» Chương 1468: Ngươi quá ngây thơ rồi

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 6, 2025

Tuy nhiên, Tuyết Nguyệt cùng Dương Khai trên hành tinh chết cũng từng trần như nhộng ôm ấp, nhưng nơi đó dù sao là một mảnh tĩnh mịch hoang vu, không có người xem, sao bì kịp được cảnh tượng bạo phát trước mắt?

Huống hồ, chứng kiến Dương Khai hào không phản kháng, mặc kệ yêu nữ kia làm gì, Tuyết Nguyệt tức điên lên, thân hình run rẩy, đốt ngón tay nắm trắng bệch. Vì vậy, Tuyết Nguyệt không thể nhịn được nữa, một tiếng gầm thốt ra.

Hô xong, Tuyết Nguyệt cũng ý thức được phản ứng của mình có chút quá, vội vàng lời lẽ chính nghĩa bổ sung: “Trước mặt mọi người ôm ấp, các ngươi thật đúng là không biết liêm sỉ!”

Vừa nói vừa cắn răng nhìn hằm hằm Dương Khai, dáng vẻ hận không thể lột da rút gân hắn.

“Làm ta sợ muốn chết…” Phiến Khinh La khoa trương vỗ bộ ngực cao thẳng, thần thái khoan thai đổi giận là sân, liếc xéo Tuyết Nguyệt, khanh khách nhõng nhẽo cười, tại Dương Khai thổ khí như lan nói: “Chuyện của chúng ta, sau đó nói sau.”

“Đồng ý!” Dương Khai ngưng trọng gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhìn mặt mà nói chuyện, tự nhiên biết trải qua một phen giằng co như vậy, tâm tình Phiến Khinh La hẳn là bình phục. Bất quá, đã lâu không gặp yêu nữ này, nàng càng thêm xinh đẹp, ánh mắt oán trách hướng hắn phiết đến thiếu chút nữa câu mất hồn hắn.

Suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi cùng bọn họ có thù oán sao?”

“Chưa nói tới, chỉ là… Nhân yêu bất lưỡng lập mà thôi.” Phiến Khinh La hé miệng cười khẽ, “Ngươi đã cùng Bích Lạc ở cùng nhau, hẳn nghe nói qua chuyện của ta?”

“Không sai.”

“Cái đó là được rồi.” Phiến Khinh La cười nhẹ, đơn giản kể lại chuyện cũ. Cũng là cơ duyên xảo hợp, nàng mơ hồ cảm giác Dương Khai cũng ở Đế Uyển, liền vẫn tìm kiếm tung tích hắn, xâm nhập Đế Uyển. Vô tình đến chỗ này, phát hiện tấm bia đá trong cung điện, đang điều tra huyền bí bên trong thì Tuyết Nguyệt dẫn một nhóm người xông vào.

Sau đó Dương Khai cùng Bích Lạc đến, nàng và người bên Tuyết Nguyệt thậm chí còn chưa kịp giao đấu.

“Như vậy à…” Dương Khai nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng đã có tính toán. Đã hai bên không có thâm cừu đại hận, vậy cũng không nhất thiết phải đánh nhau ở đây. Nghĩ vậy, hắn ngẩng đầu lên cười với Tuyết Nguyệt, cất cao giọng nói: “Tam thiếu, tục ngữ nói oan gia nên giải không nên kết. Ta và ngươi gặp nhau ở đây cũng coi như hữu duyên, chuyện hôm nay dừng ở đây thế nào?”

“Tốt!” Ra ngoài ý định, Tuyết Nguyệt lại một lời đáp ứng, sảng khoái đến mức Dương Khai ngạc nhiên. Tuy nhiên rất nhanh, Dương Khai nhíu mày, sự xuất khác thường tất có yêu. Tuyết Nguyệt đáp ứng lưu loát như vậy, chắc chắn còn có ý đồ khác.

Quả nhiên, Tuyết Nguyệt cười mỉm nhìn Dương Khai, không nhanh không chậm nói: “Xét ta và ngươi từng quen biết, bản thiếu gia không làm khó ngươi, tránh để người khác nói ta Hằng La Thương hội ỷ thế hiếp người, lấy nhiều hiếp ít. Bất quá…”

“Bất quá thế nào?” Dương Khai tầm mắt nhíu lại.

“Đừng căng thẳng vậy.” Tuyết Nguyệt khẽ cười, trên mặt vẻ đắc ý, “Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn một người mà thôi.”

“Muốn người?” Dương Khai sắc mặt trầm xuống, “Muốn người nào?”

Hắn vô thức nhìn Phiến Khinh La, cho rằng Tuyết Nguyệt giận cá chém thớt yêu mị nữ vương.

Ở đây tất cả mọi người nghĩ vậy, kể cả Phiến Khinh La. Dù sao nàng biết rõ mị lực của mình, chưa từng có người đàn ông nào trước mặt nàng có thể giữ trấn định. Nghe vậy, nàng khanh khách cười, nét mặt tươi cười như hoa: “Không có ý tứ, vị thiếu gia này. Nếu ngươi muốn ta, vậy ngươi có lẽ phải thất vọng. Ta đã sớm có ý trung nhân, khổ tư vài thập niên hôm nay mới gặp lại, sẽ không chia lìa với hắn.”

Nói xong, nàng thoải mái duỗi một tay khoác lên cánh tay Dương Khai, dán thân thể mềm mại vào người hắn, thân mật đến cực điểm.

Trong mắt Tuyết Nguyệt hiện lên tia dị sắc, thu lại quạt giấy trên tay, cười ha hả, mỉa mai nhìn Phiến Khinh La: “Yêu nữ, đừng có ở trước mặt bản thiếu gia tự mình đa tình. Bản thiếu gia bao giờ nói muốn giữ ngươi lại? Da mặt ngươi thật đúng là dày!”

Không biết vì sao, nàng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào giễu cợt, trào phúng Phiến Khinh La. Nếu là trước đây, nàng không thể nào có suy nghĩ này.

“Ách…” Dù tâm tính tu vi Phiến Khinh La không tệ, giờ phút này cũng không nhịn được đỏ mặt, ngạc nhiên nói: “Vậy ngươi muốn ai?”

Vừa nói, vừa nghi ngờ nhìn thoáng qua Bích Lạc. Người kia ở một bên vội vàng khoát tay, biểu thị mình và Tuyết Nguyệt vốn không quen biết, cũng không liên quan.

“Bản thiếu gia muốn, là người đàn ông bên cạnh ngươi!” Tuyết Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai, khóe miệng nhếch lên, cầm quạt giấy chỉ vào Dương Khai: “Ngươi ở lại, ta không làm khó hai người phụ nữ này. Bản thiếu gia nói được làm được!”

Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng Dương Khai lướt qua, không biết giữa hai người đàn ông này có ân oán như thế nào mà Tuyết Nguyệt lại từ bỏ mỹ nhân như hoa như ngọc trước mắt, ngược lại chọn giữ Dương Khai.

Chỉ cần là đàn ông, hẳn sẽ chọn người phụ nữ kia mới đúng.

Thù này, hẳn không phải là lớn kiểu bình thường, đoán chừng có thể so với thù giết cha cướp vợ… Các cường giả bên cạnh Tuyết Nguyệt thầm nghĩ, nhưng càng hiếu kỳ là Tam thiếu rốt cuộc kết thù với người như vậy từ lúc nào? Sao trước đây chưa từng nghe nói?

“Muốn ta ở lại?” Dương Khai biểu lộ cổ quái.

“Không dám sao?” Tuyết Nguyệt ưỡn cằm trắng nõn, vẻ vênh váo hung hăng và hùng hổ dọa người, “Hay là, ngươi chột dạ?”

“Chuyện cười, ta chột dạ gì? Một không trộm hai không cướp.”

“Ngươi dám nói không trộm không cướp?” Tuyết Nguyệt cảm xúc bất ngờ kích động, lông mày dựng đứng, nghiến răng nghiến lợi nhìn hằm hằm Dương Khai.

Hiểu ý trong lời nàng, Dương Khai cười khan, cách hơn mười trượng nhìn Tuyết Nguyệt, không biết nên nói gì. Lâu sau mới chậm rãi thở dài, hết lòng khuyên nhủ: “Tam thiếu, dưa gượng ép không ngọt. Cần gì chứ? Ngươi đi đường ngươi, ta đi cầu độc mộc, nước giếng không phạm nước sông, mọi người bình an vô sự thật tốt? Nếu ngươi thật sự từng bước ép sát, thì e rằng mọi người liều cái cá chết lưới rách, ai cũng đừng mong tốt đẹp.”

“Cá chết lưới rách?” Tuyết Nguyệt dường như nghe được chuyện cười hay nhất thiên hạ, khóe mắt híp lại, “Ngươi cảm thấy mình hiện tại có tư cách và bản lĩnh này?”

“Có hay không, ngươi thử xem sẽ biết.” Dương Khai hắc hắc cười lạnh, “Hơn nữa, chỉ là một câu chuyện, ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản được sao?”

Tuyết Nguyệt nghe vậy sắc mặt đại biến, quát lên: “Ngươi dám!”

Nàng thông minh đến cực điểm, sao lại không nghe ra ý uy hiếp trong lời Dương Khai? Đối phương vừa rồi rõ ràng có ý muốn bộc lộ bí mật lớn nhất của nàng, điều này khiến nàng sao lại không căng thẳng?

“Ta có gì không dám?” Dương Khai đắc ý cười nói, “Dù sao đối với ta không tổn thất nhiều. Ngược lại Tam thiếu ngươi… Hắc hắc.”

Tiếng cười ý vị thâm trường, khiến Tuyết Nguyệt càng sợ hãi: “Ngươi dám làm như vậy, ngươi nhất định sẽ hối hận!”

“Vậy thì phải xem thái độ của Tam thiếu ngươi rồi.” Dương Khai khí định thần nhàn, vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.

“Ta…” Tuyết Nguyệt nghẹn lời, khuôn mặt âm trầm có thể cạo xuống một tầng sương lạnh. Các cường giả bên cạnh nàng không khỏi nhìn nhau, đều thấy rất không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ biết thủ đoạn Tam thiếu lợi hại thế nào, nhưng hôm nay lại bị một người cảnh giới Phản Hư tầng một không rõ lai lịch dăm ba câu bức đến mức khốn đốn, hơi chút bị đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Đối phương nắm được điểm yếu gì của Tam thiếu mà khiến hắn như vậy sợ hãi? Nhất thời, những cường giả cảnh giới Phản Hư tầng ba đều tò mò, từng người lòng ngứa ngáy, hận không thể Dương Khai nói ra bí mật đó, giải đáp nghi ngờ của mình.

Tam thiếu trong suy nghĩ của họ là người hoàn hảo, người như vậy lại có điểm yếu rơi vào tay người ngoài. Đương nhiên họ hiếu kỳ.

Tình thế nhất thời giằng co, trong lòng Tuyết Nguyệt tự lăn mình, phập phồng bất định.

Nàng lần đầu gặp phải lúc không thể đưa ra lựa chọn. Buông Dương Khai và yêu nữ kia đi là điều nàng vạn vạn không chịu. Năm đó, vì cảm động và nhớ ơn Dương Khai cứu mạng, nên khi Dương Khai rời khỏi mưa đổ tinh nàng cũng không ngăn cản nhiều. Nhưng nhiều năm qua, nàng luôn hối hận sự rộng rãi lúc trước.

Không nên để tiểu tử kia rời đi, nên dùng thủ đoạn trói hắn lại bên cạnh, để hắn phụ tá mình.

Trên đời này, ngoài vài người thân cận nhất, chỉ có hắn biết bí mật của mình. Xét tình xét lý, mình không nên để hắn thoát khỏi tầm mắt. Huống chi, Tuyết Nguyệt cũng có mười phần tin tưởng vào mị lực của mình. Chỉ cần thời gian dài, sao sợ hắn không khuynh đảo vì mình? Đến lúc đó không chỉ miễn trừ khả năng bí mật bị bộc lộ, còn có thể tù binh thể xác và tinh thần hắn, nhất cử lưỡng tiện.

Cho nên nàng không muốn thả Dương Khai đi. Cơ hội lần này nếu bỏ qua, lần sau không biết lúc nào mới gặp lại tên khốn này.

Nhưng Dương Khai uy hiếp tại tai, Tuyết Nguyệt lại không dám quá mạnh mẽ, sợ làm đối phương không còn gì để mất, tung ra bí mật đó.

Trong đầu đủ loại ý niệm tốc độ ánh sáng như hiện lên, Tuyết Nguyệt bỗng nhiên hai mắt sáng lên, cười nhẹ, chắc chắn nhìn Dương Khai nói: “Ngươi bớt nói chuyện giật gân đi, ngươi sẽ không làm vậy đâu.”

“Nói mò!” Dương Khai bĩu môi.

“Thật sao?” Tuyết Nguyệt lạnh lùng cười, “Vậy ngươi nói đi, có gan ngươi nói ra đi! Bất quá, ngươi thử đoán xem, ngươi nói ra sẽ có hậu quả gì? Hi vọng đến lúc đó ngươi có thể chịu đựng được!”

Tuyết Nguyệt biểu hiện như một kẻ vô lại, khi nói chuyện cố ý nhìn sang Phiến Khinh La.

Dương Khai nhíu mày, trầm ngâm một lát, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Hắn thật sự chưa cân nhắc hậu quả gì. Bị Tuyết Nguyệt nhắc nhở, mới hiểu thâm ý trong lời nàng. Nếu hắn thực sự bộc lộ bí mật của nàng, Tuyết Nguyệt có thể làm chỉ là giết người diệt khẩu. Nói cách khác, Phiến Khinh La và Bích Lạc chắc chắn sẽ bị nàng xem là người cần giết chết. Không chừng những cao thủ đi theo nàng cũng phải chết!

Dù sao, để giữ bí mật như vậy, Hằng La Thương hội sẽ không quan tâm sinh tử của vài người cảnh giới Phản Hư.

“Nhiều năm không gặp, ngươi vô sỉ nhiều!” Dương Khai mỉa mai nhìn Tuyết Nguyệt.

“Cũng vậy!” Tuyết Nguyệt cười nhẹ, “Ngươi cũng không tốt hơn.”

“Bất quá ngươi cho rằng như vậy có thể làm ta sợ hãi sao?” Dương Khai cười lạnh nhìn nàng, “Ngươi quá ngây thơ rồi.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5201: Nhân tộc đại quân tới

Chương 5200: Mễ Kinh Luân

Chương 323: Dị thường