» Chương 983: Đại mỹ nhân – Tiểu mỹ nhân

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Ăn hại truyền kỳ

Convert by: La Phong

Dừng chân tại thiên thạch, Dương Khai biểu lộ phấn chấn, tả hữu nhìn quanh bốn phía.

“Khắp nơi đều là dấu vết của sinh linh hoạt động!”

“Khối thiên thạch này rõ ràng còn có dấu vết của sinh linh hoạt động!”

Dương Khai kích động tột đỉnh. Hắn mấy lần đã bắt đầu mê mang, không biết nên đi nơi nào, lại đúng vào lúc nguy cấp này tìm được tin tức khiến hắn phấn chấn tinh thần.

Ánh mắt hắn đột nhiên kiên định, không còn vẻ mờ mịt như lúc trước, bắt đầu cẩn thận thăm dò những dấu vết này.

Khối thiên thạch hắn đang dừng chân to gần bằng một tòa núi nhỏ. Gần đó, vô số thiên thạch lớn nhỏ không đều, thể tích khác nhau, tản mát tạo thành một “biển” thiên thạch, trôi nổi trong tinh không dưới sự kéo theo của phong bão tinh không, xuyên qua vô hạn.

Trên khối vẫn thạch khổng lồ này có rất nhiều chỗ gồ ghề không phải tự nhiên hình thành, ngược lại như là tàn tích sau khi bị năng lượng tác động liên tục, cũng có một vài chỗ giống như bị đao kiếm gọt phẳng, tạo thành những cạnh thẳng tắp.

“Có người ở đây chiến đấu qua!”

Dương Khai thầm hiểu. Hơn nữa, theo những dấu vết đó suy đoán, thời gian xảy ra trận chiến cách hiện tại không quá lâu, có lẽ là hơn mười ngày, hoặc một hai tháng trước, nhiều lắm cũng không quá ba tháng, nếu không những dấu vết kia sớm đã bị phong bão tinh không cuồng bạo xóa nhòa, quyết không còn lưu lại.

Dương Khai hầu như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đại chiến đó. Điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ nhất là, thực lực của những người chiến đấu ở đây dường như không cao lắm.

Điều này khiến hắn như ăn được một viên thuốc an thần. Mới tới chợt đạo, hắn cũng sợ đụng phải cao thủ thực lực quá mạnh mẽ.

Ánh mắt lướt qua phong bão tinh không đang ập tới trước mặt, hắn nhìn về phía sâu hơn trong tinh không, rồi lập tức ngự sử Tinh Toa, nhanh chóng bay ngược hướng phong bão tinh không.

Phong bão tinh không đến từ hướng đó, điều này có nghĩa là sinh linh chiến đấu trên thiên thạch lúc đó có lẽ vẫn còn ở hướng đó.

Dù tỷ lệ nhỏ, nhưng vẫn đáng thử một lần.

Dương Khai toàn lực bay nhanh, thần niệm phóng thích tối đa, không bỏ sót bất kỳ khối thiên thạch nào lướt qua hắn.

Từ những khối thiên thạch đó, quả nhiên hắn lại phát hiện thêm một vài dấu vết còn sót lại. Mọi dấu hiệu cho thấy, khoảng cách giữa hắn và sinh linh đang truy tung ngày càng gần.

Càng thêm dốc sức thúc dục Tinh Toa.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, khi hắn xuyên qua một vùng tinh không đen tối và lạnh lẽo, trước mắt bỗng sáng rỡ. Hắn ngạc nhiên nhìn về phía trước.

Ở phía trước đó, trong tinh không rộng lớn, một vùng tinh vực mênh mông vô bờ khác hiện lên trong tầm mắt hắn.

Tinh không tuyệt đẹp, vô số ngôi sao lấp lánh ánh sáng làm say lòng người, tỏa ra sức sống dạt dào. Hắn dường như đã đến một nơi khác trong tinh không. Vẻ đẹp nơi này và sự tĩnh mịch nơi kia tạo thành sự tương phản hoàn toàn.

Từng ngôi sao lớn nhỏ khác nhau như thể đã ra đời ở tinh vực này từ xa xưa. Chúng bày ra một quy luật đặc biệt, xoay quanh một vị trí nhất định.

Ánh sáng đủ màu sắc chiếu rọi toàn bộ tinh vực.

Có ngôi sao như lửa đang cháy bùng, tản ra lực lượng nóng rực. Dương Khai không chút nghi ngờ, uy năng chứa đựng trong ngôi sao đó đủ để khiến bất kỳ sinh linh nào cũng phải chùn bước, thậm chí không thể đến gần nó.

Phàm là người đến gần, tất cả đều sẽ bị tan chảy.

Lực lượng nóng rực đó dũng mãnh tràn vào cơ thể Dương Khai, lại khiến hắn cảm thấy vô cùng thích ý và thoải mái – đó là lực lượng dương thuộc tính.

Còn có ngôi sao lạnh lẽo đến cực điểm, toàn thân như một khối cầu băng khổng lồ. Khí lạnh lượn lờ bao phủ trên ngôi sao đóng băng đó, khiến bề mặt khối cầu băng này trong vòng mấy trăm ngàn dặm trở thành một trường khí băng hàn, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trường khí đó dường như muốn đóng băng toàn bộ vũ trụ.

Thậm chí còn có ngôi sao toàn thân màu lục biếc, rất khác biệt so với những ngôi sao bên cạnh. Nó không có hình tròn mà có dạng tán ô, nhìn qua như một cái cây khổng lồ vô cùng, tản ra khí tức mộc thuộc tính nồng đậm.

Nó như một cái cây khổng lồ, đứng ngạo nghễ trong tinh không.

Dương Khai xem hoa mắt, không kịp nhìn hết.

Hắn cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy sự kỳ diệu của tinh vực.

Trường năng lượng khổng lồ phát ra từ những ngôi sao khác nhau hội tụ tại tinh vực rộng lớn, khiến linh khí chứa đựng trong vùng tinh vực này vô cùng nồng đậm.

Bất kỳ phúc địa hay thánh địa nào trên Thông Huyền đại lục, khi so sánh với nơi này, đều trở nên vô nghĩa.

Tu luyện một năm ở đây, thậm chí có thể tương đương với tu luyện vài lần, thậm chí mười mấy lần thời gian ở nơi khác.

Toàn thân Dương Khai không tự chủ được thư giãn, hai mắt nhắm lại, tham lam hấp thu thiên địa linh khí tràn ngập xung quanh mình. Huyết nhục nhúc nhích, thần sắc sung sướng.

Hắn thậm chí dâng lên ý định bế quan tu luyện một thời gian ở đây, cho dù hắn biết ý nghĩ này có chút không thực tế, nhưng lại khiến hắn khó lòng từ bỏ nguồn năng lượng nồng đậm nơi đây.

Ngay lúc khó xử, thần niệm đang phóng ra bỗng phát giác được dấu hiệu của sinh linh xâm nhập.

Dương Khai thu hồi thần niệm, mở mắt, kinh ngạc nhìn về hướng đó.

Hắn phát hiện đối phương, đối phương dường như cũng phát hiện hắn, bởi vì ngay sau khi hắn thu hồi thần niệm, hai luồng thần niệm khác không hề kém cạnh cũng đồng thời tràn ra.

“Hai người!” Hơn nữa thực lực cũng không cao lắm, chỉ khoảng Nhập Thánh hai ba tầng cảnh.

Quả nhiên là tinh vực a, tùy tiện đụng phải hai người đều là tu vi Nhập Thánh cảnh. Dương Khai không khỏi có chút cảm khái. Tuy nhiên, tu vi như vậy của đối phương cũng khiến hắn rất yên tâm, bởi vì cho dù hai người này muốn bất lợi với hắn, hắn cũng sẽ không hoàn toàn không có sức phản kháng.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai vội vàng ngự sử Tinh Toa, men theo vị trí của hai người đó bay đi. Khó khăn lắm mới gặp được hai người, Dương Khai tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội hỏi thăm tin tức. Tốt nhất là có thể hỏi được nơi sinh linh tụ tập.

Vượt quá dự liệu của hắn, khi hắn tiến gần đến hai người đó, đối phương dường như cũng đang nhanh chóng bay về phía này.

Phát hiện này khiến Dương Khai không khỏi có chút cảnh giác.

Với cảnh giới tu vi của họ, hẳn là đã phát giác được thực lực của hắn. Nếu họ còn có ác ý, thì không khó để giải thích hành động như vậy.

Dương Khai không lùi bước, chỉ ôm lòng cảnh giác tiến lại gần, bởi vì hắn thực sự cần một ngọn đèn soi đường cho mình.

Một lát sau, phía trước xuất hiện một luồng ánh sáng xanh, rất giống với ánh sáng của Tinh Toa.

Dương Khai dừng lại thân hình, luồng ánh sáng xanh kia cũng dừng lại cách đó không xa trước mặt hắn. Ngay sau đó, hai cặp mắt đẹp sáng ngời đồng loạt nhìn về phía hắn dò xét.

Lúc này Dương Khai mới phát hiện, người vừa xâm nhập phạm vi thần niệm của mình lại là hai nữ tử.

Đều mặc y phục trắng tinh, khí chất xinh đẹp và tĩnh mịch, dung mạo cũng khá, tư thái uyển chuyển. Trên ngực lớn có khắc cùng một dấu hiệu hình kiếm, chắc hẳn đến từ cùng một thế lực.

Hai người họ cùng nhau dẫm trên một cái Tinh Toa.

Dương Khai nhìn ra ngoài một hồi, thầm gật đầu, biết rằng lời thủ lĩnh Cốt Tộc Khoa La lúc trước nói không sai, trong tinh vực, Tinh Toa không hề quý hiếm, dù sao nó cũng là bí bảo dùng để đi đường, nên thật sự rất phổ thông.

Tuy nhiên, Tinh Toa của đối phương rõ ràng đắt tiền hơn Tinh Toa của hắn một chút. Dù là chất liệu luyện chế hay là năng lượng chấn động truyền ra từ Tinh Toa, đều mạnh hơn một bậc.

“Tinh Toa chắc cũng có ưu nhược chi phân!” Dương Khai thầm suy đoán trong lòng. Đồng thời bày ra bộ dáng vô hại, khẽ gật đầu với hai nữ tử, chào hỏi: “Các ngươi tốt!”

Nữ tử đứng ở phía trước khẽ gật đầu, trên khuôn mặt đẹp thoáng hiện chút cảnh giác nhìn Dương Khai. Tuy nhiên, cảnh giới tu vi của Dương Khai dù sao cũng thấp hơn các nàng, nên nàng cũng không tỏ ra hoảng loạn.

Ngược lại, nữ tử đứng sau nàng, trông có vẻ nhỏ tuổi hơn, đôi mắt đẹp tò mò quét mắt Dương Khai, nhìn lên nhìn xuống, tỏ ra hơi thiếu kiêng nể, lém lỉnh.

“Tỷ tỷ, hắn có phải người bên kia không?” Tiểu mỹ nhân nhẹ giọng hỏi. “Sao ta chưa từng thấy hắn?”

“Tu vi quá thấp, hẳn không phải.” Đại mỹ nhân đứng ở phía trước chậm rãi lắc đầu: “Nhưng vẫn nên cẩn thận một chút.”

“Ừm.” Tiểu mỹ nhân gật đầu mạnh mẽ.

“Xin chào!” Hai người đơn giản nói chuyện một hồi, đại mỹ nhân đứng ở phía trước khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Là thế này, chúng ta tiến lại gần cũng không có ác ý, chỉ muốn nhờ ngươi giúp một việc, nên xin ngươi đừng quá căng thẳng.”

“À?” Dương Khai nhướng mày, nở nụ cười: “Ta không căng thẳng a. Vừa vặn, ta cũng muốn nhờ các ngươi giúp một việc.”

“Ngươi cũng muốn chúng ta giúp đỡ?” Đại mỹ nữ nhíu mày lại.

“Ừm.” Dương Khai khẽ mỉm cười. “Đã mọi người đều có nhu cầu, vậy giúp đỡ lẫn nhau thế nào? Đương nhiên, phải trong phạm vi khả năng của mỗi người, không ép buộc.”

Hắn thật sự sợ thiếu nhân tình của người khác, lời nói của đối phương vừa đúng tâm ý hắn.

Đại mỹ nhân nghe vậy quay đầu, cùng tiểu mỹ nhân đứng sau nàng nhỏ giọng thương lượng, một lát sau, cùng nhau gật đầu nói: “Được.”

“Các ngươi nói trước đi, muốn ta giúp gì?” Dương Khai chủ động mở miệng, tâm tình rất tốt.

“Có thể để chúng ta sao chép một phần tinh đồ của ngươi được không?” Đại mỹ nhân mở miệng nói.

“Tinh đồ?” Dương Khai nghe vậy khẽ giật mình. “Tinh đồ gì?”

“Tinh đồ còn có thể là gì?” Đại mỹ nữ cũng nhíu mày, cảm thấy lời Dương Khai có chút khó hiểu. “Ngươi không có tinh đồ sao?”

Dương Khai lắc đầu.

“Ngươi lừa ai đấy?” Tiểu mỹ nhân đứng sau Tinh Toa ồn ào: “Ngươi không có tinh đồ làm sao đến được đây? Đừng cho chúng ta là phụ nữ mà cảm thấy dễ bắt nạt.”

Nàng làm bộ la hét, vẻ mặt không vui, đang nói chuyện lại vẫy vẫy đôi bàn tay trắng nõn với Dương Khai, dường như đã cho rằng Dương Khai đang lừa dối các nàng.

“Ta chưa bắt nạt các ngươi a.” Dương Khai ngạc nhiên.

“Ngươi không có bản lĩnh đó, coi chừng ta đánh ngươi một trận, đoạt lấy tinh đồ của ngươi, cho ngươi không biết phân biệt.” Tiểu mỹ nữ hừ nhẹ.

“Ma!” Đại mỹ nhân kiều quát một tiếng.

Tiểu mỹ nhân bĩu môi nói: “Tỷ tỷ, hắn cái người này nhìn có vẻ đứng đắn, sao lại nói dối trắng trợn a. Không chừng hắn chính là người bên kia, tới đây kéo dài thời gian của chúng ta.”

Nghe nàng nói vậy, trên mặt đại mỹ nhân cũng hiện lên chút cảnh giác, nhìn kỹ Dương Khai, quát lớn: “Ta mặc kệ ngươi có phải người bên kia hay không, ta hiện tại chỉ cần tinh đồ của ngươi, ta mua! Mười khối hạ phẩm thánh tinh có đủ không?”

Nói như vậy, vòng tay nàng đeo trên tay lóe sáng, trên bàn tay ngọc đã xuất hiện mười khối thánh tinh óng ánh.

“Tỷ tỷ, thánh tinh của chúng ta không còn nhiều lắm.” Tiểu mỹ nhân kinh hô, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ xót xa. Mười khối hạ phẩm thánh tinh đối với nàng dường như cũng là một khoản tài sản xa xỉ.

Sắc mặt Dương Khai bình tĩnh, nhưng trong lòng cực kỳ chấn động.

Không phải vì đối phương vừa ra tay đã là mười khối thánh tinh, mà là chiếc vòng tay đại mỹ nhân đang đeo.

Nếu hắn không nhìn lầm, chiếc vòng tay đó hẳn là một kiện không gian bí bảo!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1071 : Người ngoài cuộc

Chương 1070: Cùng lắm thì lão phu bái ngươi làm thầy

Chương 1069: Có thể an tĩnh chút sao