huyền Âm Quỳ Thủy bị áp chế lại phát huy tác dụng.
Nếu còn không luyện chế ra Ly Hỏa đan có đan vân, Tuyết Nguyệt thật sự sẽ chết.
Để Cáp Lực Tạp đi gom góp dược liệu nữa là không thể nào. Tìm không thấy phương pháp, cho dù gom góp thêm nhiều dược liệu vậy cũng không có tác dụng.
Không nói một lời rời khỏi cung điện của Tông Ngạo, Dương Khai vậy không đi theo hướng nào cố định. Ngự sử Tinh Toa, dạo chơi bay ra ngoài.
Hắn đi qua danh sơn sông rộng, lướt qua rừng nhiệt đới đầm lầy. Đứng từ góc độ người ngoài cuộc, thờ ơ lạnh nhạt nhìn sinh thái của người dân trên Vũ Bộc Tinh. Đại địa dồi dào, võ giả tầng tầng lớp lớp, thậm chí cả cuộc sống phồn vinh khó khăn của người bình thường, Dương Khai đều xem mùi ngon.
Thời gian dần trôi, tâm trạng nóng nảy của hắn bình phục xuống. Tảng đá lớn quanh quẩn trong lòng một năm lâu dần tiêu thất. Hắn trở nên nhẹ nhõm, không còn lo lắng nguy cơ của Tuyết Nguyệt và bản thân nữa.
Ở từng thị trấn nhỏ dừng lại, để lại khí tức và dấu chân của mình.
Nhìn những xung đột xảy ra giữa các đại gia tộc, tiểu gia tộc vì đủ loại lợi ích. Huyết quang vẩy ra, thi hài đầy đồng.
Xem các tông môn quảng thu đồ đệ. Rất nhiều võ giả tu vi thấp kém hào hứng đi tham gia, sau đó bị vô tình đào thải.
Chứng kiến một đám người vì tranh giành một kiện bí bảo mà đánh đập tàn nhẫn. Tình nghĩa huynh đệ ngày xưa không đáng một xu. Sau lưng chọc dao, trở mặt vô tình.
Xem những thế lực thông thiên trở tay làm mưa, được người ngoài kính ngưỡng.
Ở sơn dã nhìn thấy nữ tử tắm rửa, nhịn không được, nhìn nhiều lần. Sau đó bị mười mấy đại cô nương tiểu cô nương không biết xuất thân tông môn nào đuổi giết khắp núi.
Dương Khai hoảng sợ chạy trối chết, như chó nhà có tang…
Có rượu, cuồng uống, say mèm!
Dương Khai chưa từng trải nghiệm cuộc sống vô câu vô thúc, vô ưu vô lự như vậy. Hắn không còn nhớ tìm kiếm tung tích Tô Nhan. Hắn không đi cân nhắc Tuyết Nguyệt chết rồi sau đó mình có bị liên lụy không. Hắn càng không thèm nghĩ tới thân bằng hảo hữu ở Thông Huyền đại lục.
Toàn bộ thế giới lấy mình làm trung tâm. Hắn cảm nhận được sự thoải mái khó nói lên lời. Cuộc sống độc lai độc vãng khiến hắn không chỗ cố kỵ, hành vi phóng đãng.
Hắn cảm giác mình không gì làm không được.
Ở một nơi sơn dã, một võ giả Nhập Thánh Cảnh đang chém giết với một đầu yêu thú Bát Giai mắt xanh Hỏa Long. Mục tiêu của võ giả kia là một cây dược liệu Hư cấp Bích Huyết Hoa do mắt xanh Hỏa Long thủ hộ.
Đại chiến vừa nổ ra, Dương Khai vừa đi qua.
Hắn không đi xen vào. Chỉ xa xa đứng xem.