» Chương 1116: Thạch Tộc
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025
Convert by: La Phong
Dương Khai đứng bên ngoài, trong chốc lát vẫn suy nghĩ làm sao để hóa giải sự ngượng ngùng giữa hắn và Dương Viêm.
Hắn là đàn ông, da mặt dày, chuyện đó có thể không để tâm, cười xòa là xong, nhưng Dương Viêm thì khác, nàng trông có vẻ là người ít kinh nghiệm, có lẽ chưa từng thân mật với đàn ông đến thế.
Không giống Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt dù trần trụi bị hắn ôm vẫn có thể trấn định tự nhiên, đàm phán điều kiện, tìm đường sống; họ là hai kiểu phụ nữ với cá tính khác nhau.
Liệu có khi vì chuyện lần này mà Dương Viêm ngại không dám gặp lại hắn, hoặc giận quá mà bỏ đi thì sao?
Tài liệu ném đi thì ném đi, Dương Khai cũng không đau lòng, nhưng Dương Viêm thì không thể ném, đó là một nhân tài. Hắn mới ra Tinh Không U Ám chưa lâu, người quen biết cũng không nhiều, nếu thực sự muốn dùng nơi này làm bàn đạp để khuếch trương danh tiếng, để tên mình vang khắp tinh vực, chỉ dựa vào vũ lực là không đủ, nhất định phải tập hợp một số nhân tài quý báu để làm lực lượng dự bị cho hành động của mình.
Hay là đi xin lỗi, rồi nói vài câu dỗ dành nhỉ? Dương Khai do dự không thôi, Dương Viêm đơn thuần, đoán chừng vài câu dỗ dành có thể khiến nàng xóa bỏ khúc mắc trong lòng, nhưng Dương Khai lại sợ nàng hiểu lầm gì đó, đến lúc đó làm tổn thương trái tim nàng thì không tốt.
“Buồn quá!”, Dương Khai gãi đầu.
Đang lúc hắn rối bời thì Dương Viêm, đã tắm rửa sạch sẽ và mặc Hắc Bào, đột nhiên chạy ra khỏi sơn động, thẳng tắp lao về phía hắn.
“Dương Khai, Dương Khai… ngươi đi theo ta!”, Dương Viêm mặt mày lấp lánh một vẻ không rõ tên, dường như có chút phấn chấn lại có chút hồi hộp, xông tới bên Dương Khai kéo tay hắn, rồi lôi hắn vào sơn động, dáng vẻ vội vã.
“Sao thế?”, Dương Khai ngạc nhiên, hắn không ngờ Dương Viêm lại không đề cập đến chuyện vừa rồi, điều này thật sự có chút ngoài dự đoán. Hắn thậm chí còn nghĩ Dương Viêm sẽ trốn trong sơn động nhiều ngày không gặp hắn.
“Ta hình như phát hiện ra cái gì đó, ngươi mau vào xem.”, Nàng cũng nói không rõ ràng, chỉ thẳng kéo Dương Khai vào sơn động, đến chỗ hai người vừa rồi, chỉ vào cái lỗ nhỏ trên mặt đất nói: “Ngươi vừa rồi có thấy gì ở đây không? Ngươi có nhìn rõ cái thứ làm ta sợ nhảy dựng là cái gì không?”
Thấy nàng trừng lớn đôi mắt đẹp nhìn vào cái lỗ nhỏ, cả thần thức cũng dò xét vào, dường như muốn tìm hiểu đến cùng, Dương Khai trong lòng khẽ động: “Ngươi nhận ra?”
Nếu Dương Viêm không biết thì đã không có những phản ứng này.
“Ta có thể nhận ra!”, Dương Viêm gật gật đầu, “Nhưng lại có thể không phải như ta nghĩ, ngươi có thể truy tung vị trí của sinh linh đó qua cái lỗ nhỏ này không, nếu có thể bắt được nó ta có thể nghiên cứu kỹ hơn.”
“Ngươi cho rằng đó là cái gì?”, Dương Khai vội vàng hỏi.
Dương Viêm lắc đầu, lông mày thanh tú khẽ nhíu: “Trước khi nhìn rõ, ta cũng không dám chắc, vừa rồi ta chỉ kinh hồng thoáng nhìn, sau này nghĩ kỹ lại, mới cảm thấy nó có chút giống thôi. Ngươi rốt cuộc có thể truy tung không?”
“Không cần truy tung.”
“Đừng mà!”, Dương Viêm có chút hiểu lầm ý của Dương Khai, nắm lấy cánh tay hắn lay lay, năn nỉ: “Giúp ta truy tung một lát đi mà, ta đối với nó thật sự rất tò mò. Nếu ngươi có thể giúp ta truy tung được nó, ta… ta…”, Dương Viêm nói xong mặt nhỏ lại đỏ lên, dường như nhớ ra chuyện gì đó khó xử, lắp bắp nửa ngày mới cắn răng nói: “Chuyện vừa rồi ta sẽ không truy cứu!”
“Chuyện vừa rồi ta không có trách nhiệm mà.”, Dương Khai im lặng, thầm nghĩ con gái quả nhiên đều có chút vô lý.
Dương Viêm chu môi, mặc dù nàng cũng biết chuyện vừa rồi Dương Khai quả thực không có trách nhiệm, rõ ràng là chính mình nhảy vào lòng Dương Khai ôm hắn không buông tay, nhưng mình dù sao cũng bị chiếm tiện nghi, nghĩ lại thì thấy tủi thân.
“Ngươi đã giúp ta một lần rồi mà, ta còn giúp ngươi luyện khí…”, Dương Viêm chỉ có thể tiếp tục cầu khẩn.
“Không cần truy tung.”, Dương Khai lắc đầu, “Ta gọi nó tới là được rồi.”
“Gọi… gọi nó tới?”, Dương Viêm ngây ngẩn, ngạc nhiên nhìn Dương Khai, có chút không hiểu ý hắn.
Nhưng lát sau, dưới nền đất lại một lần nữa truyền đến tiếng sột soạt soạt. Dương Viêm lần này lá gan ngược lại rất lớn, hoặc là nói rất chờ mong, lại trừng lớn mắt ngọc, nhìn vào vị trí tiếng động truyền đến, không bỏ sót một sát na nào.
Mặt đất, đột nhiên lại xuất hiện một cái lỗ nhỏ, cái đầu màu xám vừa rồi hơi có vẻ vuông vắn cẩn thận từng li từng tí từ bên trong dò xét ra.
Biểu lộ của Dương Viêm càng kích động, hô hấp lập tức dồn dập.
Tiểu gia hỏa cục đá dường như có chút sợ Dương Viêm vừa rồi mạnh mẽ vỗ nó một cái, cho dù trí tuệ của nó rất thấp, chỉ có thể tuân theo bản năng hành động, nhưng ai đánh nó nó vẫn nhớ.
Vừa thấy khuôn mặt này ngay trước mặt mình, tiểu gia hỏa cục đá lập tức theo lỗ nhỏ bò ra, động tác kiện tráng có chút khó tin, nhanh chóng chạy vội đến chân Dương Khai, vịn quần áo của hắn leo lên.
Dương Viêm xem ngây người, ánh mắt theo sau tiểu gia hỏa cục đá một mạch hướng lên, thẳng đến tiểu gia hỏa bò tới vai Dương Khai, trốn sau lưng hắn mới đột nhiên hét to.
“Thạch Tộc!”
Dương Khai chú ý thấy, một gương mặt của nàng đều bóp méo, cũng không biết là hưng phấn hay là thế nào.
Kêu một tiếng, Dương Viêm dường như ý thức được không ổn, lập tức lại bịt kín miệng mình, thần niệm hướng xung quanh tìm kiếm, một bộ cực kỳ cảnh giác.
“Thạch Tộc?”, Dương Khai nhíu mày, đem tiểu gia hỏa từ vai mình cầm xuống, thả vào lòng bàn tay hỏi: “Ngươi biết nó?”
Dương Viêm ngẩng đầu nhìn Dương Khai, không ngừng gật đầu, đột nhiên tỉnh ngộ: “Thạch Tộc này là của ngươi?”
Nếu không phải Dương Khai, tại sao hắn có thể dễ dàng bắt được? Lại có thể ra lệnh cho chính nó tới? Dương Viêm đột nhiên cảm thấy có chút mê muội, nàng phát hiện mình lại một lần nữa coi thường nội tình của Dương Khai, hắn có nhiều tài liệu quý giá như vậy, lại có nhiều bí bảo cao cấp như vậy, lại có thể vượt cấp tác chiến đơn giản chém giết Thánh vương cảnh, hiện tại cả tồn tại nghịch thiên như Thạch Tộc cũng có được, đây rốt cuộc là một đồ biến thái thế nào?
Thế nhưng tại sao lúc trước không gặp Thạch Tộc này?
“Đúng là của ta, ngươi nói cho ta biết Thạch Tộc là chuyện gì xảy ra?”, Dương Khai cũng tới hào hứng, hắn những ngày này vẫn nghiên cứu bí mật của tiểu gia hỏa cục đá, nhưng tiếc là không có gì thu hoạch, không ngờ Dương Viêm lại nhận ra.
“Có thể để ta nhìn kỹ xem không? Ta còn có chút không quá chắc chắn!”, Dương Viêm chờ mong nhìn tiểu gia hỏa cục đá.
Dương Khai gật đầu, hắn đã giao nó, nhân phẩm của Dương Viêm vẫn đáng tin, hơn nữa hắn cũng muốn để Dương Viêm giải đáp nghi hoặc cho mình.
Dương Viêm hai tay tiếp nhận, hung dữ trừng mắt nhìn Dương Khai một cái, dường như trách cứ hắn thô lỗ như vậy.
Mạnh mẽ lại đổi một gương mặt ôn nhu, nâng tiểu gia hỏa cục đá đến trước mặt mình, bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới.
Đối mặt với người phụ nữ không hiểu sao lại vỗ mình một cái tát, tiểu gia hỏa cục đá dường như có chút e ngại, nhiều lần đứng lên muốn trở lại chỗ Dương Khai, Dương Khai bất đắc dĩ cho nó ra lệnh, lúc này nó mới an ổn xuống.
“Đúng là Huyết Tinh Thạch, không sai, đây quả thật là Thạch Tộc, Ôi trời ơi!, không phải nói chủng tộc này đã diệt tuyệt sao, rõ ràng còn tồn tại trên đời.”, Dương Viêm quan sát một hồi, hưng phấn lẩm bẩm, chăm chú nâng tiểu gia hỏa cục đá, có chút không muốn buông tay.
Sắc mặt Dương Khai tối sầm, đem tiểu gia hỏa từ tay nàng cầm trở về.
“Ta còn chưa xem đủ mà, ngươi cho ta xem một chút nữa đi!”, Dương Viêm lúc này đâu còn lo lắng so đo với Dương Khai chuyện ngượng ngùng lúc trước, tinh thần tập trung đều bị tiểu gia hỏa hấp dẫn, dường như nó đối với người phụ nữ này có lực hấp dẫn cực kỳ mạnh mẽ.
“Ngươi đã nhận ra nó, nói rõ ràng cho ta biết, nói rõ ràng rồi sau này ngươi muốn nghiên cứu thế nào cũng được.”, Dương Khai vẫn chờ nàng cho đáp án.
“Ngươi có được nó, nhưng lại không biết nó là cái gì?”, Dương Viêm kinh ngạc nhìn Dương Khai.
“Tại sao ta phải biết?”, Dương Khai nhàn nhạt nhìn nàng.
Khóe miệng Dương Viêm co giật, trông vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhẫn nhịn cả buổi mới cắn răng nói: “Trời thực bất công, tại sao ngươi có thể có được loại vật này? Tại sao nó không phải của ta?”
Tức giận bất bình một hồi, lúc này mới chủ động giải thích: “Nó là Thạch Tộc!”
“Ta đã nghe ngươi nói rồi, Thạch Tộc phải chăng là một chủng tộc?”
“Đúng.”, Dương Viêm tức giận gật đầu, “Nó cũng gọi là thạch khôi. Ngươi đã có được nó, nên biết trí lực của nó rất thấp kém phải không? Có thể nói nó gần như không có chỉ số thông minh, hành động của nó hoàn toàn dựa vào bản năng và mệnh lệnh của người thu phục, cho nên mặc dù nó là một loại sinh linh, cũng là một chủng tộc, nhưng vẫn là một loại khôi lỗi!”
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, biết rõ Dương Viêm nói không sai, nghiên cứu những ngày này, hắn phát hiện giống hệt như Dương Viêm nói.
“Chúng chỉ có thể sinh ra đời trong một điều kiện rất đặc thù, hình thái ban đầu là một loại đá tròn đen kịt, chúng bị đá tròn bao bọc ở trong đó, không có sinh mạng chấn động, nhưng chỉ cần hấp thu đủ khoáng vật tinh hoa, chúng sẽ từ từ lớn lên, cho đến khi hoàn toàn thành thục, ân, ngươi có thể tưởng tượng chúng đẻ trứng, nhưng không hoàn toàn giống.”
“Mà muốn chúng phá xác mà ra, thì cần một thứ đồ vật, đó chính là Huyết Tinh Thạch! Huyết Tinh Thạch vốn là trái tim của Thạch Tộc, không có Huyết Tinh Thạch, vô luận Thạch Tộc nào phát triển khỏe mạnh đến đâu, nó cũng không thể chính thức sống lại. Cái vật nhỏ này ở ngực có một khối Huyết Tinh Thạch, cho nên ta có thể khẳng định nó chính là Thạch Tộc!”
Quả nhiên, lại giống như suy đoán của mình, Huyết Tinh Thạch chính là trái tim của tiểu gia hỏa!
“Số lượng Thạch Tộc rất ít, nhưng tác dụng mà chúng có thể phát huy ra lại khó có thể tưởng tượng, cho nên từ rất lâu trước đây, chỉ cần Thạch Tộc hiện thân, sẽ khiến vô số người truy đuổi, họ thậm chí muốn bỏ Thạch Tộc vào túi, biến thành thạch khôi của mình!”
“Tác dụng gì?”, Dương Khai vội vàng hỏi.
Dương Viêm khẽ cười một tiếng: “Chúng phát triển dựa vào hấp thu lượng lớn khoáng vật tinh hoa, cho nên bản thân chúng cực kỳ mẫn cảm với khoáng vật quý hiếm, chỉ cần gần đó tồn tại mỏ tốt nào, chúng cũng sẽ phát hiện ngay lập tức. Ngươi nói tác dụng của nó lớn không lớn? Có được một thạch khôi, có thể có được tất cả mạch khoáng không ai biết, mạch khoáng mà Hư Vương cảnh không thể phát hiện cũng không thể thoát khỏi sự điều tra của nó.”
Dương Khai hai mắt sáng rực, không khỏi nhìn tiểu gia hỏa, thầm nghĩ nguyên lai nó cũng không phải cái gì cũng sai a, tuy nhìn ngốc ngốc ngờ nghệch, không ngờ nó lại còn có năng lực như vậy.