» Chương 1002: Tinh Môn Lệnh

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Ăn Hại Truyền Kỳ
Convert by: La Phong

“Phản Hư Cảnh?” Dương Khai kinh ngạc.

“Thánh Vương Cảnh phía trên chính là Phản Hư Cảnh, Phản Hư Cảnh phía trên là Hư Vương Kính… Ta đã nói với ngươi qua, bất kỳ tu luyện chi tinh nào cũng có một vị Tinh Chủ tọa trấn, mỗi vị Tinh Chủ đều là Hư Vương Kính cường giả!” Ngươi tới đại lục kia thực lực võ giả cao nhất là cấp độ gì?”

“Nhập Thánh tầng ba cảnh…”

“Thật đúng là cấp thấp đại lục, vậy không biết nằm ở góc khuất khó chịu nào trong tinh vực!” Thần Đồ nhếch miệng, đầy vẻ khinh thường. “Bất quá trong tinh vực quả thật có rất nhiều đại lục như vậy, bọn họ ngay cả năng lực thăm dò tinh vực cũng không có, đời đời kiếp kiếp con cháu muôn đời chỉ có thể bị giam hãm trên chính đại lục của mình, không thấy được sự phấn khích của tinh vực.”

Lời này khiến Dương Khai rất có cảm giác đồng cảm, hồi tưởng lại võ giả trên Thông Huyền Đại Lục, quả thật là như vậy.

“Thực ra nói như vậy, vậy ta còn trốn cái rắm gì nữa, bọn họ hiện tại cũng không ai dám làm gì ta.” Thần Đồ biết rõ tình huống xong, lập tức buông xuống trái tim treo lơ lửng, tinh thần vốn luôn căng thẳng cũng đột nhiên tĩnh lặng lại, tùy tiện bó gối ngồi tại chỗ, bắt đầu hóa giải dược hiệu của viên thánh đan kia.

Một bên chữa thương, một bên cùng Dương Khai nói chuyện phiếm, dò hỏi tình hình của một ngày này.

Hắn đối với lão giả kia hình như rất để tâm, không ngừng hỏi thăm tình hình của đối phương.

“Lão gia hỏa kia… Khụ khụ, vị tiền bối kia nhặt mảnh vỡ chiến hạm đó làm gì?” Thần Đồ cau mày trầm tư, nhưng vẫn không nghĩ ra lý do.

“Cái này ngươi phải hỏi hắn.”

“Này Dương Khai, ngươi nói… Chúng ta nếu có thể được vị tiền bối kia che chở, chẳng phải là có thể không còn sợ hãi Tử Tinh và Kiếm Minh nữa?”

“Loại cao nhân kia, ngươi có đồ vật gì có thể làm lay động hắn sao?”

“Sự do người làm nha!” Thần Đồ cười thần bí, “Ngươi chờ, chờ ta khôi phục, ta xem xem có thể giúp ngươi giải trừ cấm chế trong cơ thể không, ngươi như bây giờ quá bất tiện.”

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, tuy rằng hắn không ôm hy vọng gì, nhưng đây cũng là Thần Đồ có hảo ý.

Hai người lập tức đều trầm mặc, Thần Đồ bắt đầu chuyên tâm khôi phục, Dương Khai chỉ có thể ngồi một bên giúp hắn cảnh giới.

Ướng chừng hai canh giờ sau, Lữ Quy Trần và Nguyệt Hi hai người trở về, biểu cảm đều có chút bất đắc dĩ, hình như chuyện tiến triển không thuận lợi, ai về chỗ nấy trong doanh trại của mình.

“Sư phụ, vị tiền bối kia nói thế nào?” Vệ Vũ tiến lên trước, cung kính hỏi.

Nguyệt Hi cay đắng lắc đầu: “Chúng ta ngay cả mặt hắn cũng không gặp.”

“A!”

“Ta cùng Lữ Quy Trần cách ngọn núi kia ngoài năm mươi dặm xông hắn thần niệm đưa tin, thỉnh cầu bái kiến, nhưng hắn vẫn không phản ứng, vậy không biết hắn có ở đó hay không.” Nguyệt Hi thở dài.

Liên hệ với cao nhân thần bí như vậy, thật sự là một chuyện hao tâm tổn sức, không biết thân phận của hắn, không biết lai lịch của hắn, càng không biết tu vi của hắn cao thấp, vô luận Nguyệt Hi hay Lữ Quy Trần, lúc bái kiến lần này đều cẩn thận từng li từng tí.

Kết quả lại khiến người ta thất vọng.

Chỉ có điều khiến người ta cảm thấy may mắn là, lão giả kia nhìn hung tàn thô bạo, một thân lực lượng cũng tà ác đến cực điểm, nhưng lại không tùy ý gây ra giết chóc, bằng không trên một đại lục như vậy, bọn họ ngay cả nơi trốn tránh cũng không có.

“Chúng ta chuẩn bị ngày mai lại đi bái phỏng, hôm nay tạm thời cứ thế đi.” Nguyệt Hi lắc đầu, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì Hà Miêu đột nhiên kiều quát một tiếng: “Sư phụ!”

“Thế nào?” Nguyệt Hi quay đầu nhìn nàng.

Hà Miêu chỉ vào bầu trời phương xa, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ sợ hãi: “Vị tiền bối kia hình như đã tới.”

Nguyệt Hi thân thể mềm mại chấn động, vội vàng theo hướng chỉ nhìn lại, quả nhiên phát hiện lão giả thần bí kia đang nhanh chóng chạy tới bên này, sắc mặt lập tức căng thẳng, một bên vội vã dặn dò vài câu với người Kiếm Minh, một bên nghiêm túc đứng chờ.

Tử Tinh Lữ Quy Trần hiển nhiên cũng phát hiện, thân hình thoáng cái đã tới bên cạnh Nguyệt Hi, cùng nàng sóng vai đứng.

Hai người vô hình chung đã hình thành một liên minh không đáng tin cậy lắm, dù sao khi đối mặt với lão giả kia, áp lực của họ quá lớn.

Trong chớp mắt, lão giả kia đã hạ xuống trước mặt Nguyệt Hi và Lữ Quy Trần.

“Tiền bối!” Lữ Quy Trần lập tức ôm quyền, trên mặt nặn ra nụ cười: “Vừa rồi chúng ta hai người đến bái kiến, tiền bối hình như không có ở trong ngọn núi kia à!”

“Lão phu ở đâu, cần phải nói cho ngươi sao?” Lão giả liếc xéo Lữ Quy Trần.

“Không dám!” Lữ Quy Trần biến sắc, câm như hến.

“Ừm, lần này ta tới là muốn xin các ngươi ít đồ, đại lục này tuy nói linh khí đầy đủ, vật tư phong phú, nhưng duy chỉ có một điểm khiến người ta ảo não, không có khoáng sản quý hiếm!” Lão giả lẩm bẩm.

Lữ Quy Trần hai mắt sáng lên, vội vàng nói: “Không biết tiền bối cần khoáng vật dạng gì? Nếu dễ nói, không ngại nói thử xem, chúng ta có thể có.”

Nguyệt Hi cũng thiết tha nhìn lão giả kia, phụ họa nói: “Tiền bối không cần khách khí với chúng ta.”

“Ta đương nhiên sẽ không khách khí với các ngươi!” Lão giả hừ hừ, tùy tiện nói: “Linh Lung Tinh, các ngươi có không?”

Vốn còn tràn đầy mong đợi, muốn nhân cơ hội này làm tốt quan hệ với lão giả, Lữ Quy Trần và Nguyệt Hi hai người nghe hắn nói đến Linh Lung Tinh, không khỏi sắc mặt một khổ.

Lữ Quy Trần lúng túng nói: “Tiền bối, ngươi nếu muốn khoáng vật khác, chúng ta có thể còn có, nhưng Linh Lung Tinh loại vật này… Thật sự là quá hiếm, trên người chúng ta cũng không mang theo. Tiền bối nếu cần lời nói, không ngại cùng ta một đạo quay trở lại chủ đại lục Tử Tinh, nơi đó sản xuất Linh Lung Tinh.”

“Chư tinh Kiếm Minh của ta cũng có.” Nguyệt Hi cũng liền vội vàng lên tiếng.

“Các ngươi muốn lôi kéo ta?” Lão giả liếc xéo nhìn bọn họ, trên mặt hiện ra nụ cười cổ quái.

“Tiền bối quá lo lắng, vãn bối chỉ là muốn mời tiền bối đi chủ đại lục Tử Tinh làm khách vài ngày – nếu tiền bối tiện.” Lữ Quy Trần vội vàng giải thích.

“Đi làm khách ngược lại không có gì, lão phu vậy rất muốn đi ra ngoài đi một chút a.” Lão giả một bộ rất dễ nói chuyện, trên mặt lại lộ ra vẻ hướng tới, bất quá giây lát sau sắc mặt đột nhiên trở nên gắt gỏng: “Lão phu nếu có thể ly khai địa phương quỷ quái này, tìm các ngươi muốn Linh Lung Tinh làm chi? Thật là ngu xuẩn!”

Lữ Quy Trần và Nguyệt Hi hai người biểu cảm ngẩn ngơ, không biết hắn đột nhiên giận dữ, sắc mặt ngượng ngùng, cũng không dám tùy tiện trả lời.

“Linh Lung Tinh là cái gì?” Cách đó không xa, Dương Khai nghe thấy lão giả hét to, xông Thần Đồ hỏi.

“Một loại tinh khoáng quý giá đến cực điểm, sản lượng trong toàn bộ tinh vực đều cực nhỏ, vậy đắt đỏ đến cực điểm.” Thần Đồ tùy tiện giải thích, “Chiếc giới không gian ngươi đang đeo này, chính là dùng Linh Lung Tinh làm chủ tài liệu luyện chế ra.”

“Giới không gian là Linh Lung Tinh luyện chế sao?” Dương Khai ngạc nhiên, lúc này mới hiểu vì sao hắn vẫn cảm giác tài liệu chiếc nhẫn đó khác biệt rất lớn với Ma Thần Bí Điển, nguyên lai vốn là hai loại tài liệu khác nhau.

“Kỳ quái, vị tiền bối này muốn Linh Lung Tinh làm gì?” Thần Đồ cau mày, “Hơn nữa nghe câu nói vừa rồi hắn hô, hắn hình như đã bị vây ở đây rất nhiều năm.”

Bên kia, lão giả kia chửi bới một hồi, mắng cho Lữ Quy Trần và Nguyệt Hi hai người máu chó đầy đầu vẫn không chịu bỏ qua, lại càng khiến hai người chỉ có thể yên lặng chịu đựng, trong lòng uất ức đến cực điểm.

“Thôi được, không có Linh Lung Tinh, đem giới không gian của các ngươi đều giao cho ta.” Lão giả tùy ý phân phó.

Lời vừa nói ra, vô luận là võ giả Tử Tinh hay võ giả Kiếm Minh, nhao nhao sắc mặt đại biến.

“Yên tâm, đồ rác rưởi trong giới chỉ của các ngươi ta sẽ không cần, ta chỉ muốn giới không gian!” Lão giả bổ sung một câu.

Lữ Quy Trần và Nguyệt Hi liếc nhau, cũng không biết làm sao bây giờ.

“Giao cho ta, bằng không tất cả chết!” Lão giả không kiên nhẫn quát, “Cho dù lão phu không muốn giết các ngươi, nhưng không hy vọng có người ngỗ nghịch ta!”

Phát giác thái độ của hắn bất thiện, Lữ Quy Trần cười khổ xông võ giả Tử Tinh vẫy tay, bảo họ chạy tới giao giới không gian của mình ra, Nguyệt Hi thấy Lữ Quy Trần đều thỏa hiệp, cũng chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích chung.

Từng chiếc giới không gian được Lữ Quy Trần và Nguyệt Hi hai người thu thập lại, giao cho lão giả kia.

Không lớn một hồi công phu, lão giả kia đã thu thập được trên trăm cái giới không gian.

Chợt hắn vung tay lên, tất cả đồ vật được cất giữ trong trên trăm chiếc giới không gian đó đều bị dỡ ra.

Trước mặt hắn, lập tức xuất hiện một ngọn núi nhỏ.

Trong ngọn núi nhỏ đó, có vô số Thánh Tinh, có lọ lọ bình bình đan dược diệu dược, còn có chút linh thảo linh dược quý hiếm, khoáng thạch quý hiếm, võ điển bí tịch…

Đủ loại thứ đồ vật, rực rỡ muôn màu, khiến người ta nhìn không kịp.

Số tài phú khổng lồ như vậy, khiến ánh mắt mọi người đều trở nên nóng bỏng.

Lão giả chỉ quét mắt nhìn những vật kia một cái, vậy không chút động tâm ý tứ, nhàn nhạt phân phó: “Thứ đồ vật các ngươi tự lấy về, đều cho ta thành thật một chút, nếu ai dám cướp đoạt đồ vật không thuộc về mình, lão phu sẽ cho hắn giữ vững bản phận!”

“Nghe theo tiền bối phân phó!” Lữ Quy Trần vội vàng bày tỏ thái độ.

“Ừm, còn có giới không gian nào không?” Lão giả nhìn ngó xung quanh một hồi, ánh mắt gắt gỏng đột nhiên nhìn thẳng vào tay Nguyệt Hi, cười lạnh nói: “Ngươi phụ nhân này, muốn chết hay sao?”

Nguyệt Hi ôm lấy giới không gian trên tay, sắc mặt tối sầm nói: “Tiền bối, có thể cho ta lưu một chiếc, dùng để chứa đồ vật?”

“Ở đây, các ngươi không dùng đến giới không gian.” Lão giả nói xong, trực tiếp vươn tay chụp tới Nguyệt Hi, thực lực Thánh Vương Cảnh như Nguyệt Hi dưới một trảo của lão giả kia, ngay cả ý niệm phản kháng cũng không nảy sinh được, chiếc nhẫn trên tay liền bị cướp đi.

Sắc mặt nàng cay đắng vô cùng.

Lão giả vung tay lên, đem đồ vật trong giới chỉ đó dỡ ra ngoài, ánh mắt quét một cái, lập tức bị một tấm lệnh bài trong đó hấp dẫn.

Hắn đưa tay khẽ hút, đem tấm lệnh bài kia chộp lấy, nhìn ngó một hồi, không khỏi động dung nói: “Tinh Môn Lệnh? Trách không được ngươi không muốn giao chiếc nhẫn ra, nguyên lai ngươi đã nhận được Tinh Môn Lệnh!”

“Tinh Môn Lệnh!” Lữ Quy Trần không tự chủ khẽ hô một tiếng, ánh mắt vốn có chút hả hê đột nhiên trở nên nóng bỏng, tham lam vô cùng nhìn chằm chằm tấm lệnh bài trên tay lão giả, trên mặt lộ ra biểu cảm động tâm.

Phần lớn võ giả, từng người một ánh mắt cũng thay đổi vị, tất cả đều nóng bỏng hướng Tinh Môn Lệnh tụ tập đi qua.

“Tiền bối, tấm lệnh bài này…” Nguyệt Hi mím mím đôi môi khô khốc, ngữ khí thấp thỏm, sắc mặt năn nỉ.

Lão giả không nói một lời, đem tấm Tinh Môn Lệnh đó cân nhắc bỏ vào trong ngực, hình như tấm lệnh bài này với hắn mà nói, giá trị cũng tương đương xa xỉ.

Nguyệt Hi thanh âm khẽ kẹt một tiếng dừng lại, nàng biết rõ, lệnh bài đã đến tay đối phương, e rằng dù thế nào cũng không lấy lại được, tâm trạng thoáng cái trở nên vô cùng thất lạc, giống như đã mất đi thứ gì quý giá.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1143: Tiễn Thông đến đây

Chương 1142: Đầu óc có bệnh

Chương 1141: Thế